Bàn tử áp sát Lăng Tiếu một bộ nịnh nọt nói, trong tay chẳng biết lúc nào đã có thêm năm khối huyền tinh.
Lăng Tiếu khẽ cười nói:
– Mấy khối huyền tinh bản thiếu gia vẫn phải có, không cần khách khí.
Dứt lời, trong tay Lăng Tiếu có thêm mười khối huyền tinh giao cho hộ vệ.
Bàn tử thấy thế, một bộ vô cùng đau đớn kinh hô:
– Mẹ nó, ngươi có huyền tinh sớm lấy ra nha, làm gì mà giả bộ ngớ ngẩn ở chỗ này, thật là lãng phí thời gian trân quý của bản thiếu gia.
Lăng Tiếu không cùng bàn tử kia chấp nhặt, sải bước hướng bên trong thành đi vào.
Mới vừa vào thành, Lăng Tiếu lại lần nữa bị khiếp sợ.
Chỉ thấy quan đạo bên trong thành lại rộng đến mấy chục thước, là đường lớn mà trước mắt hắn gặp qua rộng rãi nhất rồi.
Quan đạo có kích thước lớn như thế, dòng người nên lộ ra vẻ không đủ mới đúng.
Nhưng mà tình huống này lại là ngược lại.
Chỉ thấy ở trên quan đạo, võ giả lui tới cưỡi linh thú thiên kỳ bách quái đang không ngừng đi lại, đem quan đạo rộng mấy chúc thước kia chen chúc đến ầm ầm lên.
Những cao giai linh thú kia thỉnh thoảng lại phát ra tiếng gầm nhẹ khiêu khích, mà những đê giai linh thú thì bất đắc dĩ chủ động thối lui ra.
Ở chỗ này, có thể đi thông suốt chỉ có những võ giả cùng linh thú đẳng cấp cao kia, thực lực của hắn không tốt chỉ có thể chen chúc ở một bên a!
Tựa như là đang họp chợ, quả thật là một bức cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Ở hai bên quan đạo lại là từng tràng quỳnh lâu ngọc vũ, cửa hàng la liệt, thực khuyết lâu xa hoa xa xỉ.
Vẻn vẹn chỉ nhìn kiến trúc nơi này liền so với Tử Thiên thành cùng Vạn Thú thành muốn xa hoa khí phải hơn không biết bao nhiêu lần.
Ma Đế ở một bên chẳng qua là khẽ liếc mắt một cái thản nhiên nói:
– Dưới loại tình huống địa phương lạc hậu vắng vẻ này có thể có thành trì phồn hoa tiểu quy mô cũng khó được rồi.
Lăng Tiếu nghe lời này trong lòng tựa như ngực hung hăng bị giẫm lên một cước, để cho hắn khó chịu đến mức muốn chết.
Nếu như nói nơi này chẳng qua là thành trì phồn hoa tiểu quy mô, như vậy quê quán Vẫn Thạch thành của hắn chẳng phải là thành sơn dã hầm cầu rồi sao.
Bất quá chính mình so sánh một chút, quả thật Vẫn Thạch thành chỉ là nơi chật hẹp bế tắc lạc hậu.
Lăng Tiếu không khỏi cảm khái “Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm được”, lời này của nhân gia đúng là lời lẽ chí lý.
Nếu như mình một mực ở lại bên trong Vẫn Thạch thành hoặc Tử Thiên tông, thì như thế nào phát hiện ở bên ngoài nhiều sắc màu như thế, phồn hoa tựa như gấm như thế.
Ngay sau đó, Lăng Tiếu bắt đầu giống như nông thôn vào thành, bắt đầu ở chung quanh Nam Thiên thành đi dạo một chút.
Bởi vì tìm kiếm Thiên Cổ thần công phải cần là cơ duyên, không phải là một hai ngày liền có thể lập tức tìm được.
Nếu như đã đến nơi này, cần phải hảo hảo cảm thụ phong thổ nơi này một chút, nhìn xung quanh nơi này có chỗ nào có thể làm cho hắn ngạc nhiên vui mừng.
Đi dạo đã hơn nửa ngày, Lăng Tiếu phát hiện mình chỉ mới đi được một phần ba của Nam Thiên thành, còn có phần lớn địa phương chưa đi dạo qua, không khỏi cảm khái:
– Đại thành trì quả nhiên không tầm thường!
Lăng Tiếu dừng bước, hướng một gian tửu lâu đi vào.
Đúng lúc này, bên cạnh không xa xuất hiện bàn tử mới vừa nhìn thấy ở bên ngoài cửa thành.
Chỉ thấy bản tử này có rất có cá tính, dưới người lại cưỡi một con heo!
Mọt con tam giai đê cấp Hoa Ban Trư, không có năng lực công kích gì, tốc độ cũng là nhanh như rùa trong các loại linh thú, đặc điểm lớn nhất chính là có thể giỏi ăn ngủ, cùng heo nhà bình thường không có gì khác biệt.
Lăng Tiếu phát hiện bàn tử cùng Hoa Ban Trư kia ở chỗ một chỗ cũng là hết sức xứng đôi.
Người ở một bên tựa hồ cùng bàn tử kia cũng rất quen thuộc, càng không ngừng khẽ cười hướng hắn chào hỏi.
– Vị huynh đệ kia chúng ta lại gặp mặt, thật là duyên phận đi, lại đây một chút, chúng ta uống một bình!
Bàn tử kia đưa mắt lên, lại xuyên qua mọi người phát hiện ra Lăng Tiếu lập tức kêu to nói.
Lăng Tiếu nhìn hai con ‘heo’ này, không khỏi một trận ghê tởm.
Tê này cũng quá cực phẩm luôn rồi, vốn là bộ dạn tựa như heo rồi, không nghĩ tới linh thú cũng là một không heo, thật là hoàn toàn để cho hắn khâm phục không thôi, giống như nước sông cuồn cuộn kia.
Lăng Tiếu không để ý tới mập tử kia, cùng Ma Đế trực tiếp vào tửu lâu.
Mập tử kia da mặt cũng đủ dày, hảo hảo thu về Hoa Ban Trư, bộ pháp cồng kềnh hướng Lăng Tiếu chạy tới.
– Ta nói huynh đệ, chớ đi nhanh như vậy, chờ ta một chút a!
Mập tử kia hào hển bắt kịp Lăng Tiếu rồi nói.
Lăng Tiếu nhìn bộ dạng lếch thếch của hắn, trong lòng thật là bội phục đến không biết nói gì.
Lúc này mới chạy được hai bước liền vất vả thành dạng như vậy rồi, thiệt thòi cho hắn còn là một trung cấp Huyền Sĩ võ giả, thật không biết hắn là thế nào đạt tới cảnh giới này.
– Tìm ta có chuyện gì không.
Lăng Tiếu nhàn nhạt hỏi.
Mập tử này mặc dù thoạt nhìn bộ dáng cả người lẫn vật vô hại, nhưng mà hắn ra khỏi nhà phải chú ý một chút, nếu không bị người khác lừa bịp cũng không biết là chuyện gì xảy ra.
– Ta thấy huynh đệ ngươi nhất biểu nhân tài, phong lưu hào phóng, ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang.
Mập tử hướng về phía Lăng Tiếu liền là liên tục a dua nịnh nọt, nói đến cực kỳ lưu loát thông thuận, tựa hồ sớm đã là một bụng văn chương.
Lăng Tiếu cũng bị lời của hắn nói đến cho lâng lâng rồi, trong lòng thầm nghĩ:
– Mập tử này thật là tuệ nhãn biết nhìn ngọc đấy!
Lúc này, một gã võ giả từ trên tửu lâu đi xuống hướng về phía mập tử kia cười nói:
– Vệ mập tử, lại đang lừa gạt người mới a!
Nghe nói như thế, Lăng Tiếu giống như từ đầu đến chân bị người khác tạt cho một chậu nước lạnh, trong lòng khó chịu chí cực.
– Đi chết đi Hồ lão bát, những câu này của bổn công tử là lời tâm huyết, tuyệt không nửa câu giả dối.
Mập tử kia gân cổ nói.
Thời điểm khi hắn quay đầu lại, lại phát hiện Lăng Tiếu cùng Ma Đế đã hướng lâu hai đi lên rồi.
– Này, huynh đệ ngươi hãy nghe ta nói, lời nói của bổn công tử ta toàn là thật tâm đấy!
Mập tử hướng Lăng Tiếu kinh hô.
Lăng Tiếu nghe nói như thế thiếu chút nữa từ trên thang lầu ngã xuống, không nhịn được mắng to:
– Cái con mẹ mập tử chết tiệt này, còn dám nói loạn nửa câu, bản thiếu gia bổ sống ngươi.
– Mẹ kiếp, còn là thật tâm, ngươi cho rằng ngươi là tuyệt thế mỹ nhân a, thật là một cái tử pha ly!
Lăng Tiếu ở trong lòng mắng thầm.
Mọi người ở trong tửu lâu nở nụ cười.
Có người mở miệng cười nói:
– Vệ mập tử, ngươi thật tài tình, đem nhân gia vị thiếu gia này đều muốn hù chạy rồi.
Bên cạnh lại có một người cười nói:
– Đúng vậy, Vệ mập tử ngươi luôn dùng một chiêu này quá lỗi thời rồi, nên thay đổi ý mới đi.
Bạn vừa đọc xong Quyển 6, đọc tiếp Quyển 7 tại đây: http://truyensex.moe/lang-tieu-quyen-7-full/
Xem thêm các Quyển khác trong bộ “Lăng Tiếu” tại đây: http://truyensex.moe/tag/tuyen-tap-lang-tieu/
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyensex.moe, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lăng Tiếu - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 22/05/2019 03:29 (GMT+7) |