– Tướng quân, gì mà tiên tử tỷ tỷ?
Đỗ Tu Nguyên nghi hoặc hỏi. Lâm Vãn Vinh lắc đầu than thở:
– Về vị tiên tử tỷ tỷ này, thì vốn là một câu chuyện tình lâm ly bi đát, sau này có thời gian ta sẽ kể tiếp cho ngươi, giờ trước tiên hãy tìm Hứa Chấn về, tiểu tử này đi theo dõi sư gia, giờ sư gia đã về mà sao còn chưa thấy bóng dáng hắn đâu?
Đang nói, chợt nghe bên ngoài có âm thanh truyền đến:
– Lâm tướng quân, Đỗ đại ca, không được rồi, không được rồi.
Hứa Chấn thở hổn hển, vội vã chạy xuyên qua quân lính đến chỗ hai người, hít gấp vài hơi, thở không ra tiếng mà vẫn tức giận nói:
– Tôi thấy, tôi thấy…
– Chẳng lẽ ngươi nhìn thấy quỷ?
Lâm Vãn Vinh cùng Đỗ Tu Nguyên liếc nhìn nhau, cười hỏi.
– Không phải nhìn thấy quỷ, là tên sư gia nọ vào, vào…
Hắn liếc mắt nhìn quanh bốn phía rồi thấp giọng vô cùng cẩn thận đáp:
– … vào phủ Thành Vương.
Đỗ Tu Nguyên sắc mặt biến đổi, vội vàng hỏi tới:
– Ngươi có nhìn nhầm không?
Lâm Vãn Vinh cười ha hả nói:
– Thế giới to lớn, điều gì cũng có thể xảy ra, có hai người giống nhau cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên, ngươi nhất định là nhìn nhầm rồi, đúng không tiểu Hứa?
Hứa Chấn ngẩn người suy nghĩ, hắn cũng là người thông minh, vội vàng gật đầu cười đáp:
– Đúng, đúng, nhất định là tôi nhìn nhầm rồi. Hai vị tướng quân coi như tôi chưa hề nói gì nhé. Ý, hắn, hắn, hắn làm sao lại ở chỗ này?
Mới rồi vội vàng hỏi chuyện, Hứa Chấn chưa thấy rõ người nằm trên mặt đất là ai, đến khi hắn thấy mặt kẻ đó, nhất thời giống như thấy quỷ, vẻ mặt đầy kinh dị. Chuyện này sao có thể? Chẳng lẽ đúng như lời Lâm tướng quân nói, trên đời này có hai người giống nhau như đúc, hơn nữa lại trùng hợp đồng thời xuất hiện ở hai nơi?
Lâm đại nhân cười hăng hắc, đối với sự ngạc nhiên của Hứa Chấn hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc, tuy nhiên với thủ đoạn của Ninh Vũ Tích, trong lòng thật sự rất bội phục. Thủ lĩnh người Đông Doanh này giả trang thành sư gia đi vào Thành vương phủ tất nhiên là có mưu đồ gì đó, nhưng Ninh tiên tử lại có thể thần không hay, quỷ không biết bắt gã quay trở về, thủ đoạn quả nhiên phi thường.
Tên giả sư gia nọ vẫn nằm trên mặt đất không nhúc nhích, cũng không biết là sống hay chết. Lúc trước Lâm Vãn Vinh chờ người, vẫn chưa thấy rõ bộ dạng của sư gia nọ, nên nhân lúc tên Đông Doanh này bất tỉnh mới xem kỹ. Không những quần áo trên người gã đã thay đổi, trên mặt còn dán hai hàng râu, thay mận đổi đào, trà trộn lẻn ra ngoài. Bây giờ hiểu ra, làm sao có thể buông tha cho gã được. Lâm Vãn Vinh đá lên người gã hai cước. Người nọ lăn lóc trên mặt đất cũng không rên một tiếng. Đỗ Tu Nguyên khom lưng ngồi xuống bên cạnh, kiểm tra hơi thở của gã, lắc đầu nói:
– Tướng quân, gã còn chưa chết, chỉ là bị đánh ngất xỉu.
Lâm Vãn Vinh gật đầu, Ninh tiên tử xuống tay quả nhiên có phân lượng, biết kẻ này ta còn có chỗ dùng nên chừa lại. Hắn khoát tay, lớn tiếng gọi:
– Mang nước tới.
Sớm có hai quân sỹ mang lại một chậu nước lạnh, dội xuống người nọ. Sư gia giả này cả người rùng mình một cái, chậm rãi mở mắt ra, vừa thấy trước mặt mình đong đảo quân sỹ đang đứng, nhất thời quát to một tiếng ‘Bát dát’ (tiếng kêu hốt hoảng), rồi tung người đứng lên, theo thói quen đưa tay ra bên hông rút đao. Hứa Chấn trừng mắt nhanh chân hung hăng xuất ra một cước vào phía sau đầu gối của gã, lắc rắc một tiếng nhỏ vang lên, sư gia giả liền ngã quỵ xuống mặt đất, mồ hôi lạnh xuất ra đầy trán, đau đớn không chịu nổi.
Không có phiên dịch ở đây, Lâm đại nhân chỉ có thể tự lực cánh sinh, hắn nhấp nháy mắt, miệng cười hì hì hỏi:
– Mễ tây, ngươi nghe được tiếng Anh Cát Lợi không?
– Bát dát…
– Bát dát cái con mẹ ngươi!
Lâm Vãn Vinh một cước đá vào bụng dưới của gã, hung hăng nói:
– Ngay cả ngôn ngữ quốc tế thông dụng như tiếng Anh mà cũng không hiểu, thực là không có tố chất! lão tử cũng không có cách nào cùng ngươi giao lưu, cái dạng người như thế này mà Thiên Hoàng của các ngươi cũng dám phái đến Đại Hoa ta làm loạn sao? Đánh cho ta…
Hứa Chẩn cùng Đỗ Tu Nguyên đều không biết tiếng Anh Cát Lợi là thứ ngôn ngữ gì, nhưng thấy Lâm đại nhân hung thần ác sát đích thân phát ra hiệu lệnh, đâu thể nhẫn nhịn được, hai người cùng vung quyền tung cước nhắm tên võ sỹ nọ đánh tới.
Đông Doanh võ sỹ nọ tức giận mở tròn mắt, trong miệng kêu loạn lên một tràng kỷ lý oa lạp (kêu ầm ĩ bằng tiếng Nhật), giương nanh múa vuốt giãy giụa cố gắng đứng lên, chỉ là xương đùi đã bị Hứa Chẩn đá gãy, không có cách nào đứng lâu được, bị hai người Đỗ Tu Nguyên cho ăn mấy quyền, trong phút chốc đã sưng mặt mày, máu tươi từ mũi miệng tràn ra.
Lâm Vãn Vinh ngăn hai người Hứa Chẩn lại, trên mặt xuất hiện nét cười quỷ dị:
– Tốt lắm, được rồi, đừng đánh nữa. Đại Hoa chúng ta là nước lớn có lễ nghi, vẫn thường nói là lấy đức phục người… chờ chút nữa hãy đánh tiếp. Vị võ sỹ này, ngươi nghe không hiểu tiếng Anh Cát Lợi thì chỉ có thể trách cha ngươi không dạy dỗ ngươi tốt, ta cũng chẳng nói gì, nhưng ngươi đến Đại Hoa ta làm loạn mà lại không thể nghe, không thể hiểu ngôn ngữ Đại Hoa chúng ta sao?
– Đô vô ma, sở cát tổ túc y tư tháp!
Đông Doanh võ sỹ nõ tức giận rống lên một tràng, hung quang trong mắt lấp lóe, tay quyền nắm chặt, nét mặt tràn đầy vẻ tức giận.
Hữa, Đỗ hai người quay mặt nhìn nhau, ngôn ngữ Đông Doanh này líu ríu khó hiểu, bọn họ không thể nghe hiểu được, ánh mắt cầu cứu liền hướng về phía Lâm đại nhân. Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, gật đầu nói:
– A, ta hiểu được rồi, ngươi nói ngươi đến Đại Hoa là để bái kiến tổ tông, ai dà, thật là phiền toái, lần sau ngươi nói cho thật rõ ràng, bằng không ta thực sự rất khó nghe ra a.
Ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng khúc khích cười khẽ, rồi lập tức tắt đi, Lâm Vãn Vinh nghe được vô cùng mừng rỡ, ta biết mà, tiên tử tỷ tỷ nhất định trốn ở quanh đây. Hắn cười ha ha, đang muốn thi triển “Sở cát”, “Mễ tây”* vừa thông suốt được, lại nghe Đông Doanh võ sỹ nọ nói lớn mấy từ tiếng Hoa nhưng giọng còn rất cứng:
– Bát dát, Đông Doanh võ sỹ, ngươi dám vũ nhục, Đại Hoa, đồ con heo.
– Nói ông nội ngươi!
Lâm đại nhân lửa giận ngút trời, rút một thanh đao bên cạnh ra, lấy sống đao đập mạnh xuống lưng tên Đông Doanh nọ khiến gã loạng choạng ngã sấp mặt xuống đất trông như là chó ăn phân.
Hứa Chấn cùng Đỗ Tu Nguyên tuy không hiểu tiếng Đông Doanh, nhưng câu gã vũ nhục Đại Hoa lại nghe được rất rõ ràng, hai người trong mắt tóe lửa, cùng vung quyền lao đến. Ba người tay đấm, chân đá, sướng khoái cực kỳ, Lâm Vãn Vinh không để ý liếc mắt nhìn, chỉ thấy con ngươi gã nọ đã trắng dã, tựa hồ không chịu nổi nữa, nhất thời úi da một tiếng, vội vàng ngăn hai người lại, cười nói:
– Trước tiên không nên đánh, ngày tháng còn dài, chúng ta cũng không phải vội vã nhất thời.
Hắn hướng về võ sỹ nọ cười hăng hắc, thong thả thốt ra mấy chữ Đông Doanh đơn giản, hỏi:
– Tên ngươi là gì, thân phận thế nào?
Đông Doanh võ sỹ thở gấp, chưa kịp trả lời thì Lâm Vãn Vinh đã mở miệng cười nói:
– Cho dù ngươi không nói ta cũng biết, ngươi là người của Tiểu kê công (con gà con) vương tử tên gọi Vũ Thụ, ngươi và hắn dường như cùng nhau lớn lên, phỏng chừng ngươi là ca ca của hắn, tên gọi là Lục Thụ, thế nào, ta đoán không sai chứ?
– Nói năng bậy bạ.
Đông Doanh võ sỹ nọ phẫn nộ liếc mắt nhìn hắn, tiếng Đại Hoa nói ra tựa hồ cũng trôi chảy hơn nhiều:
– Ngươi thật to gan. Vương tử Vũ Thụ của chúng ta là con của Nhật Chiếu đại thần, ta không phải là ca ca của ngài. Ta là môn hạ của Nhật Chiếu đại thần, thủ lĩnh võ sỹ, Tân Hữu Vệ Môn Tá Tá Mộc (Sasaki).
Tân Hữu Vệ Môn Tá Tá Mộc? Mẹ kiếp, người Đông Doanh tự đem tiếng Hoa làm đơn giản đi một nửa, lại liều mạng đặt tên đầy chữ như vậy, nói bọn chúng không phải là quái thai thực sự không ai có thể tin được mà.
– Tân Hữu Vệ Môn Tá Tá Mộc.
Lâm đại nhân cười hì hì, vỗ vai hắn:
– Lần này các ngươi đến Đại Hoa là muốn làm chuyện gì?
– Ta không làm gì hết.
Sasaki hừ mũi một tiếng:
– Ta đang ở chỗ này, các ngươi lại xông đến chém giết đồng bạn của ta. Ta sẽ bẩm báo lên Thiên Hoàng để người trừng phạt hoàng đế Đại Hoa.
Trừng phạt hoàng đế Đại Hoa? Lâm Vãn Vinh ngửa mặt lên trời cười to, chuyện lạ năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều a, tiểu quỷ này thực sự không biết dựa vào điểm gì mà có thể nghĩ rằng mình sẽ thoát được đây.
Tá Tá Mộc kinh nghi bất định nhìn hắn, vị đại nhân trước mắt này, thoạt nhìn là quan lại nhưng hành động lại rất giống phỉ tặc.
– Tân Hữu Vệ Môn Tá Tá Mộc, kỳ thật không cần ngươi nói ra, ta cũng biết ngươi đến đây để làm gì.
Lâm đại nhân mỉm cười bảo:
– Chuyện hôm qua ở Tướng Quốc tự không phải là do các ngươi làm hay sao?
Thần sắc trong mắt Tá Tá Mộc đột biến, còn chưa kịp lên tiếng, Lâm Vãn Vinh đã phất tay áo, cao thâm cười:
– Không cần phủ nhận, lão tử chẳng phải là chỉ phỏng đoán không, tại sao các ngươi đến đây, ai mời các ngươi đến, ta đều đã tra rõ. Ngươi chắc không thể ngờ được ta từ nơi nào bắt ngươi về phải không?
Tá Tá Mộc mới vừa vào đến Vương phủ liền ngất đi, tình lại thì đã ở chỗ này, còn chưa kịp suy nghĩ đến nguyên nhân trước sau, lại nghe hắn nói, nhất thời sắc mặt đại biến:
– Chẳng lẽ là Vương gia… Không có khả năng, lão tuyệt đối sẽ không làm vậy, tại Sơn Đông…
Gã thốt lên một câu mới kịp ý thức được mình vừa nói điều gì, len lén liếc nhìn Lâm Vãn Vinh, vội vàng câm miệng.
– Ngươi muốn nói là tại Sơn Đông, các ngươi cùng với đồng đảng cướp đi 35 vạn lượng bạc chứ gì?
Lâm Vãn Vinh trong lòng vui vẻ, sắc mặt không chút che giấu, chẳng hề kinh ngạc hỏi lại.
– Ngươi, ngươi cũng biết sao?
Tá Tá Mộc cũng không thể che giấu nỗi kinh hãi trong lòng, ngày trước cướp ngân ở Sơn Đông, hôm qua ám sát tại Tướng Quốc tự, từng bước từng bước đều được an bày tỉ mỉ từ trước, cho dù người này có bản lĩnh thế nào cũng không có khả năng tra xét ra được.
“Ha ha ha ha…”, Lâm đại nhân cất tiếng cười to:
– Ta không biết? Trên thế gian này có chuyện gì ta không biết chứ? Nhật Chiếu đại thần của các ngươi có biết bạc được giấu ở nơi nào không? Hắn dám chắc không biết nhưng bổn đại nhân ta thì biết.
– Sao có khả năng? Tá Tá Mộc kinh hãi thốt lên:
– Số binh lính kia tất cả đều bị trúng độc mà chết hết rồi. Ngươi tuyệt sẽ không thể biết!
Binh lính? Độc dược? 5000 người! Lâm Vãn Vinh hít sâu một hơi, trong mắt sát khí bừng bừng hiện lên, tay quyền nắm lại, chậm rãi nói từng lời:
– 35 vạn lượng bạc, cho dù xe ngựa ngày đêm không nghỉ cũng cần phải mấy ngày đêm mới chuyển đi được, quyết không thể chỉ trong một đêm biến mất không hình không bóng. Bạc này tất nhiên là còn giấu ở quanh Tế Ninh…
Tá Tá Mộc như khúc gỗ chẳng nói một lời, Lâm Vãn Vinh không kiềm chế được, một cước đá vào đùi của hắn, há miệng mắng lớn:
– Con mẹ ngươi là đồ súc sinh, lão tử sẽ làm thịt ngươi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/04/2017 12:39 (GMT+7) |