Trong lòng bọn hắn đều nhủ thầm:
– Nguyên lai thanh niên tây bắc kia mới là cao thủ bị xem nhẹ mà thôi ah!
Lăng Tiếu đánh bại Quan Hùng, đem năm trận thắng lợi của Thải Hà Nguyệt lấy vào trong tay.
Kế tiếp hắn chỉ cần thắng thêm năm trận thì có thể tiến vào vòng thứ ba.
Nhưng kế tiếp lại xuất hiện tình huống quỷ dị, chín lôi đài khác đánh nhau kịch liệt, mà lôi đài của Lăng Tiếu lại không có ai lên khiêu chiến.
– Ách… đại nhân, việc này… việc này là sao vậy?
Lăng Tiếu lo lắng chạy tới cạnh trọng tài hỏi thăm.
– Sao là sao?
Trọng tài hỏi ngược lại.
– Không ai lên khiêu chiến thôi?
Lăng Tiếu đáp.
– Đây không phải rất tốt sao?
Trọng tài đáp.
– Như vậy được không? Ta chỉ mới thắng năm trận, còn thiếu năm trận, nếu không có người nhảy lên khiêu chiến chẳng phải ta mất đi cơ hội vào vòng kế tiếp?
Lăng Tiếu khó chịu nói.
Trọng tài nghe xong lời hắn nói, đột nhiên phá lên cười:
– Ha ha, việc này ngươi không cần lo lắng, nếu trong vòng một canh giờ không có ai lên khiêu chiến ngươi, vậy xem như ngươi trực tiếp vào vòng trong.
– Thật sao?
Thần sắc Lăng Tiếu nghi hoặc hỏi.
Đến lúc này Lăng Tiếu mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Hắn thật sự lo lắng không ai nhảy lên khiêu chiến, làm cho hắn không thể vào vòng trong, nguyên lai có quy tắc trong một canh giờ không người khiêu chiến có thể trực tiếp tiến vào vòng kế tiếp.
Nhưng sau khi Lăng Tiếu hỏi thăm xong vấn đề này, liền có một hoàng cấp cao giai nhảy lên lôi đài.
Người này cũng là một dong binh, là một kẻ vong mạng liều lĩnh.
Hắn cảm thấy Lăng Tiếu chẳng qua là một hoàng cấp trung giai, hơn nữa chỉ dựa vào thân thể cường đại, mà hắn có linh khí lục giai cao cấp, chỉ cần lựa chọn công kích từ xa thì hắn không tin không giải quyết được Lăng Tiếu.
Khả năng hắn lấy được năm trận thắng vẫn còn rất lớn.
Người kia vừa nhảy lên liền triệu hồi linh thú, linh thú kia là một đầu Bát Trảo Hắc Tri Chu.
Người này đúng là có chiến lược đối chiến riêng của mình.
Ngay ban đầu hắn cho Hắc Tri Chu phun ra vô số tơ nhện cuốn lấy Lăng Tiếu.
Tơ nhện của Hắc Tri Chu có thể so sánh với huyền khí cao giai, nhưng còn có thêm một hạng công năng chính là độ mềm dẻo khá cao.
Bất luận là người nào một khi bị dính vào thật khó thoát khỏi, hơn nữa tơ nhện càng phun càng nhiều, cho đến khi nào trói chặt đối thủ mới thôi.
Người kia chính là hy vọng Hắc Tri Chu giúp hắn bắt giữ Lăng Tiếu, đến lúc đó còn sợ Lăng Tiếu không bị đánh bại hay sao?
Người kia có tính toán thật hay, cũng làm người xung quanh đều cảm thấy Lăng Tiếu có thể sẽ bại trận hay không đây?
Nhưng cuối cùng hắn đã phải thất vọng.
Bởi vì Hắc Tri Chu chẳng những không trói được Lăng Tiếu, còn bị hắn cắt đứt tám chân, thân mình khổng lồ ngã xuống lôi đài không ngừng kêu thét, không còn chút sức chiến đấu.
Cuối cùng người kia muốn nhận thua trước khi Lăng Tiếu công kích mình, nhưng Lăng Tiếu lại không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
Lăng Tiếu đề thăng tốc độ lên tới cực hạn, trước khi người kia nhận thua một quyền oanh trúng miệng hắn, làm hắn nói không ra lời.
Nhưng cuối cùng Lăng Tiếu cũng không giết hắn, chẳng qua đánh gãy hàm răng hắn sau đó ném xuống lôi đài.
Người kia ôm miệng đầy máu tươi mang theo tiếng khóc rời đi.
Có người nhảy lên khiêu chiến không qua bao lâu lại có một hoàng cấp cao giai tiến tới.
Đáng tiếc cũng bị Lăng Tiếu gõ hết hàm răng ném xuống dưới.
Người chung quanh đều thầm mắng:
– Tiểu tử này thật vô lại, vì sao chuyên đánh vào miệng người ta đây!
Có hai người bị xóa sạch hàm răng mà thất bại, cuối cùng mọi người nhận rõ thực lực của Lăng Tiếu, ba trận cuối cùng không còn ai dám lên khiêu chiến.
Lăng Tiếu được tuyển vào trăm danh đầu tiên.
Chiến tích của hắn cũng không nổi bật, còn có bốn người không cần đánh đủ mười trận đều tiến vào vòng trong.
Trong đó có Lam Dương giáo Văn Hoảng, Bạch Môn Sinh, Viên Chiến Thiên cùng Thác Bạt Nguyên.
Văn Hoảng cũng như Lăng Tiếu, thắng bảy trận không còn người khiêu chiến. Bạch Môn Sinh thắng sáu trận không ai lên khiêu chiến. Mà thành tích Thác Bạt Nguyên càng chói mắt, chỉ thắng năm trận liền tiến vào trong, mà Viên Chiến Thiên thắng tám trận thì đi vào.
Tuy nói được như vậy có vẻ thật nổi bật, nhưng chưa chắc nói rõ thực lực ai mạnh mẽ hơn, chỉ là nói thủ đoạn của ai tàn nhẫn nhất, làm đối thủ cảm thấy khiếp đảm không dám tiến lên chịu chết.
Trong năm người này lực uy hiếp của Thác Bạt Nguyên cao nhất, bởi vì hắn chẳng khác gì một lôi thần, một khi ra tay phảng phất như có vô số lôi đình nghe theo hắn gọi về, đối thủ giao chiến với hắn đều bị tạc đến toàn thân cháy đen mà chết. Mà Bạch Môn Sinh là lãnh diện sát thần, đối thủ đều bị phân thây mà chết. Trong khi đó Văn Hoảng cùng Viên Chiến Thiên ra tay không chút lưu tình, người giao chiến với họ đều bị giết sạch.
So sánh với bốn người mà nói, Lăng Tiếu ngoại trừ lúc giết Quan Hùng dùng thủ đoạn đáng sợ một chút, mặt khác hai người còn lại đều bị đánh khá ‘ôn nhu’.
Lăng Tiếu, Thải Hà Nguyệt, Bạch Vũ Tích, Huyền Diệu, Diệp Vân Phong cùng tham gia Hoàng Bảng chi tranh, hiện tại chỉ còn lại hai người Lăng Tiếu cùng Diệp Vân Phong có thể tiến vào trước trăm danh.
Hoàng Bảng chi tranh lần này diễn ra vô cùng kịch liệt, làm cho Lăng Tiếu được mở rộng tầm mắt.
Không ít người vì quang vinh bài danh mà đem sinh mạng của mình vùi chôn nơi này.
Cuối cùng Lăng Tiếu đã biết được vì sao võ phong của Trung Vực lại mạnh mẽ như vậy, ngoại trừ địa vực nơi này rộng mở, tài nguyên tràn đầy, còn có liên hệ rất lớn đến truyền thống võ đạo nơi đây.
Không ít người đem quang vinh xem trọng yếu hơn cả tính mạng của mình, vô hình trung liền làm cho rất nhiều người từ thuở nhỏ đã liều mạng tu luyện thành tài.
Cuộc chiến trăm danh đứng đầu, Lăng Tiếu cùng Diệp Vân Phong thuận lợi tiến vào bên trong.
Lăng Tiếu đương nhiên là lấy áp đảo mà thắng lợi đi vào, tên của hắn bắt đầu dần dần truyền ra.
Diệp Vân Phong lại không xúc động như trước đó, lần này hắn khiêu chiến một đối thủ đã chiến thắng liên tục tám trận, đánh bại đối phương nắm lấy chiến tích, cuộc chiến thứ chín đổ máu mới miễn cưỡng đánh bại đối thủ, ở cuộc chiến cuối cùng bất đắc dĩ sử dụng Thăng Linh quyết của Diệp gia lần nữa mới có thể đánh bại đối thủ, nhưng bản thân hắn cũng trọng thương lần nữa, suýt chút mất mạng.
Lần này cuộc tranh tài top 10 ở Lam Dương thành xem như đã xong.
Theo thứ tự mười người được định ra chính là: Lăng Tiếu, Diệp Vân Phong, Văn Hoảng, Bạch Môn Sinh, Thác Bạt Nguyên, Cố Minh Châu, Cốc Kiều Kiều, Viên Chiến Thiên, Chúc Mậu, Thành Vĩnh Bình.
Tám người trước không cần giới thiệu, Chúc Mậu vốn là đệ tử chân truyền của ngũ phẩm tông môn Nguyên Thanh tông, thực lực hoàng cấp cao giai đỉnh, tu luyện hỏa hệ, linh thú hộ thân là Xích Quyển Viêm Hổ. Thành Vĩnh Bình đến từ một thế gia ẩn danh, là người không được xem trọng nhất trong nhóm người, thế nhưng hắn lại đánh bại Thường Tĩnh Đạt mà cả Lăng Tiếu cũng luôn xem trọng nhất, sau cuộc chiến ấy Thành Vĩnh Bình mới lộ ra trước tầm mắt mọi người.
Bạn vừa đọc xong Quyển 10, đọc tiếp Quyển 11 tại đây: http://truyensex.moe/lang-tieu-quyen-11-full/
Xem thêm các Quyển khác trong bộ “Lăng Tiếu” tại đây: http://truyensex.moe/tag/tuyen-tap-lang-tieu/
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyensex.moe, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lăng Tiếu - Quyển 10 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 26/06/2019 03:29 (GMT+7) |