Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensex.moe (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 9 » Phần 48

Lâm Vãn Vinh - Quyển 9

Phần 48

– Bắt Đột Quyết Khả Hãn?

Lâm Vãn Vinh khó xử kêu lên:

– Lão gia tử, việc này quá khó khăn! Lý Thái tướng quân dong ngựa cả đời, chém giết người Hồ vô số, đến cả bộ dạng của Đột Quyết Khả Hãn như thế nào cũng chưa thấy qua, huống chi ta lần đầu tiên đi! Đừng nói bắt Đột Quyết Khả Hãn, chỉ cần có thể không bị Đột Quyết bắt, ta đã phải niệm A di đà phật rồi!

Nghe hắn nói đáng thương như vậy, mặt làm ra vẻ bi thảm, hoàng thượng lắc đầu cười nói:

– Chưa xuất chinh, sao mà nói lời ủ rũ như vậy! Ngươi bắt Đột Quyết Khả Hãn không nổi, vậy người Đột Quyết muốn bắt ngươi chẳng phải cũng khó khăn vô cùng sao? Trẫm chỉ hy vọng ngươi lần này tòng quân, có thể làm tăng uy phong sĩ khí Đại Hoa ta, đảm bảo biên giới Đại Hoa an bình. Trong vòng mười năm không còn khói lửa chiến tranh nữa. Ngươi có tự tin làm được không?

“Trong vòng mười năm không có khói lửa? Yêu cầu này quá cao! Nếu dễ dàng làm được như vậy, Lý Thái cũng sẽ không tay trắng bao nhiêu năm qua.” Lâm Vãn Vinh cười khổ:

– Tự tin thì thật ra cũng có, nhưng làm được không thì ta không dám nói. Dù sao Đột Quyết không phải là Bạch Liên giáo!

– Không sao!

Hoàng đế phất tay:

– Trẫm tin ngươi nhất định có thể làm được. Đối với ngươi, trẫm rất tự tin, ngươi trước giờ chưa từng khiến cho trẫm thất vọng!

“Vậy cũng chỉ có thể trách ta quá xuất sắc, ông quen thấy ta xuất chúng, tự nhiên không biết tư vị của thất bại.” Lâm Vãn Vinh than thở.

Hoàng đế làm như không thấy gương mặt khổ sở của hắn:

– Thủ hạ ngươi có Hồ Bất Quy, Đỗ Tu Nguyên, Lý Thánh, còn có tên Hứa Chấn nữa, trẫm đều đã trọng thưởng. Những người này, ngươi cứ yên tâm lớn mật sử dụng.

Lâm Vãn Vinh mẫn cảm ngửi ra mùi vị gì đó, nhíu mày:

– Hoàng thượng, ý của ngài là, còn có vài người ta không thể yên tâm dùng được?

– Trẫm không nói gì cả, ngươi tự mình nghi ngờ thôi.

Sắc mặt hoàng đế không thay đổi, chậm rãi nói tiếp:

– Trẫm chỉ hy vọng ngươi làm việc phải lưu ý mọi thứ, chớ tin người bừa bãi. Chớ để cho đại họa đến tận chân, lúc đó hối hận thì đã muộn!

– Lời này là ý gì?

Lâm Vãn Vinh cố tình hỏi thêm nữa, nhưng lão gia tử tựa hồ không muốn nói chuyện nhiều, Lâm Vãn Vinh nhất thời cũng không có biện pháp.

Lúc xuất cung, trăng đã lên đỉnh đầu rồi, Cao Tù còn đang ở cửa chờ hắn. Lâm Vãn Vinh lười biếng ngả người ra:

– Cao đại ca, chúng ta mau về nhà một chút, Xảo Xảo chắc cũng đang nóng lòng chờ đợi. Về nhà đệ sẽ mời huynh uống trà ăn cao tra*!

(*một thứ bánh ngọt như bánh bông lan của ta)

– Được!

Cao Tù lên tiếng, nét mặt lộ ra chút khó xử:

– Lâm huynh đệ, có vị lão tiên sinh muốn gặp ngươi!

Lâm Vãn Vinh đã quyết định rồi, không muốn đợi một khắc nào, vội vội vàng vàng lắc đầu:

– Cái gì lão tiên sinh?! Ta bây giờ không gặp ai cả, chỉ nghĩ đến việc về nhà. Cao đại ca, huynh chuyển cáo hắn, nói ta bây giờ không rảnh, đợi ngày khác gặp cũng được mà!

Lời chưa dứt, liền nghe bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ:

– Lâm đại nhân, ngươi tuổi còn nhỏ, xem ra cũng làm cao thật đó!

Ở trước cửa cung gần tường thành, có một cái kiệu nhỏ, rèm vén lên, Cố Thuận Chương từ từ đi ra, bước đi chậm rãi, dáng vẻ tiêu sái, hướng về phía Lâm Vãn Vinh gật đầu mỉm cười.

– Ái chà, thì ra là Cố tiên sinh, thất kính thất kính!

Lâm Vãn Vinh vội vội vàng vàng ôm quyền, trộm nháy mắt với Cao Tù:

– Cao đại ca, huynh làm sao không sớm nói ra?! Nếu sớm biết là đế sư triệu kiến, Lâm Tam ta cho dù có bị chặt đứt cái chân này, cũng nhất định phải chạy như bay đến nơi để gặp! Khiến đế sư đợi lâu, tiểu tử xấu hổ, xấu hổ!

Cố Thuận Chương khẽ cười:

– Lâm đại nhân, ngươi nói thật dễ nghe, chỉ sợ trong lòng oán giận lão nhân này không biết thời vụ, quấy rầy thời gian ngươi cùng người nhà đoàn tụ. Tiếng xin lỗi này phải là do lão hủ nói ra mới phải.

– Không có chuyện đó, Cố tiên sinh quá khách khí rồi!

Lâm Vãn Vinh vội vàng cười ha hả, thần thái thật là khiêm cung:

– Không biết đế sư triệu kiến tiểu tử, có gì nhắc nhở chỉ giáo không? Có gì ngài cứ nói ra!

Cố Thuận Chương chậm rãi đi tới vài bước, đến gần trước người Lâm Vãn Vinh, ánh mắt chăm chú nhìn vào người hắn, lại không nói lời nào.

Lão nhân này sắc mặt bình thản, ánh mắt cười mà như không, bị lão nhìn thẳng, Lâm Vãn Vinh nhất thời cả người mất tự nhiên, vội kéo Cao Tù đến:

– Cao đại ca, ánh trăng tối nay chói quá, huynh giúp ta che một chút đi!

Đế sư khẽ gật đầu, đột nhiên cười lên:

– Lâm đại nhân, có một vấn đề, lão phu chẳng biết có nên nói hay không!

– Cố tiên sinh khách khí như vậy làm gì.

Ánh mắt lão nhân này như có lửa, giống như đánh giá một tên ăn trộm bị bắt quả tang, bị hắn nhìn soi mói một hồi lâu, Lâm Vãn Vinh cũng có chút bực mình, cười hắc hắc vài tiếng:

– Ngài là đế sư danh văn thiên hạ, đến cả hoàng thượng cũng phải nghe ngài. Ngài có chuyện gì, ta không dám không đáp?!

Cố Thuận Chương lắc đầu mỉm cười:

– Lâm đại nhân, lão hủ một năm nay chỉ là du lịch bốn phương, nhưng chuyện về ngươi, thì thiên hạ đã truyền tụng khắp các nơi tửu lâu trà quán, ta nghe được cũng không ít. Lão hủ rất tò mò, trên đất nước Đại Hoa chúng ta, ai lại có thể dạy được một nhân tài kiệt xuất như ngươi nhỉ? Đại nhân quê quán nơi nào, có thể kể lại cho lão hủ biết không?!

– Tiểu tử là người Kinh Sở, gia đình thất lạc, còn sót lại một mình ta. Tuổi thiếu niên ta đã xuất ngoại du lịch, nhiều năm chưa về cố hương, đến cả quê quán mình cũng không nhớ rõ nữa… xấu hổ, xấu hổ quá!

Lâm Vãn Vinh làm vẻ than thở, những lời này, hắn đã sớm học thuộc lòng từ lâu, lúc trước khi vào Tiêu gia, cũng nói với phu nhân một lần.

– Thì ra là người Kinh Sở.

Cố Thuận Chương khẽ gật đầu:

– Lão hủ vốn tưởng rằng, ngươi là đến từ núi Thái Sơn chứ…

– Cái gì, ngài nói cái gì?

Lâm Vãn Vinh kinh hãi biến sắc:

– Cố tiên sinh, cái gì Thái Sơn, ngài nói rõ ràng một chút nào!

Thấy hắn thần sắc khẩn trương, Cố Thuận Chương cười vẻ có lỗi:

– Lão hủ cũng nghe nói, không biết thật giả, ngươi đừng để trong lòng nhé

Mặt mày Lâm Vãn Vinh trắng bệch, lòng bàn tay đầy mồ hôi, cố gắng trấn định mình:

– Cố tiên sinh, việc này nghe ai nói? Ngài kể lại một chút, ta chưa từng nghe qua!

Cố Thuận Chương khẽ gật đầu:

– Ta đi du lịch Cao Ly, nghe được sự tích của ngươi được truyền đến tận đó, việc ngươi đưa ra ý tưởng nhất thể liên hoành, khiến cho cả Cao Ly dậy sóng. Về thân phận lai lịch của ngươi, không ai rõ ràng, có người nói ngươi là một quỷ tài do Ðại Hoa âm thầm bồi dưỡng ra, cũng có người nói ngươi là du học từ Tây Dương trở về, còn có người độc mồm, nói ngươi là thủy quái từ Huyền Vũ hồ ở Kim Lăng biến thành. Ái chà… những lời đồn này, lão phu làm sao tin được chứ?! Sau này, lão phu nói chuyện với một vị kỳ nhân Cao Ly, vị kỳ nhân đó tính toán, liền nói ngươi sinh ra ở Thái Sơn!

“Chẳng lẽ là thầy tướng số tiên sinh?! Thiên hạ có chuyện như vậy sao?” Lâm Vãn Vinh trước giờ không tin việc này, hắn vô cùng thận trọng:

– Cố tiên sinh, vị Cao Ly kỳ nhân mà ngài nói, hắn là người Cao Ly à?!

– Ta chưa từng hỏi việc này.

Cố Thuận Chương lắc đầu nói.

– Hắn là nam hay là nữ? Bao nhiêu tuổi rồi? Tên gọi là gì?!

Cố Thuận Chương cẩn thận nói:

– Thật ra ta không chú ý…

Thấy Lâm Vãn Vinh mở to hai mắt nhìn nhìn mình, Cố tiên sinh vội vàng cười nói:

– Ngươi chớ hiểu lầm, lão hủ nói chuyện với vị kỳ nhân này đều là cách một tấm rèm, mọi việc do người khác truyền lại, đến cả mặt mũi lão hủ cũng chưa nhìn thấy!

“Không thể nào? Vị kỳ nhân nào mà kiêu kỳ như vậy?!” Lâm Vãn Vinh nhất thời có chút thất vọng:

– Cố tiên sinh, ngài đến cả mặt mũi của hắn cũng chưa nhìn thấy, làm sao biết được hắn là Cao Ly kỳ nhân?!

– Truyền thuyết nói là vị kỳ nhân này tinh thiên thông địa, biết việc trăm năm trước, năm trăm năm sau. Việc này đã sớm nghe đồn ở Cao Ly, lão hủ cũng mộ danh mà đến.

Cố tiên sinh nói tiếp:

– Lão hủ tuy tự cho là đọc sách vạn quyển, nhưng trước mặt vị kỳ nhân này lại chiếm không được nửa chút tiện nghi, ngược lại thường xuyên bị hắn áp đảo! Nhân dịp này, ngươi cũng là người rất có danh tiếng ở Cao Ly, ta liền nhân cơ hội này thỉnh giáo vị kỳ nhân đó về lai lịch ngươi. Mới đầu hắn không muốn nói, sau biết được ta đến từ Ðại Hoa, hắn liền tính toán một lúc, sau đó mới nói ngươi đến từ Thái Sơn. Nhưng ta hỏi lại những việc khác, hắn lại không chịu nói gì hơn!

“Chẳng lẽ thật là thần nhân?” Lâm Vãn Vinh ồ một tiếng, thở dài:

– Chờ ta bắc thượng trở về, ta cũng tới Cao Ly bái phỏng vị kỳ nhân này, xem hắn có phải là thật sự tính toán được tương lai không.

– Hẳn là sẽ không làm ngươi thất vọng.

Cố Thuận Chương gật đầu mỉm cười:

– Nhưng ngươi cần phải làm gấp một chút, chớ đợi cho Cao Ly bị Ðông Doanh công hãm rồi, lúc ấy cái gì cũng đã muộn.

– Biết, biết…

Lâm Vãn Vinh cười hì hì:

– Ta là thống soái trung dũng quân Ðại Hoa, vạn nhất mà Cao Ly bị công hãm, ta còn lo lắng hơn ngài nhiều chứ.

– Lo hả?!

Cố Thuận Chương cười thật thần bí:

– Lâm đại nhân quá khách khí rồi! Người Cao Ly khẩn cấp, người Ðông Doanh khẩn cấp, nhưng tuyệt sẽ không phải là Lâm đại nhân khẩn cấp! Chuyện tốt ngư ông đắc lợi như thế nào, tìm đâu mới ra đây?!

“Ðế sư quả là đế sư, ánh mắt quả nhiên thâm độc!” Lâm Vãn Vinh cười ha hả vài tiếng, trên mặt hiện ra vài phần đắc ý.

Nụ cười Cố Thuận Chương dần tắt đi, sắc mặt trở nên nghiêm túc:

– Lâm Tam, có một việc, lão hủ hy vọng ngươi có thể trả lời ta.

Bổn sự thay đổi sắc mặt của lão nhân này, còn vượt qua cả lão gia tử nữa! Lâm Vãn Vinh gật đầu:

– Cố tiên sinh xin giảng!

Cố Thuận Chương thở dài, ánh mắt mông lung, rồi ung dung mở lời:

– Lần này đại chiến với Ðột Quyết, ngươi rốt cuộc nắm chắc thủ thắng không?!

“Vấn đề này ai dám trả lời?” Lâm Vãn Vinh nhún vai, ra vẻ như bất lực nói:

– Cố tiên sinh, ngài không phải làm khó ta sao? Vấn đề này ngài hỏi Lý Thái thượng tướng quân đi!

Cố Thuận Chương lặng lẽ lắc đầu, cười khổ nói:

– Vấn đề này, ta đã hỏi lão hơn ba mươi năm rồi, kết quả thì ngươi cũng thấy được rồi! Bây giờ có ngươi tòng quân xuất chinh, làm lão hủ tăng thêm vài phần hy vọng, bằng vào học vấn của ngươi, nếu không phải đại thắng, người Ðột Quyết cũng tuyệt đối chiếm không được chỗ tốt. Ta chỉ hy vọng ngươi có thể trả lời ta một câu, trận này, ngươi rốt cuộc nắm chắc được bao nhiêu phần?

– Muốn ta thành thật trả lời hả?

Lâm Vãn Vinh giơ hai tay lên than, bất lực nói:

– Cố tiên sinh, không giấu ngài, ta nửa phần cũng không chắc! Đây là lần đầu tiên ta giao thủ với người Hồ… Cho ta mười năm, không biết chừng có chút hy vọng!

Cố Thuận Chương lắc đầu thất vọng:

– Mười năm thì không có khả năng, ngươi chỉ có năm tháng thôi! Bây giờ xuất binh không giống như ngày xưa, hưng suy của Ðại Hoa phụ thuộc vào thành bại trận này. Nếu thắng, Ðại Hoa sẽ uy danh thiên cổ, vạn thế lưu danh. Nếu thất bại, Ðại Hoa sẽ phân liệt, không còn quốc gia gì nữa!

“Nghiêm trọng như vậy sao? Ðại Hoa và Ðột Quyết giao chiến hơn mười năm nay, chẳng phải là thua nhiều thắng ít sao, làm sao không thấy phân liệt?!” Hắn hừ một tiếng khó hiểu.

– Ngươi cũng biết, hoàng thượng tại sao vội vã động thủ với Thành vương chứ?

Cố Thuận Chương hít nhẹ một hơi:

– Chỉ sợ thân thể hắn…

Hắn cảm khái, đổi chủ đề.

– Cố tiên sinh, ngài nói ngược rồi, rõ ràng là vương gia mưu phản, tất cả mọi người trên điện đều thấy, ngài nói sao lại nói hoàng thượng động thủ với Thành vương?!

Lâm Vãn Vinh quỷ biện.

– Thật không?!

Cố Thuận Chương thần sắc không thay đổi, bình tĩnh nói:

– Thân phận Triệu Vũ, ngươi còn không rõ ràng sao?!

Hắn vừa hỏi việc này, bao hàm nhiều ý lắm, Lâm Vãn Vinh nắm chặt hai tay, lòng bàn tay đổ mồ hôi ướt đẫm. Thân phận thực của Triệu Vũ, chỉ có hoàng thượng biết, tính cả Thành vương và mình, tổng cộng cũng chỉ có ba người, Cố Thuận Chương sao lại biết được chứ? Đế sư này, rốt cuộc là có địa vị gì đây?!

– Chớ kinh ngạc!

Cố sư thở dài:

– Triệu Vũ đó, đó là ta tự mình đề cử cho hoàng thượng đó.

– Ngài đề cử hả?!

Lâm Vãn Vinh cả kinh nói không ra lời.

Cố Thuận Chương cười khổ:

– Nói chính xác là tiên hoàng tuyển, rồi để ta ra mặt, đề cử cho hoàng thượng!

“Tiên hoàng?!” Lâm Vãn Vinh hít một luồng khí lạnh: “Tiên hoàng muốn hại con ruột mình?! Thế giới này quá điên khùng rồi!”

Cố Thuận Chương thở dài, hàm râu bạc bay theo gió, ánh mắt lóe lên:

– Sự thật, mấy năm trước, ta cũng giống như ngươi, khó có thể giải thích được hành động của tiên hoàng!

– Đúng là rất khó giải thích!

Lâm Vãn Vinh không kìm được phải than dài.

– Khi tiên hoàng còn sống, nhìn bề ngoài, có vẻ coi trọng Thành vương hơn, lúc nào cũng khen hắn, thiên hạ đều nghĩ rằng, ngôi vị hoàng đế này ngoài Thành vương ra thì không còn ai khác. Sự thật không phải như thế. Hoàng thượng coi trọng cả hai vị hoàng tử, chỉ có điều cách đối đãi khác biệt mà thôi. Thành vương thông minh khôn ngoan, thanh thế cực thịnh, tiên hoàng theo tính cách hắn, đưa hắn lên cao, rồi quan sát cử chỉ của hắn. Còn Nhị hoàng tử năm đó cũng chính là đương kim hoàng thượng, tâm tư lại rất kín đáo, trung trinh ẩn nhẫn, tiên hoàng cũng không bạc đãi ngài, âm thầm bồi dưỡng, lặng lẽ cho ngài chấp chưởng thực quyền. Tâm ý của tiên hoàng, là muốn trong hai người này, ai tốt hơn thì tuyển! Còn hai vị hoàng tử ai cũng có điểm đặc sắc, luôn luôn minh tranh ám đấu* với nhau, khiến tiên hoàng nhất thời khó có thể quyết định!

(* Đấu với nhau từ trong tối đến ngoài sáng)

Thì ra là như vậy, mấy năm trước Thành vương huy hoàng, cũng chỉ là một loại ảo tưởng mà tiên hoàng dựng nên, nói như vậy, tâm cơ của lão hoàng đế quả là tổ tông thiên hạ.

– Tiên hoàng muốn chọn lựa hoàng tử vĩ đại nhất, vậy việc này có liên quan gì tới việc phái người âm thầm ở bên cạnh?!

Lâm Vãn Vinh khó hiểu.

– Đừng vội, nghe ta nói tiếp.

Cố Thuận Chương lắc đầu than nhẹ:

– Lão hủ năm đó thân là đế sư, cũng được ở bên người tiên hoàng, chính bởi vì việc này, hai vị hoàng tử đều cố cực lực thân cận ta. Dưới tình hình này, tiên hoàng liền ngầm chọn lựa vài vài tên mật vụ, đưa cho ta để giới thiệu cho hai vị hoàng tử. Sau khi nhị vị hoàng tử khảo sát những người này, đều rất hài lòng, lại sai những người này, tới trận doanh đối phương nằm vùng!

Lâm Vãn Vinh nghe thế mồ hôi lạnh túa ra, vô cùng thận trọng hỏi:

– Do đó, tên Triệu Vũ đó bề ngoài thoạt nhìn là nghe lệnh hoàng thượng, trên thực tế, hắn là tai mắt của tiên hoàng?!

– Đúng!

Cố Thuận Chương nói nhỏ:

– Cùng một dạng, bên người nhị hoàng tử cũng ẩn núp tai mắt do Thành vương phái tới. Nhưng trên thực tế, những người này, đều là tai mắt của tiên hoàng! Nhất cử nhất động của hai vị hoàng tử, từ cao thượng đến ti tiện, hai năm rõ mười, đều rơi vào mắt tiên hoàng thượng cả.

“Phụ tử?! Huynh đệ?! Chỉ sợ chính là sinh tử cừu địch, chưa từng thấy ai ác độc như vậy!” Lâm Vãn Vinh không nói tiếp nói gì hơn, chỉ biết lắc đầu!

– Dưới tình hình này, mặt mạnh mặt yếu đều lập tức hiển hiện ra. Thành vương tâm phù nóng nảy, không đủ trầm ổn, chẳng được bao lâu, đã muốn động thủ với nhị hoàng tử. Còn đương kim hoàng thượng, ẩn nhẫn không bộc lộ. Tên Triệu Vũ phái đến ở bên người Thành vương hơn mười năm, nhưng chưa từng ra lệnh gì cho hắn! Tất cả những việc này, tự nhiên đều lọt vào mắt tiên hoàng!

Cố Thuận Chương hít sâu một hơi:

– Sự nhẫn nại của hoàng thượng, so với tiên hoàng dự tính thì còn mạnh hơn gấp trăm lần.

– Mười năm chưa từng ra lệnh ư?!

Lâm Vãn Vinh nghe thế xuýt xoa không thôi:

– Hoàng thượng quả nhiên không giống phàm thường, chỉ sợ ngài đã sớm xem thấu thân phận thực sự của Triệu Vũ!

– Đây là ngươi nói thôi, lão phu chưa từng nói như vậy.

Ánh mắt Cố Thuận Chương lóe lên, vô cùng thâm thúy.

– Ta nói thì đã sao! Nói về nhẫn nại, Thành vương đích xác thua xa hoàng thượng.

Giữa phụ tử huynh đệ cuối cùng chỉ có tranh đấu, Lâm Vãn Vinh chỉ có nước thở dài:

– Tiên hoàng cũng quá nhân từ, mấy năm trước Thành vương mưu phản, muốn đưa cả tiên hoàng cùng vương đệ của hắn vào chỗ chết, trước khi tiên hoàng lâm chung, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hoàng thượng, nhưng lại không cho phép hoàng thượng xuống tay với Thành vương!

Cố Thuận Chương đột nhiên cười ha hả:

– Lâm Tam, ngươi ngốc một cách đáng yêu!

“Nam nhân nói nam nhân đáng yêu, vậy là có ý gì đây!” Lâm Vãn Vinh hết hồn hỏi:

– Cố tiên sinh, ngài có ý gì thế?!

Cố sư vỗ vai hắn, gật đầu mỉm cười:

– Ngươi không phải đế vương, vĩnh viễn không biết tâm tư của đế vương! Các loại mưu ma chước quỉ trong đó, ngươi có thể giải thích được sao? Tiên hoàng thật sự rộng lòng tha thứ cho Thành vương sao? Đương kim hoàng thượng muốn thật sự tha cho Thành vương ư?! Vậy tên Triệu Vũ đó làm gì?! Phong phạm đế vương, ngươi chẳng mấy chốc sẽ sáng tỏ thôi!!

– Phong phạm đế vương?! Cố sư, ngươi nói, hoàng thượng sẽ…

Lâm Vãn Vinh biến sắc, nghĩ đến chỗ đáng sợ, cũng khiếp đảm vô cùng.

– Hử…

Cố Thuận Chương chậm rãi lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh:

– Lâm đại nhân, ta đâu có nói gì chứ!

Lâm Vãn Vinh không tự chủ được gật đầu lia lịa, mãi lâu sau mới tiếp tục mở miệng, khen ngợi:

– Cố sư, ngài quả là đế vương chi sư chính thức, tiểu tử thụ giáo rồi!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 9
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 29/04/2017 05:34 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Lăng Tiếu – Quyển 15
Cơ mà... cái này... Xích Cương làm sao lại tự mình trốn mà không biết xấu hổ. Phải biết rằng hắn chính là thuộc hạ của Lăng Tiếu, làm sao có thể vứt bỏ Cung Chủ của mình mà trốn đi trước. Không có gì là cơ mà, ta cho các ngươi bỏ trốn, còn ta đã có kế thoát thân! Lăng Tiếu đáp lại cắt...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Lục Thiếu Du – Quyển 31
Sao các ngươi lại ở nơi này? Chẳng lẽ gần đây Đế Đạo minh gặp chuyện không may sao? Ánh mắt Lục Thiếu Du quét qua chung quanh, lập tức hỏi, trong mắt có chút bất an và lo lắng. Đế Đạo minh không có đại sự quá lớn, thế nhưng... Ánh mắt Dương Diệu khẽ biến ảo, nói... Nhưng mà thế nào...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Dương Thần – Quyển 11
Mấy gã vệ sĩ mặc đồ tây đen, đeo kính đen đứng cạnh mấy chiếc xe, nhìn thấy ba người bước đến, đều cúi chào rất lễ phép. Dương Thần nhìn thấy bộ dạng của mấy người này, không giống người Hoa Hạ lắm, liền thử hỏi bằng một câu tiếng Hàn: Người Hàn Quốc? Một gã vệ sĩ gật...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - https://go88apk.app/ - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba