Tiêu Ngọc Nhược khẩn trương nhìn sắc mặt hắn, thấy hắn do dự, trong lòng đau đớn, nước mắt tuôn rơi, nhưng vẻ mặt lại kiên cường bảo:
– Quên đi, ngươi không cần phải nói, ta không muốn nghe ngươi nói dối.
– Đại tiểu thư, nàng nhìn vào mắt ta đi.
Lâm Tam ngữ điệu vô cùng nghiêm chỉnh cất lời.
– Để làm gì?
Đại tiểu thư nhìn hắn, chỉ thấy con mắt hắn mở to tròn lại lóng lánh, tựa như rất chân thành.
– Từ ánh mắt ta, nàng nhìn thấy gì?
Lâm Tam mỉm cười hỏi.
Đại tiểu thư cố nhịn cười, đáp nhỏ:
– Ngoại trừ mạch máu li ti, chẳng nhìn thấy gì khác.
Giữa lông mày Lâm Vãn Vinh thấp thoáng một tia đen tối, cô nàng này, định chơi ta hả? Hắn than nhẹ một tiếng nói:
– Đại tiểu thư, mỗi người tìm thấy từ trong mắt ta đều là những bóng hình không giống nhau. Cũng như thế, trong lòng ta, nàng và Thanh Tuyền cũng có điểm khác biệt. Nàng ta cao quý thánh khiết, giống tiên tử trên cung trăng, ngươi diễm lệ lại thành thục, tựa như Lạc thần nơi thủy giới. Lạc thần cùng Hằng Nga, xinh đẹp như nhau, cao quý giống nhau, tựa hai đầu cán cân, nàng cứ nhất định bắt ta bên trọng bên khinh mà phân chia, không phải là làm khó ta sao?
– Cái gì Hằng Nga Lạc thần, nói thật dễ nghe.
Đại tiểu thư mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, nói nhỏ:
– Nếu thật là như thế, thiếp muốn chàng rời bỏ Tiếu tiểu thư, chàng có nguyện ý chăng?
Lâm Vãn Vinh lắc đầu:
– Không có khả năng. Cũng như nếu Thanh Tuyền muốn ta rời bỏ nàng, ta cũng không đáp ứng, đó chính là đạo lý. Ài, bác ái là một loại tình cảm thật vĩ đại, phóng mắt trên đời không người lý giải được, ta phải thi hành bác ái đến cùng.
– Hư đốn chán ghét!
Đại tiểu thư hừ nhẹ một tiếng, khuôn mặt đỏ ửng, nắm chặt tay hắn nói:
– Ta Tiêu Ngọc Nhược tự nhận là thông minh, nhưng cũng không biết thế nào lại mắc nợ ngươi, bị ngươi liên tục chèn ép, nếu ngươi dám bạc tình với ta, ta liền chết cho ngươi xem.
– Bạc tình?
Lâm Vãn Vinh giật mình nói:
– Đây là việc con người có thể làm sao? Đại tiểu thư, xin nàng ngàn vạn lần đừng ở trước mặt ta xuất ra hai chữ này, nghe đến nó, toàn thân ta lại phát run.
– Làm bừa!
Đại tiểu thư cười bực, tay nhỏ cào nhẹ trong lòng bàn tay hắn, Lâm Vãn Vinh trong lòng ngứa ngáy, mặc kệ đau xót trên lưng, tay dùng lực kéo, Đại tiểu thư giật mình a lên một tiếng, nhưng trong chớp mắt đã ngã xuống giường ngay sát bên gối hắn.
– Ngươi muốn làm gì?
Đại tiểu thư thấy hắn mặt tựa cười mà không phải cười, gò má đã gần ngay trước mắt, trái tim phút chốc nhảy nhót, nhưng một tia khí lực phản kháng cũng không có.
Khuôn ngực Tiêu Ngọc Nhược lên xuống gấp gáp, thân hình khẽ run rẩy, trên mặt hiện lên hai mảng đỏ ửng nồng đậm, lông mi cao vút lay động, miệng nhỏ như hoa sen hé mở, cặp môi xinh đẹp căng mọng, hương thơm tựa hoa lan từ trong miệng nàng bay ra, nóng bỏng mê người không sao tả xiết.
– Nàng, nàng, ta liều mạng.
Lâm tướng quân ánh mắt toé lửa, trong lòng dậy sóng, bất chấp cái lưng đau đớn, nghiêng người đem Ngọc Nhược ôm vào lồng ngực.
– Không muốn…
Nằm ở trong lòng hắn, Đại tiểu thư thân thể mềm mại vô lực, làn mắt gợi tình như nước, lưỡi khô miệng nóng, khẽ run nói.
– Muốn đi, muốn mà.
Lâm tướng quân nhẹ mỉm cười, hai tay chậm rãi vuốt ve bờ vai nõn nà của nàng. Dịu dàng nắn bóp một trận, liền từ trên đi xuống, ở nơi eo thon không chút mỡ thừa bồi hồi một phen, lại tiện đường xuống tiếp. Ma trảo dò dẫm, đã thấy lướt đến bờ mông nhô cao đầy đặn.
Cơ thể mềm mại như bông của Đại tiểu thư run rẩy từng hồi, gắt gao giữ lại bàn tay đang tác quái bên dưới mình. Miệng sen khẽ nói:
– Tên hư đốn, lại dám lớn mật như thế, không sợ mẫu thân ta trừng trị ngươi sao?
– Bà ấy trị ta, ta lại trị nàng.
Lâm Vãn Vinh vô sỉ cười. Thuận theo lớp lụa mỏng, đem bờ mông đầy đặn của nàng nâng niu như châu như ngọc. Hắn nuốt nước miếng, một bàn tay len lỏi qua nội khố, đi vào bên trong.
– Tiểu thư…
Thanh âm nha hoàn từ bên ngoài vang lên, đưa hai người đang vô cùng thân mật bừng tỉnh lại. Đại tiểu thư vội vàng đứng dậy, trở xuống mặt đất, trên mặt đỏ hồng có thể vắt ra nước, trừng đôi mắt đẹp nhìn hắn một cái, ngượng ngùng vô hạn:
– Tên bại hoại này, đã bị thương lại còn có thể làm chuyện xấu, ta thật chán ghét ngươi.
– Được rồi, nàng không nhắc ta cũng không nghĩ đến, nguyên là ta bị thương a.
Lâm Vãn Vinh hì hì cười cợt:
– Ài, ngay cả thương binh cũng không tha…
– Ngươi nói cái gì!
Đại tiểu thư vừa thẹn vừa tức, nhào lên người hắn, hai người hì hì hà hà đùa giỡn.
Một lúc lâu mới ngừng lại, Đại tiểu thư liếc hắn một cái, đột nhiên nhào vào trong ngực hắn, nước mắt giọt giọt chảy:
– Ngươi là đồ quỷ sứ hại người, ta mỗi ngày đều nghĩ đến ngươi, mong nhớ ngươi, hận không được ở bên ngươi vĩnh viễn thật tốt đẹp như thế này.
Mị lực lớn, không có biện pháp a, Lâm Vãn Vinh dang hai tay ra, ôm lấy vòng eo tinh tế của nàng, nhỏ giọng:
– Chỉ như thế này thì không hay lắm, còn có nhiều chuyện tốt hơn đang đợi chúng ta đi làm, thực ra hiện giờ cũng có việc thể làm: Lão thụ bàn căn, Đảo kiêu lạp chúc ( mấy tư thế lên giường ) hai chiêu này ta thật lâu không dùng qua, chi bằng chúng ta hôm nay tham khảo cộng đồng một chút đi.
Mặc dù không rõ hai chiêu ấy là gì, nhưng thấy hắn mặt gian cười dâm, liền biết không phải là cái gì tốt đẹp, Đại tiểu thư tức giận ở trên người hắn mà cào cấu, Hoàn nhi lúc này mới lấy được thuốc trị thương vội vàng đi đến.
– Hoàn nhi, ngươi tới thật kịp lúc.
Lâm Vãn Vinh hì hì cười, giọng điệu thâm sâu nói.
– Quả đúng như thế!
Đại tiểu thư mặt ngọc hồng nhuận, tay nhỏ vỗ mấy cái vào mông hắn.
– Lực mạnh một chút, thêm lực đi mà, ah, ah ưh ưh…
Lâm Tam phát ra trận rên quái dị. Nghe thấy thế, hai gương mặt xinh đẹp liền nóng như hỏa thiêu, Hoàn nhi mắc cỡ quay đầu đi, Đại tiểu thư tức giận cũng không phải, thẹn thùng cũng chẳng nên, hận không được đem mông hắn giày xéo, chỉ là trong lòng lại mơ hồ lưu luyến loại mùi vị hoan lạc này. Tay đưa kéo lên, tinh tế vì hắn cắt bỏ chỗ tụ máu dính vào áo, Lâm Vãn Vinh tuy là rên dâm đãng không ngừng, mà trên trán mồ hôi lấm tấm cùng giọng điệu cũng thay đổi, thể hiện hắn thật sự đau đớn. Hoàn nhi thấy vậy kinh hãi run cầm cập, đành phải quay đầu đi nơi khác, không dám nhìn tấm lưng máu thịt tơi bời đó nữa.
Tiêu Ngọc Nhược môi mím chặt, tay nhỏ khẽ run, vì hắn mà cắt áo, nhưng trong mắt ánh lệ lưu chuyển. Lại nhìn thấy hắn cắn chặt môi chảy cả máu, liền chịu không thấu, vứt thuốc nước cùng kéo sang một bên, nhào vào lên lưng hắn, dùng gương mặt mềm mại của chính mình khe khẽ cọ sát lên những vết thương còn nóng hôi hổi:
– Ngươi là tên xấu xa, thật muốn lấy tính mệnh của ta mà…
Hoàn nhi thấy tiểu thư khóc rống lên, liền cũng làm theo nhào vào đầu vai hắn nũng nịu khóc, nước mắt hai cô gái theo bả vai hắn chảy xuống, thấm vào vết thương, gây ra trùng trùng đau đớn.
Mẹ kiếp, ta nhịn! Lâm Vãn Vinh cả người khó chịu, trong lòng cũng ngứa ngáy, trên mặt hiện lên một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
– Ha ha, một đôi uyên ương đồng mệnh thật đẹp, một màn tình chàng ý thiếp thật hay a…
Tiếng cười duyên dáng từ trong sân vang đến, thanh âm này như xa như gần, phảng phất vang lên ngay bên tai.
Đại tiểu thư chấn động, vội vàng ngừng khóc, xoay người lại sợ hãi lên tiếng:
– Là người phương nào tới đây gây ồn ào?
Tiểu nha đầu Hoàn nhi cũng phát run, vội vàng trốn ra phía sau hai người.
Một tiếng vang lớn, cửa đã bị người ta một đá mở toang, trước thềm có ba hắc y nhân che mặt, đao trong tay sáng lóa, trong mắt bọn chúng bắn ra từng đợt thần quang, nhìn Lâm Vãn Vinh chòng chọc.
– Ngươi, các ngươi là ai?
Đại tiểu thư trong lòng cả kinh, trên mặt hiện ra một tia sợ hãi, nhưng dũng cảm che chắn trước người Lâm Tam, quyết không để hắn bị nửa điểm thương tổn.
Tới rồi, tới rồi, kịch hay của An tỷ tỷ đã tới. Lâm Vãn Vinh trong lòng rúng động, vừa sợ vừa mừng lại mang theo chút bồn chồn, “dũng cảm” nhảy ra chặn ở trước hai người nói:
– Người đến từ đâu, mau mau báo danh, bổn tướng quân sẽ tha chết cho các ngươi…
Lời còn chưa dứt, đã thấy mũi đao loang loáng đến trước mắt, tiếng đao soạt soạt xé gió, thế tới nhanh chóng, đúng là một điểm lưu tình cũng không có, hung hăng muốn đem hắn chém thành hai nửa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 26/04/2017 13:56 (GMT+7) |