– Ngọc Sương…
Tiêu phu nhân hô lên, ôm chặt lấy cô con gái, nước mắt chảy như suối. Nhị tiểu thư một tay ôm Lâm Tam, một tay đỡ lấy mẫu thân, khóc nấc không thành tiếng, cảnh tượng vô cùng xúc động.
Thân Lâm Vãn Vinh đầy vết thương, bị nàng ôm chặt lấy nên cả người không chỗ nào không đau, thấy hai người khóc vô cùng lâm li, hắn không nhịn được cười mếu:
– Nhị tiểu thư, đợi chút nữa hãy thong thả nói chuyện, ta muốn được ngủ.
Hắn vừa nói xong, lập tức Tiêu phu nhân sực nhớ lại, vội vàng lau nước mắt dặn:
– Ngọc Sương, mau lên, hắn bị trọng thương, chớ đè lên người hắn!
Nhị tiểu thư Ừm một tiếng, ngẩng đầu lên bối rối, chỉ thấy Tiêu phu nhân cơ hồ dán vào lòng Lâm Tam, trên người hai người đầy vết máu làm nàng sợ tái mặt. Bên kia Tần Tiên Nhi cũng chạy vội tới, thấy hình dáng Lâm Vãn Vinh, kinh hô một tiếng rồi ôm chầm lấy hắn:
– Tướng công, tướng công, chàng như thế nào rồi?
Lâm Vãn Vinh nhìn thấy nàng, cố hết sức lắc lắc đầu, tinh thần và sức lực đã hoàn toàn cạn kiệt làm cho hắn không còn trụ được nữa, cảm giác mềm mại thư thái làm tinh thần hắn hoàn toàn buông lỏng. Hắn vội vội vàng vàng hít vài hơi, ý thức trở nên mơ hồ, trước mắt một khoảng mông lung, lẩm bẩm nói:
– Tiên Nhi, cứu phu nhân trước, thân thể bà yếu lắm, sợ không chịu được.
Tần Tiên Nhi rưng rưng đáp ứng, rồi buông hắn ra dùng sức nâng lấy Tiêu phu nhân, vội vàng chạy đi. Quách Quân Di quay đầu lại đưa mắt nhìn hắn, chỉ thấy Lâm Tam vẻ mặt suy yếu mỏi mệt, miệng vẫn nở nụ cười với nàng.
– Đại ca…
Ngưng Nhi, Xảo Xảo cũng ập tới như gió, Tiêu Ngọc Nhược đỡ Tiêu Thanh Tuyền đi theo phía sau hai người, lệ quang ngập đôi mắt huyền.
– Các ngươi cũng đến rồi à?!
Hắn cố mở miệng mỉm cười, liếm liếm làn môi trắng bệch, thanh âm yếu ớt như có như không. Nhìn mấy khuôn mặt nhạt nhòa nước mắt như hoa tựa ngọc đó, rốt cuộc hắn không gượng được nữa, chìm vào hôn mê trong tay Nhị tiểu thư…
– Tiểu đệ đệ, ngươi làm sao thế, sao mấy ngày nay không tới tìm ta?
An Bích Như mềm như bún, cười nhẹ đi về phía hắn, vóc người thành thục nở nang hấp dẫn, uốn lượn như sóng biển dập dờn. Nàng mỉm cười áp hai má vào ngực hắn, giọng nói trong trẻo, tựa như tiếng ngọc chạm nhau, kết hợp với dung nhan kiều mỵ tạo thành một loại cảm giác u oán nói không nên lời.
– An tỷ tỷ!
Lâm Vãn Vinh mừng như điên, giơ tay ôm chặt lấy đôi tay nhỏ bé của nàng:
– Sao tỷ tỷ cũng đến đây vậy?!
– Ngươi đúng là một tên tiểu tử không có lương tâm.
An hồ ly như đang giận mà tựa như đang buồn, dùng ngón tay ngọc thanh tú điểm nhẹ vào trán hắn, sẵng giọng:
– Ngươi không tới tìm ta, chẳng lẽ còn không cho ta tới tìm ngươi sao? Cẩn thận không ta nói với Tiên Nhi, nói ngươi khi dễ sư phó của nàng, phải nói là vô cùng khi dễ, làm người ta đau lòng mãi!
Nghe thế Lâm Vãn Vinh trong lòng vô cùng ấm áp, vươn tay ôm lấy nàng vào ngực, cười hắc hắc:
– Nghe tỷ tỷ nói kìa! Dù ta có phải khi dễ cả thiên hạ, cũng không dám khi dễ tỷ tỷ đâu.
– Thật không?
An Bích Như duyên dáng cười khanh khách, kiều mỵ liếc mắt:
– Vậy ngươi cũng có thể khi dễ sư tỷ ta chứ?! Ngươi đừng quên, nàng là sư phó của Thanh Tuyền đó!
Tiên tử tỷ tỷ? Lâm Vãn Vinh sửng sốt một chút, khuôn mặt kiều mỵ của An Bích Như trong phút chốc biến thành khuôn mặt tuyệt mỹ của Ninh Vũ Tích. Ninh tiên tử đang mỉm cười, mặt đẹp lạnh như sương:
– Tiểu tặc, ngươi đã quên ta rồi sao, sao còn chưa tới đưa ta xuống núi?!
– Vũ Tích…
Hắn ngơ ngác gọi, giữ chặt tay nàng:
– Tỷ tỷ chờ ta, ta lập tức sẽ đi ngay!!
– Thật không?
Vẻ mặt Ninh Vũ Tích bỗng chuyển thành băng giá, buồn bã nói:
– Ngươi cũng nói chuyện như vậy với An sư muội sao. Một nam nhân vô cùng bạc hạnh, bạc tình như thế, xem như ta nhìn lầm ngươi rồi.
Khóe miệng nàng xuất hiện nụ cười buồn bã xa xăm, quay người bỏ đi, đai lưng phiêu lãng phấp phới, tựa như nàng tiên đang bay đi.
– Tiên tử tỷ tỷ…
Lâm Vãn Vinh kinh hãi kêu lớn một tiếng, cố vươn tay chụp lấy tay áo nàng, nhưng lại chỉ có thể chụp vào không khí.
Một thanh âm mềm mại vang lên bên tai hắn:
– Lâm lang, Lâm lang, sao vậy?! Chàng gặp ác mộng à?!
Lâm Vãn Vinh từ từ mở hai mắt, gương mặt diễm lệ như tiên của Tiêu Thanh Tuyền xuất hiện. Nàng trông có vẻ xuống sắc, hai mắt sưng đỏ, có vẻ rất tiều tụy. Thế nhưng vẻ u buồn lại không tổn hao gì đến dung nhan có một không hai thiên hạ của nàng, pha thêm vài phần khí chất đau đớn đáng thương càng khiến người ta thêm yêu mến.
Lâm Vãn Vinh ngẩn người ra, nuốt nước bọt, thở gấp vài hơi:
– Thanh Tuyền, ta đang ở đâu vậy?
Thấy hắn vẫn còn vẻ kinh hãi, Tiêu tiểu thư ứa nước mắt, mũi cay xè, đưa ống tay áo dịu dàng lau mồ hôi trên trán của hắn, nhẹ nhàng đáp:
– Đồ ngốc, đương nhiên là ở nhà chúng ta rồi. Chàng không thấy sao, đây chẳng phải là khuê phòng của Ngưng Nhi là gì?
– Đại ca, muội không rời huynh đâu!
Lạc Ngưng đứng bên người Thanh Tuyền, thấy hắn tỉnh lại, vui đến phát khóc:
– Đến cả phòng của Ngưng Nhi mà huynh cũng không nhận biết, làm muội tức chết đi được. Đợi huynh khỏi hẳn, muội bắt huynh ở lại trong phòng muội liên tục một tháng, nhớ rõ từng nơi từng chốn. Huynh mà còn chưa nhớ rõ, muội sẽ không cho huynh đi.
Khuê phòng Ngưng Nhi? Như vậy, vừa rồi An tỷ tỷ và Ninh Vũ Tích đều chỉ là mộng cảnh thôi sao? Hắn vội vàng liếc mắt xem xét chung quanh, từ tấm khăn trải bàn đến song cửa sổ gần chiếc giường ngủ trong phòng đều vô cùng quen thuộc. Ngày đó khi trang sức tân phòng, chính Ngưng Nhi và Xảo Xảo một tay chọn lựa, ba người còn diễn một màn ngư thủy hài hòa ngay trong phòng này, làm sao lại không nhớ được. Thấy mặt Lạc Ngưng tèm lem nước mắt mừng rỡ, khuôn mặt nàng xinh đẹp kiều diễm như hoa, hắn không kìm được cười nói:
– Làm sao mà không nhớ rõ chứ? Ta chỉ là vừa tỉnh ngủ nên hồ đồ thôi, nơi này chính là động thiên phúc địa của chúng ta mà.
Lạc Ngưng đỏ bừng mặt, ừm khẽ một tiếng:
– Huynh đã ngủ rất lâu rồi. Đại ca, huynh vừa rồi nằm mơ gì thế? Sao muội nghe thấy huynh gọi tên người khác?!
– Thật không? Ta gọi tên ai?!
Lâm Vãn Vinh lắp bắp kinh hãi, vội vàng liếc mắt nhìn Tiêu Thanh Tuyền, Tiêu tiểu thư giữ chặt tay hắn, dịu dàng mỉm cười.
– Gọi cái gì thần tiên, cái gì tỷ tỷ đó, muội cách quá xa nên nghe không rõ lắm. Tỷ tỷ, chị nghe được không?
Lạc Ngưng cười khẽ, vuốt ve người hắn, cẩn thận đắp lại góc chăn.
– Vừa rồi ta cũng đang ngủ mơ mơ màng màng, nên cũng không nghe rõ lắm.
Tiêu Thanh Tuyền khẽ lắc đầu, quan thiết liếc mắt nhìn hắn, nói nhỏ:
– Lâm lang, trên người chàng còn thương tích, không xuống giường được, phải nghỉ ngơi nhiều. Thiếp cùng với Ngưng Nhi sẽ ở đây với chàng.
Nói đến bị thương, lập tức Lâm Vãn Vinh nhớ lại, vội vàng nhìn xuống người mình. Toàn thân trên dưới của hắn chẳng còn chỗ nào nguyên vẹn. Trước ngực, sau lưng, trên đùi đều quấn tầng tầng lớp lớp băng trắng, bị bao thành một một bó vải thật to, thoang thoảng có mùi thảo dược đưa vào mũi. Hắn vội co chân lên, rồi nhíu mày, rên lên một tiếng đau đớn.
Tiêu Thanh Tuyền thấy vậy rất đau lòng, vội cầm lấy tay hắn:
– Chớ có lộn xộn, mới vừa giúp chàng thay thuốc. Thuốc còn chưa cứng đâu.
Im lặng một hồi, nàng lại khẽ thở dài:
– Cũng không biết làm sao lại như vậy, bằng vào sự linh mẫn của chàng, vì sao mà Tiêu gia phu nhân lại không hề tổn hao gì mà chàng lại bị thương nặng đến như vậy?
Thấy Lạc Ngưng nhìn mình chằm chằm, biết nha đầu đó cũng giống Tiên Nhi, đều rất đáo để, hắn không dám nói là vì cứu Quách Quân Di nên bị thương đến thế, chỉ xấu hổ cười cười không nói gì.
Lạc tiểu thư lại đoán trúng tâm tư của hắn, nhỏ nhẹ giải thích:
– Tỷ tỷ, theo muội thấy, đại ca hẳn là vì muốn cứu Tiêu gia phu nhân nên bị thương nặng như thế. Tỷ cũng thấy rồi đó, khi chúng ta cứu đại ca và Tiêu phu nhân thì hai người còn ôm chặt lấy nhau. Tiêu phu nhân năm xưa là một mỹ nhân nổi tiếng…
– Ngưng Nhi, không được nói bậy!
Tiêu Thanh Tuyền quát khẽ một tiếng, đối với tính tình thẳng thắn của Lạc Ngưng, nàng cũng không làm gì được:
– Tiêu gia phu nhân có ân tri ngộ với Lâm lang, nếu không có nàng, chúng ta không có khả năng kết hợp được với Lâm lang. Nếu thật sự Lâm lang vì cứu nàng mà bị thương, cũng là tri ân báo ân, chính là một nam nhân đỉnh thiên lập địa! Chúng ta phải tin vào Lâm lang và Tiêu phu nhân, không thể nghi ngờ linh tinh.
Ngưng Nhi làm mặt quỷ, không nói gì nữa. Lâm Vãn Vinh muốn đem những tao ngộ khi cùng Quách Quân Di ở trong đống đổ nát nói ra hết, nhưng nhớ tới việc này có thể làm ảnh hưởng tới thanh danh của phu nhân, hắn cố nén tâm tư này lại, cười nói:
– Ta là chánh nhân quân tử nổi danh, Ngưng Nhi chẳng lẽ không biết? À mà ta muốn hỏi một chút, quần áo trên người ta là ai cởi ra đó, có trộm chiếm tiện nghi của ta không?
– Muội thèm vào trộm chiếm tiện nghi của huynh.
Lạc Ngưng cười nhè nhẹ, trong mắt đầy vẻ nhu tình, chậm rãi tựa đầu lên đùi hắn, gương mặt nóng bừng lên:
– Huynh là tướng công của muội, muội muốn chiếm tiện nghi của huynh không cần phải nhìn trộm, đó là quang minh chính đại.
Tiêu tiểu thư hứ khẽ một tiếng, tai đỏ bừng, thấy Lâm Vãn Vinh đã khôi phục tính tình bình thường giở trò trêu chọc Ngưng Nhi, bỗng thấy cả người vừa kinh hỉ vừa nhẹ nhõm.
Lâm Vãn Vinh vừa cười một trận, cả người trên dưới nhất thời ngâm ngẩm đau, tuy so với lúc nãy đã giảm bớt nhiều, nhưng vẫn còn rất đau. Lạc Ngưng vội dịu dàng lau mồ hôi trên mặt hắn, rơi lệ hỏi thăm:
– Đại ca, huynh còn đau hả?!
Cơn đau trên đùi là chuyện tốt, chí ít cũng chứng tỏ chức năng thần kinh đã bình thường, Lâm Vãn Vinh thở dài:
– Đau là việc nhỏ. Chỉ là lúc này đại quân kháng Hồ sắp xuất phát, ta lại bị gãy chân. Vết thương xương cốt này cần chữa trị cả trăm ngày, đến khi vết thương của ta lành hẳn, e rằng chiến sự ở tiền tuyến đã kết thúc.
– Chàng bị thương như vậy, còn để ý đến việc này làm gì?
Tiêu tiểu thư đau lòng nhìn hắn:
– Đêm hôm qua, phụ hoàng tự mình tới thăm chàng đó. Thiếp đã đề cập với người, thương thế của chàng chưa lành cần phải an dưỡng. Nên lần này tiến quân lên phương bắc, tạm thời chàng có thể không đi.
– Làm sao như vậy được?
Lâm Vãn Vinh vội vàng kêu lên:
– Làm thế là không có tín nhiệm. Nếu ta không hứa thì thôi, nhưng đã hứa với Từ Vị và Lý lão tướng quân, Đỗ Tu Nguyên, Hồ Bất Quy, còn có mấy lão huynh đệ ở Sơn Đông cũng đều đang chờ ta, làm sao ta có thể không đi được chứ? Sau này ta đâu còn mặt mũi nào mà gặp lại bọn họ.
Tiêu tiểu thư là người đại trí, biết ngày thường phu quân mình lúc nào cũng nói năng bỗ bã, hì hì hà hà, nhưng lại cực kỳ coi trọng lời hứa, đã nói thì nhất định phải làm cho được; mọi sự đều có thể láo nháo, chỉ có điểm này là nhất định không thay đổi, đây chính là nguyên tắc xử sự của hắn.
Thấy hình dáng đau khổ của Lâm Vãn Vinh, Ngưng Nhi khẽ cười:
– Đại ca ngốc, tỷ tỷ đùa với huynh chút thôi. Vết thương gãy xương cần phải an dưỡng trăm ngày cố nhiên không giả rồi, nhưng huynh sao không nghĩ tỷ tỷ là người như thế nào? Không nói đến Hoàng Thượng ban cho rất nhiều linh dược trân quý, đan dược mà tỷ tỷ dùng làm sao mà người bình thường có thể so sánh được? Tỷ tỷ nói, theo như thương thế của huynh, chỉ cần mỗi ngày nàng vận công hoạt huyết làm tan máu bầm cho huynh, điều dưỡng cho tốt, không tới mười ngày là có thể xuống giường, hai mươi ngày sau là chạy như bay rồi.
– Thật hả?
Lâm Vãn Vinh mừng rỡ.
Tiêu tiểu thư bất lực lắc đầu, khẽ cười nói:
– Thiếp không nói thế với chàng, chỉ sợ chàng hiểu lầm đây chỉ là một vết thương nhỏ, sau này cứ thế liều mạng. Lần này là vì cứu Tiêu gia phu nhân, lần sau rồi lại chẳng biết là vì cứu ai nữa? Lang quân, bây giờ chàng là trụ cột của mọi người chúng ta…
Tiêu tiểu thư lại rơm rớm nước mắt, lặng lẽ ngả đầu vào ngực hắn, không ngừng rơi lệ.
Trong lòng Lâm Vãn Vinh vừa ngọt ngào vừa khó chịu, cưới được một lão bà ôn nhu thiện lương, tri thư đạt lễ như vậy quả là tốt, thật sự là phúc phận tu mấy kiếp mới có. Nhìn gương mặt tiều tụy của Tiêu tiểu thư, Lâm Vãn Vinh rất đau lòng, vội vàng hứa:
– Thanh Tuyền, ta hứa với nàng. Lần này bắc phạt trở về, ta sẽ không cư xử hồ đồ nữa, sẽ chỉ ở cùng các ngươi, cả đời vui sướng khoái hoạt.
Muốn bảo hắn an phận cả đời, quả không phải một việc dễ dàng, so với việc lấy mạng của hắn thì còn khó hơn vài phần, trong lòng Tiêu tiểu thư rất cảm động, nàng nhè nhẹ Ừm một tiếng.
Lâm Vãn Vinh hì hì cười rồi cầm tay lôi nàng vào lòng:
– Thanh Tuyền, nàng cũng mệt mỏi rồi, mau lên đây nghỉ tạm trong chốc lát, còn nhi tử của chúng ta nữa.
Tiêu tiểu thư hứ một tiếng, đỏ mặt:
– Chớ có hồ đồ, trên người chàng còn có thương tích. Ngưng Nhi cũng ở đây mà.
Lạc Ngưng duyên dáng cười khanh khách:
– Tỷ tỷ, còn khách khí cái gì. Từ đêm trước tỷ một mạch bận rộn cho đến giờ, không hề chợp mắt lấy một chút, thôi để cho đại ca chăm sóc tỷ đi.
Đều là tỷ muội trong nhà, cũng không ngại nói đùa như vậy, huống chi thương thế của Lâm lang bây giờ chắc cũng chẳng làm ăn được gì, Tiêu Thanh Tuyền thẹn thùng đáp ứng, từ từ cởi áo ngoài ngả vào lòng hắn.
Mùi hoa lan nhàn nhạt đưa vào mũi hắn. Ôm lấy thân hình mềm mại của thê tử, cảm thụ mạch đập của nàng cùng với huyết mạch của mình, Lâm Vãn Vinh thấy cay cay ở mí mắt, cuộc sống thật là tuyệt vời!
Vợ chồng đồng tâm, Tiêu Thanh Tuyền cảm giác được tâm cảnh hắn đang cuộn sóng, vừa kích động vừa có chút cảm giác sợ hãi, chỉ nguyện cùng hắn mãi mãi như vậy, vĩnh viễn không xa rời.
Ngưng Nhi bên cạnh nhìn thấy hai người như vậy, trên mặt tràn đầy thần sắc hâm mộ. Tiêu tiểu thư đỏ mặt, nhẹ giọng gọi:
– Ngưng Nhi, muội cũng tới đây!
– Cảm ơn tỷ tỷ.
Lạc Ngưng sắc mặt u oán:
– Nhưng có người không kêu muội, muội không dám tới.
Nàng trộm liếc nhìn đại ca, vừa kiều vừa mị.
Tiểu hồ ly này, lòng Lâm Vãn Vinh mềm ra, xốc góc chăn kia lên, Lạc Ngưng bẽn lẽn cười rồi chen vào, ôm cổ hắn, nước mắt hạnh phúc cứ thế chảy tràn ra.
– Uy, đừng sờ loạn, ta là thương binh mà…
Lâm Vãn Vinh một tay chụp vào ngực cao ngất của Ngưng Nhi, vừa ăn cướp vừa la làng, ba vợ chồng đùa giỡn, rồi quấn lấy nhau.
– Ủa, Xảo Xảo đâu?!
Trái sờ phải vuốt, chiếm hết cả tiện nghi, Lâm Tam nhà ta làm sao an giấc, láo nháo một trận, đột nhiên nhớ tới nha đầu kia từ lúc tỉnh lại tới giờ vẫn chưa thấy. Nên biết Thanh Tuyền, Ngưng Nhi, Xảo Xảo ba người rất thân mật!
Lạc Ngưng do dự một chút rồi nhè nhẹ nói:
– Đại ca, muội nói cho huynh, huynh đừng khẩn cấp nhé!
Chỉ nghe thấy những lời này, ta có thể không khẩn cấp được sao? Đang muốn mở miệng hỏi, ngọc thủ mềm mại thơm tho của Thanh Tuyền đã đặt lên môi hắn, nàng than nhẹ:
– Là Tiên Nhi!
– Tiên Nhi, Tiên Nhi làm sao?
Lâm Vãn Vinh nghi hoặc.
Lạc Ngưng hừ một tiếng, ảo não nói:
– Muội không rõ nữa, cùng là công chúa, cũng là chị em ruột, sao mà Tần tiểu thư khác với tỷ tỷ của ta như vậy. Hôm trước, sau khi cứu được đại ca, nàng cứ khư khư ôm huynh, ngoại trừ Tiêu gia tỷ muội và Xảo Xảo ra thì không cho phép người khác đến gần huynh. Cuối cùng cũng là nể mặt huyết mạch của Lâm gia trong bụng tỷ tỷ vài phần, nàng mới miễn cưỡng đồng ý chia ca với chúng ta. Tần tiểu thư cùng Tiêu gia hai vị tiểu thư, muội và tỷ tỷ, chúng ta luân lưu chăm sóc huynh. Chỉ một chốc nữa, hai muội sẽ đổi cho các nàng chiếu cố huynh. Khổ nhất là Xảo Xảo, nàng như chị em ruột của bọn muội, cũng giao hảo tốt với Tần tiểu thư, muốn hòa hảo cả hai bên. Tỷ tỷ nói thương thế của huynh không đáng ngại nữa, Xảo Xảo sợ huynh tỉnh lại thấy tình hình như vậy trong lòng khó chịu, đang sang bên kia nói chuyện với Tần tiểu thư đó.
Còn có việc này nữa? lập tức đầu Lâm Vãn Vinh lớn như cái đấu, sự tình Tần Tiên Nhi và Tiêu Thanh Tuyền, chẳng ai rõ ràng hơn hắn được. Tình hình này thì cũng đúng theo dự tính thôi.
Tiêu tiểu thư dịu dàng nói:
– Ngưng Nhi, muội không biết tính tình nàng. Muội muội không phải là ác nhân, chỉ là hơi khó tính một chút thôi. Tình ý của nàng với phu quân thì đến cả tỷ cũng không bì kịp, thương thế trên người Lâm lang khôi phục cực nhanh như thế là nhờ nàng đêm trước hao tổn chân nguyên thôi cung quá huyệt đó. Khi tỷ vào phòng thì nàng đang nằm trên người Lâm lang khóc lóc, làm tỷ rất cảm động.
Nha đầu ngốc này, trong lòng Lâm Vãn Vinh mềm nhũn ra, rốt cuộc không còn tâm tư nào trách cứ Tiên Nhi. Nàng có ân oán với Thanh Tuyền, rốt cuộc, cũng là do mâu thuẫn giữa Ninh Vũ Tích cùng An Bích Như mà ra, Thanh Tuyền và Tiên Nhi đều vô tội cả.
Rèm cửa sổ ẩn hiện ánh sáng nhợt nhạt, sắc trời đã mờ mờ sáng, ôm thân thể mềm mại của Thanh Tuyền cùng Ngưng Nhi, hít lấy hít để hương thơm thoang thoảng kia, vô luận làm sao Lâm Vãn Vinh cũng không ngủ được.
– Thanh Tuyền, nàng nói cái gì? Đêm trước?
Lâm Vãn Vinh đột nhiên cả kinh hỏi.
– Đúng.
Lạc Ngưng ôm lấy cánh tay hắn, nói nhỏ:
– Đại ca, huynh đã ngủ một ngày một đêm rồi. Bọn muội và Tần tiểu thư đã thay ca hai lần rồi đó.
– Chết rồi!
Lâm Vãn Vinh cắn răng muốn ngồi lên, làm cả người đau đớn như dần. Ngưng Nhi vội dìu hắn nằm xuống, Tiêu tiểu thư đau lòng hỏi:
– Có chuyện gì thì nói với thiếp, chàng vừa mới thay thuốc, đừng có lộn xộn.
Lâm Vãn Vinh đau quá rên một tiếng, vội vàng nói:
– Thanh Tuyền, nàng mau phái người mời Từ Vị, báo là ta đã chết.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/04/2017 05:34 (GMT+7) |