Hoàng đế đi tới trước mặt Lâm Tam và Trần Tất Thanh, cẩn thận quan sát hai người, thật lâu sau mới thở dài:
– Hai vị ái khanh, việc này liên quan tới hưng suy của Đại Hoa ta, trách nhiệm trọng đại, các ngươi nhất định phải điều tra cho rõ ràng… Trẫm cùng vương huynh trước giờ vẫn như tay chân, tuyệt không tin hắn có thể gây ra việc như vậy.
Trần Tất Thanh sắc mặt kích động, vội quì dài trên mặt đất, cung kính tâu:
– Xin Hoàng Thượng yên tâm, vi thần nhất định tận tâm hết sức, làm tốt việc được giao, không phụ Hoàng Thượng giao phó.
Lão gia tử khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn Lâm Tam:
– Ngươi thì sao? Việc này có thể làm được không?
Lâm đại nhân vẻ mặt đau khổ nói:
– Hoàng Thượng, tiểu dân học vấn không được cao, kiến thức cũng rất nghèo nàn, so ra kém vị Trần đại nhân một cái đầu. Vạn nhất trong khi làm việc lỡ mà quá chuyên chú, có người xem tiểu dân không vừa mắt, lại muốn tố cáo tiểu dân một lần nữa, vậy thì sẽ làm ảnh hưởng tới uy tín của ngài a. Bởi vậy, vụ án này cứ giao cho người khác làm, xem ra thỏa đáng hơn.
Trong ngữ khí của Lâm Tam có pha chút trào phúng, làm sao Trần đại nhân nghe mà không hiểu kia chứ? Nhưng có Hoàng Thượng trước mặt, lão chỉ có nước giận mà không dám cãi.
Hoàng đế cười đáp:
– Làm việc cho tốt, công lao sẽ là của ngươi, không làm tốt, thì là do trẫm không biết nhìn người… Nhưng mà ngươi xảo trá, đem toàn bộ trách nhiệm này rũ sạch không còn một chút nào.
– Hoàng Thượng nói quá. Tiểu dân không phải là lo đến thể diện uy tín của Hoàng Thượng hay sao?! Tấm lòng trung thành, thiên địa chứng giám!
Lâm Tam làm mặt rất nghiêm chỉnh nói.
Thấy hắn khuôn mặt tươi cười, trên đùi quấn băng dày cộp cũng đủ minh chứng tiểu tử này làm việc quả thật lắm mánh khóe, cũng không làm cho người ta thất vọng. Hoàng đế cười khẽ:
– Ngươi yên tâm đi, chỉ cần ngươi tận tâm hết sức làm việc cho Đại Hoa ta, cho dù có chút sai lầm, trẫm cũng sẽ không trách cứ ngươi. Trần ái khanh…
– Thần có mặt.
Trần Tất Thanh vội vàng ôm quyền.
Lão gia tử cười nói:
– Tính tình Lâm Tam có chút quá thẳng thắn, nếu hai người hợp tác mà gặp phải việc khó, ngươi cũng chớ trách hắn nhé.
Tính tình Lâm Tam thẳng thắn á? Toàn bộ ruột dê ở núi Thục Sơn cộng lại, cũng còn kém bụng dạ của hắn (ý nói lòng dạ cong queo). Trần đại nhân có khổ không nói được, Hoàng Thượng rõ ràng bênh vực Lâm Tam. Ta cùng hắn điều tra vụ án, không biết sẽ còn có việc gì nữa đây.
Lâm đại nhân uốn ba tấc lưỡi không biết mệt, miệng nói như phun hoa, đến cả sao trên trời cũng có thể nói cho rơi xuống đất. Lần này Hoàng Thượng lại còn thuận tay giao cho hắn toàn quyền điều tra vụ án Thành Vương, việc này tuy không phải là ân điển, nhưng lại còn hơn cả ân điển gấp mấy lần. Mọi người ở đây đều hiểu rõ việc này, do đó trong lòng lại kính sợ vị Lâm đại nhân vốn ngày thường cười cợt này hơn rất nhiều.
– Lâm tiểu huynh, thương thế ngươi ra sao rồi?
Ra khỏi triều, Từ Vị giữ Lâm Vãn Vinh lại hỏi.
Còn phải hỏi nữa hả, không thấy ta còn phải nằm dài trên cái xe lăn hay sao? Lâm Vãn Vinh lườm lão Từ một cái:
– Không sao, không chết được.
Từ Vị liếc chung quanh, thấy Trần Tất Thanh đang đứng ở xa xa chờ, chắc đang định cùng Lâm đại nhân nói chuyện về việc cùng nhau kết hợp tra án, vội hạ giọng thì thầm:
– Tiểu huynh, trong vòng hai ngày mà phải điều tra xong vụ án này, ngươi có nắm chắc được không? Lý lão tướng quân nghe nói ngươi gặp chuyện, trong lòng rất lo lắng, nếu hôm qua không phải ở quân trường thao luyện khẩn trương, có lẽ lão đã tự mình tới thăm ngươi rồi. Trong triều của Đại Hoa ta, người có thể đứng ngẩng mặt cao đầu trước người Hồ, ngoại trừ Lí Thái, cũng chỉ có tiểu huynh đệ ngươi thôi. Ngươi không được để xảy ra chuyện đâu nha!
Lão Từ quả nhiên có lắm mánh khóe, kỹ thuật bợ đít quả là làm người ta thoải mái. Lâm đại nhân làm vẻ khiêm tốn:
– Từ tiên sinh đề cao tiểu đệ rồi, ta cũng có thể thu thập được Lộc Đông Tán thôi, chứ không thể làm việc gì lớn hơn được. Về phần vụ án này… Chà…
Hắn thở dài:
– Không thể kết thúc cũng phải kết thúc, chúng ta không còn thời gian nữa rồi, quả thật làm người ta đau đầu.
Chỉ có hai ngày, quả thật vô cùng khẩn trương. Nhưng vào lúc vô cùng cấp bách này, Hoàng Thượng lại vẫn chưa có biện pháp nào. Từ Vị gật gật đầu vẻ rất đồng cảm:
– Tiểu huynh, Cao Tù đã đem mọi việc nói lại cho ta rồi. Lão hủ cũng thấy ngươi phân tích có đạo lý. Với tính tình của lão già rất gian hoạt kia, cũng chỉ có chúng ta không dám nghĩ, chứ không có chuyện hắn không dám làm. Thiết tưởng hắn đã chuẩn bị nhiều năm rồi, hang ổ của lão làm sao dễ dàng để cho chúng ta phá được, quả thật rất đáng nghi, trong vương phủ chỉ sợ thật có ẩn dấu cái gì đó.
Anh hùng có ý nghĩ giống nhau, mặc dù vị anh hùng già này có chút mùi vị của mã hậu pháo (nói vuốt đuôi), nhưng so với mấy người kia thì dứt khoát mạnh hơn. Lâm đại nhân vỗ vai lão Từ, liên tục cười khổ.
Để chiếu cố cho Lâm Vãn Vinh, hoàng đế phái Cao Bình tiễn hắn về. Tiểu kiệu vừa ra khỏi cửa hoàng cung, lúc này thời gian đã không còn sớm nữa, thế mà cỗ kiệu của Thủ tịch tuần sát án ngự sử Trần Tất Thanh Trần đại nhân, vẫn kiên trì đợi từ lâu.
– Lâm đại nhân, bây giờ ngài phải đi đâu nữa?!
Cao Bình đứng gần cỗ kiệu nhỏ giọng hỏi.
Còn có thể về đâu chứ ?! Lão gia tử chỉ cho thời gian có hai ngày, nếu không nắm được điều gì, Lâm đại nhân ta chỉ sợ sẽ phải cáo lão về quê thôi. Mắt thấy Trần Tất Thanh nhìn mình chằm chằm, Lâm đại nhân ồ một tiếng, nói nhỏ:
– Hôm nay ta có chút mệt mỏi, hay là hồi phủ nghỉ ngơi đã. Cao công công, ngươi còn nhớ đường về nhà chúng ta không?
Chưa dứt lời, Trần Tất Thanh ở bên kia liền lập tức vén quan bào, vội vội vàng vàng chạy đến:
– Lâm đại nhân, không được nghỉ, không được nghỉ đâu!
– Ủa, không phải đây là Trần đại nhân sao?
Lâm Vãn Vinh cười, ung dung hỏi:
– Sao vậy, ngài ở chỗ này xem hoàng hôn à? Trần đại nhân quả là có hứng thú nhỉ!
Tiểu tử này nói chuyện trên trời, không coi Đốc sát ngự sử quản lý hàng trăm quan lại vào đâu. Trần đại nhân chưa từng phải chịu cơn giận như thế bao giờ, hết lần này tới lần khác muốn mà không phát tác được, lão chỉ có nước kiềm chế cơn giận, nói nghiêm chỉnh:
– Lâm đại nhân nói chơi rồi, lúc này bổn quan làm gì còn có loại tâm tư này chứ? Hoàng Thượng sai chúng ta làm việc, chỉ có hai ngày thôi, không được chậm trễ một khắc nào đâu. Ta đặc biệt đứng ở đây đợi Lâm đại nhân, thương nghị với ngươi về việc này đó.
Thương nghị cái rắm, họ Trần hôm nay cố ý đem bẫy ta, khinh thường ta là người nhu nhược hả? Lâm đại nhân ngáp dài, tưng tửng:
– Việc này hả, tiểu đệ tài sơ học thiển, nói không ra lời, hay là về nhà ngủ cho xong. Trần đại nhân ngài làm việc đi. Dù sao ngài cũng rất rành việc viết tấu chương cho Hoàng Thượng, hay là chịu khó viết một cái tấu chương cầu Hoàng Thượng rộng lòng gia hạn thêm mấy ngày nữa? Hoặc, đổ hết trách nhiệm lên người đệ đi. Đệ bị người ta tố cáo nhiều lần rồi, Hoàng Thượng cũng biết đệ thường xuyên bị người ta đổ oan rồi. Do đó, tiểu đệ cũng không thèm quan tâm nữa.
Cao Bình ở trong cung rất lâu, sớm đã quen thuộc với việc tranh đấu trong cung, đứng một bên nghe hai người nói chuyện, trong lòng cũng cười thầm. Lâm đại nhân thật sự là một tên không bao giờ chịu lỗ, ai ném một chiếc hài nhỏ vào hắn thì nhất định hắn phải ném trả về gấp trăm ngàn lần.
Cũng không biết thằng nhãi này làm sao mà còn sống tới hôm nay. Loại từ ngữ cực kỳ khốn khiếp đó mà cũng có thể nói được! Trần Tất Thanh hận đến ngứa cả răng, quả muốn viết một bản tấu trị tội hắn cho hả giận.
– Lâm đại nhân!
Hắn cố kìm nén tâm tình:
– Ngươi và ta đều ăn lương triều đình, do đó phải báo đáp triều đình, có bổn phận tận trung báo quốc, nếu ai cũng như ngươi không nghĩ đến việc tiến thủ, vậy thì…
Ông nội ngươi, phiền nhất là loại chánh nhân quân tử này. Mở miệng là một bộ lão tử trong lòng tận trung với quốc gia, chẳng biết ngươi đằng sau lại trêu ghẹo kỹ nữ ở đâu nữa. Lâm đại nhân không thèm để ý đến hắn, nói đều đều:
– Cao công công, không phải Hoàng Thượng bảo ngươi đưa ta về sao? Sao ngươi dừng kiệu lại mà không đi vậy?
– Dạ, dạ!
Cao thái giám vừa nghe Trần ngự sử dám giáo huấn Lâm đại nhân, liền biết ngay họ Trần kia chắc chắn sẽ ăn phải quả đắng rồi, vội vung tay ra hiệu cho đám kiệu phu nâng kiệu của Lâm đại nhân lên bước đi.
– Cái này…
Trần Tất Thanh lặng người, ở giữa đám quan lại thế mà Lâm đại nhân lại cư xử như thế, không hề chừa cho lão chút thể diện nào nữa, thật sự là hiếm thấy.
Hai vị đại nhân được giao việc điều tra vụ án, chưa nói được nói mấy câu đã chiến tranh lạnh, việc này cũng thật sự là hiếm có. Lâm Vãn Vinh hoàn toàn không quan tâm. Cho dù Trần ngự sử ở ngoài đời kinh khủng lì lợm tới bao nhiêu, chứ nhất định trong vụ án này hắn sốt ruột hơn ta nhiều. Hắn tra án là vì thăng quan, còn Lâm mỗ ta một là không cầu quan tước, hai là không mong tiền bạc, tất cả đều là gặp việc thì ra tay thôi, ngươi có lì được bằng ta không?
Quả nhiên, chỉ mới đi được không tới vài bước, kiệu của Trần Tất Thanh đã chạy lên. Trần đại nhân hắng giọng, nghiến răng nói:
– Lâm đại nhân, vừa rồi là Trần mỗ nhất thời lỡ lời, mong Lâm đại nhân thứ lỗi. Cũng xin đại nhân hiểu cho sự khó xử của hạ quan, hợp tác với ta trong vụ án này.
– Ái chà, Trần đại nhân quá khiêm nhường rồi.
Trước giờ Lâm Vãn Vinh không phải là người chịu khuất nhục, nhưng thấy họ Trần sắc mặt khổ sở cũng rốt cuộc không áp chế lão nữa, hắn không nhịn được cười lên một tiếng:
– Kỳ thật tiểu đệ cũng nghĩ phải điều tra vụ án này cho tốt, bằng không, thực là có lỗi với Trần đại nhân đã một phen quan tâm à nha.
Trần Tất Thanh cắn răng không nói tiếng nào, Lâm Vãn Vinh thấp giọng cười hì hì:
– Trần đại nhân, có một việc tiểu đệ muốn ngài xác nhận.
– Xin Đại nhân cứ nói.
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, than một tiếng rồi hỏi:
– Theo như lời đồn, Cố Bỉnh Ngôn là anh em họ với ngài, đại nhân, việc này thật chứ?
Còn dùng chữ lời đồn nữa, trong triều văn võ bá quan ai mà chẳng biết? Thấy tiểu tử này lén lút thậm thụt rất là đểu giả, Trần đại nhân hận không được đấm vào mũi hắn một quyền. Hắn hừ một tiếng đáp:
– Đúng theo như lời Lâm đại nhân, Bỉnh Ngôn chính là biểu đệ của hạ quan, nhưng việc này cũng không quan hệ gì với vụ án này. Chẳng biết vì sao Lâm đại nhân lại hỏi thế?
– À, không có gì.
Lâm đại nhân mặt không hề cười nói:
– Chỉ là tệ xá của hạ quan, hôm nay bị vài sĩ tử không rõ sự tình bao vây, còn dám đập phá cửa nhà ta. Hạ quan thật sự nhịn không được, tiện tay bắt hai người, hỏi thử vài câu…
– Đại nhân hỏi được điều gì?
Trần Tất Thanh cả kinh vội hỏi.
Lâm đại nhân khoát tay lia lịa:
– Hỏi vài thứ linh tinh gì đó… E hèm, Trần đại nhân cũng biết, tiểu đệ nói năng không lưu loát lắm, vốn bị mọi người khi dễ cũng không sao cả. Chỉ tiếc, trong nhà ta còn có hai công chúa, ý nghĩ của các nàng thì có vẻ hơi bạo lực một chút… Đương nhiên, việc này chắc cũng không liên quan gì đến Bỉnh Ngôn huynh. Chỉ là tiểu đệ nghe nói hắn có uy vọng khá lớn với đám sĩ tử. Do đó làm phiền toái Trần đại nhân, nếu ngài gặp Cố lão biểu của ngài, xin hắn hỗ trợ giải thích một chút. Ái chà, nếu Hoàng Thượng truy ra được… E hèm, tiểu đệ thật không hy vọng nhìn thấy ngày đó đâu.
Sắc mặt Trần Tất Thanh trắng bệch, không thốt nên lời.
Nói đến đây, Lâm Vãn Vinh nhớ ra việc ở vương phủ. Cũng không biết Cao Tù có tiến triển gì không nữa, nên nào hắn dám đi ngủ thật, vội bảo kiệu phu khiêng đến vương phủ. Trần Tất Thanh tự nhiên cũng đi theo phía sau.
Chưa tới vương phủ, chỉ thấy binh sĩ kết thành từng đội cảnh giới tuần tra. Trong vòng chung quanh hai dặm đều không cho phép xuất nhập, canh phòng rất sâm nghiêm. Đến gần vương phủ lại càng giật mình hơn. Mấy ngàn binh sĩ bảo trì trận hình, đi lại trong phủ cẩn thận tìm tòi, bất kỳ ngõ ngách nào cũng không buông tha.
– Lâm huynh đệ, ngươi trở lại rồi?!
Cao Tù được thông báo, vội vội vàng vàng chạy tới, sắc mặt rất tiều tụy.
Lâm Vãn Vinh vừa thấy sắc mặt hắn là biết ngay không ổn, nhất định là đã tìm tòi cả buổi nhưng chưa có thu hoạch gì.
Trần Tất Thanh quan sát chung quanh, cau mày nói:
– Lâm đại nhân, ngài làm cái gì thế ?! Vương phủ là trọng địa, đâu có thể mặc cho binh sĩ dương oai làm loạn?
Lâm đại nhân hai tay giơ lên, than:
– Chẳng lẽ Trần đại nhân có cao chiêu khác? Vậy thì thật tốt quá, đệ về nhà ngủ…
Tên du côn này! Thấy hắn đưa ra thủ đoạn vô lại, Trần Tất Thanh dù có một thân bổn sự cũng không cách nào sử dụng, bất lực nói:
– Lâm đại nhân, đến cả Hoàng Thượng cũng chưa xác định tội của Vương gia, ngươi làm như vậy, chỉ sợ sẽ làm người ta nói ra nói vào.
Ở đâu ra một cái thanh quan lão gia thế này. Cao Tù bĩu môi khinh thường, Lâm Vãn Vinh nhún vai cười nói:
– Trần đại nhân, theo như ngài nói, chẳng lẽ ta đã định tội Vương gia sao? Các huynh đệ này vào vương phủ, là để tìm tung tích của Vương gia, nếu ngài có biện pháp khác tốt hơn, ta cũng không ngăn cản ngài.
Trần Tất Thanh hừ một tiếng:
– Nếu Lâm đại nhân nắm chắc, Trần mỗ sao dám ngăn trở? Hạ quan sẽ vào bên trong phủ xem qua, chờ tin tức tốt của Lâm đại nhân.
Trần Tất Thanh dẫn theo vài tùy tùng, đứng dậy đi vào vương phủ. Nhìn theo lưng hắn, Cao Tù gằn giọng:
– Lâm huynh đệ, cái tên ngự sử ở đâu ra thế? Muốn ta tìm vài huynh đệ bắt hắn trói lại không?
Mẹ nó, lão Cao này so với ta còn thổ phỉ hơn. Lâm Vãn Vinh cười ha ha:
– Trói hắn để làm gì, lão gia tử còn chờ hắn điều tra “chân tướng sự thật” nữa đó. Cao đại ca, huynh có phát hiện gì không?
Cao Tù than một tiếng rồi cúi đầu ủ rũ đáp:
– Lâm huynh đệ, tình hình này ngươi cũng thấy rồi đó. Hơn ngàn huynh đệ xới tung cả vương phủ này ra, nhưng đến cả một cái quần dính cứt cũng không đào được, đúng thật là con mẹ nó, tà môn mà!
Lâm Vãn Vinh vô cùng nghiêm chỉnh à lên một tiếng:
– Cao đại ca, huynh xác nhận hai thị vệ đó vào vương phủ, rồi rốt cuộc chưa hề đi ra ngoài phải không?!
– Lão Cao ta đem đầu đảm bảo đó!
Cao Tù nói như đinh đóng cột:
– Chúng ta bao vây xung quanh chặt đến nỗi cả một giọt nước cũng không chảy ra được, đến cả con ruồi cũng bay không ra. Mẹ nó, chẳng lẽ họ thăng thiên hay độn thổ hả?
– Đừng có gấp!
Lâm Vãn Vinh vỗ vai Cao Tù, sự lo lắng trong lòng hắn còn lớn hơn Cao Tù nhiều, nhưng không thể để lộ ra ngoài được:
– Chỉ cần họ còn ẩn ở đây, nhất định chúng ta sẽ có biện pháp tìm ra. Cao đại ca, huynh dẫn ta vào xem!
Cao Tù đồng ý, đẩy ghế lăn của hắn vào trong.
Sau trận hỏa hoạn kinh hoàng, cả Thành vương phủ đã bị tàn phá tan hoang, trong không khí tràn ngập mùi khói khét lẹt tởm lợm, cây cối trong vườn xơ xác, trăm hoa tàn tạ, phồn hoa ngày nào đều đã biến mất. Thủy xa (cái bánh xe nước) thật lớn mà Thành Vương đem từ Vân Nam về vẫn từ từ chuyển động như trước, còn bức tượng kim long “Long khốn thiển thủy” (rồng sa ao cạn) vẫn uốn lượn thần kỳ, nhưng trong khu vườn này, vật thì còn mà người đã mất.
Nghĩ đến ngày hắn đến bái phỏng, đèn lồng tơ vàng, đĩa sứ lưu li, màu sắc rực rỡ, người người tụ tập. Nay gặp lại thấy cảnh suy bại tàn phá, trước sau hoàn toàn đối lập quả cũng không khỏi cảm thán.
– Lâm huynh đệ, ngươi đang nhìn cái gì thế?
Thấy Lâm Vãn Vinh nhìn vào một sương phòng tinh khiết đến xuất thần, Cao Tù kéo kéo ống tay áo hắn.
– Không có gì.
Nhớ tới vài chuyện cũ, trong mắt Lâm Vãn Vinh hiện lên chút thần sắc lưu luyến, nhè nhẹ đẩy cửa sương phòng. Trong phòng vẫn sạch sẽ như trước, một cái giá áo lặng lẽ đứng yên trong góc, trên đó có treo một cái áo ngủ bằng gấm mềm mại, ẩn chứa một mùi thơm nhàn nhạt, chẳng khác gì tình hình độc nhất vô nhị đêm ấy.
…
– Sự cấp tòng quyền (hành động tùy theo tình thế), khi ngươi không thể không làm chuyện xấu, trong lòng phải nghĩ tới Tiên Nhi…
– Không cho phép gọi ta là sư phó tỷ tỷ…
– Đại nhân, ngài chậm một chút, xiêm y của ta bị ngài xé rách rồi…
…
Những tiếng kêu duyên dáng cứ lần lượt phảng phất vọng đến, những thanh âm tiêu cốt lạc hồn như vẫn còn vang lên bên tai. Nhớ tới cảnh tượng ngày ấy, khuôn mặt kiều mỵ của An Bích Như ẩn ẩn hiện hiện trước mắt hắn.
…
– An tỷ tỷ. Ngươi đừng đi…
Lâm đại nhân rưng rưng nước mắt, vội cầm lấy bàn tay xinh xắn của An Bích Như.
– Buông ta ra…
An tỷ tỷ kêu lên.
Lâm đại nhân nắm tay nàng càng lúc càng chặt:
– Đánh chết ta cũng không buông, tỷ tỷ, ngươi trở về đi, ta rất nhớ ngươi…
…
– Lâm huynh đệ, ta van ngươi, mau thả ta…
Cao Tù nổi da gà, la oai oái:
– Ta còn có người yêu ở nhà.
Vừa nghe tiếng lão Cao gào thét bên tai, Lâm đại nhân cả kinh, ngước mắt nhìn lên. Nơi này làm gì có An tỷ tỷ, thực ra mình đang nắm lấy bàn tay xù xì như vỏ cây của lão Cao, gần như muốn dứt đứt cả tay áo hắn ra rồi.
– Cao đại ca, ngươi mò vào chỗ này làm gì? Ngươi muốn chiếm tiện nghi của ta sao?!
Lâm đại nhân dựng tóc gáy, vội vội vàng vàng buông tay áo Cao Tù, mồ hôi ướt đầm cả người.
– Huynh đệ, ngươi phát điên à? Cái gì An tỷ tỷ, đây là Thành vương phủ mà!
– Không có gì, không có gì!
Lâm đại nhân xoa mồ hôi trán, hít thở vài hơi, nói lớn:
– Cao đại ca, không cho phép ai được động đến bất cứ một cái bàn, một chiếc áo, một gốc cây ngọn cỏ trong phòng này. Ai đụng đến ta chém đầu!
– Dạ dạ!
Cao Tù dạ dạ liên tục. Thấy Lâm đại nhân mắt đỏ ngầu, hắn vội nói khẽ:
– Huynh đệ yên tâm, việc ngươi nuôi nhân tình bên ngoài, ta nhất định để trong bụng, tuyệt không để mấy vị phu nhân của ngươi biết đâu.
Lão Cao này đúng là dâm dục! Lâm đại nhân phẫn hận chửi thề một tiếng, vội vàng đi ra ngoài. Vừa ra ngoài hắn liền lập tức tới hậu viện vương phủ, quang cảnh trước mắt khiến Lâm Vãn Vinh giật bắn cả người.
Hậu viện chiếm diện tích cực lớn, tường viện vây quanh một một hồ nước trong suốt, bên cạnh hồ có đình đài lầu các, những hàng dương liễu phất phơ theo gió nhẹ, sóng gợn lăn tăn, quả là rất êm dịu.
Lâm Vãn Vinh chưa bao giờ tới hậu viên vương phủ. Cảnh đẹp non xanh nước biếc trước mắt làm mắt hắn hoa lên. Thành Vương đúng thật rất biết hưởng thụ. Thần sắc hắn đột nhiên căng thẳng:
– Cao đại ca, huynh kiểm tra hồ nước này chưa?!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/04/2017 05:34 (GMT+7) |