Sáu năm trước tại trường THPT quốc tế Châu Á – Hà Nội…
– Mấy thằng KIA!!! Tránh ra!!! Chị tao đói lắm rồi!!! – Dạo bước trên hành lang trường là một nhóm người gồm cả nam cả nữ khá hung hăng, có vẻ như là một nhóm chuyên bắt nạt tại trường.
– Thôi! Mày be bé cái mồm lại… chị khác tự tránh chúng nó được! – Cô gái xinh đẹp vừa cất tiếng nói trong trẻo, cùng với đôi chân dài nổi trội đang đi giữa đám người đó là Uyên. Nàng đang học lớp 11 khối chuyên Anh giao tiếp ngoại giao tại đây… Sau 1 năm vào trường nàng đã trở nên cực kỳ nổi bật vì vẻ xinh đẹp, thông minh của mình. Nàng liên tiếp đạt điểm cao trong các kỳ thi học sinh giỏi cấp trường và cấp thành phố. Sáng thứ hai đầu tuần nào nàng cũng phải đứng lên bục để thay mặt cho học sinh xuất sắc toàn trường phát biểu… Nên thế Uyên là một cô gái cực kỳ nổi tiếng ở khắp các trường cấp ba tại thủ đô Hà Nội.
– Mấy cái bọn xấu xí này không được xuất hiện trước mặt chị… chị ạ! – Một đứa con gái lớp 10 cuồng Uyên chạy lên nịnh hót nàng. Uyên không nói gì… thậm chí còn không thèm nhìn nó, nàng sải bước nhanh đến căng tin trường, nàng thực sự khá khó chịu với đám lớp 10 đang vây quanh nàng. Nhưng nàng cũng không tỏ ra khó chịu với chúng nó vì chúng nó là đám sai vặt cực kỳ hiệu quả. Cả căng tin quay lại nhìn đám người của Uyên và nàng bước vào trong… Nàng cũng khá quen rồi, bởi vì nàng xinh mà… lại nổi tiếng nữa. Toàn bộ những đứa đang xếp hàng chờ cơm bỗng dẹp hết ra, kể cả là mấy đứa anh chị học lớp 12. Chỉ riêng một thằng béo ục ịch đang loay hoay lúng túng đứng trước Uyên.
– Err!!! Cái thằng nào kia, mày có cút ra không! – Một đứa con gái chạy lên tóm vào cổ áo kẻ ngáng đường.
– Ơ! Ơ… Tớ… tớ xin lỗi… – Nó quay lại và đứng đờ người ra khi nhìn thấy Uyên, nó còn không thể để ý nổi đứa đang túm cổ áo mình. Uyên cao hơn hẳn nó, nhìn từ góc này Uyên thật kiêu sa và lộng lẫy khiến nó đứng hình mắt trợn to trong chiếc kính cận dày cộp. Nó chính là Lý mập. Lý mập vừa mới chuyển vào trường sáng nay, nó không hề biết cuộc đời nó lại được gặp một người xinh đẹp đến vậy… Nó đã bị choáng ngợp, bị hút hồn ngay lần đầu tiên nhìn thấy Uyên.
– Chẹp! – Uyên cau mày chẹp một cái khi nàng nỡ nhìn thấy bản mặt xấu xí của Lý mập, nó khiến nàng thấy hơi ghê.
– Thằng mập địt này!!! Mày có cút ra không… Đứa con gái đang túm cổ Lý mập nói, nó rất ghét cái phản ứng của Lý mập với thần tượng của nó. Nó nắm chặt cổ áo Lý mập kéo lại gần và trừng mắt. Vô tình khiến bát canh trên tay Lý mập vung lên và làm ướt áo và váy của Uyên.
– A… Bát canh hơi nóng khiến Uyên giật mình lùi về phía sau chống một tay xuống bàn suýt thì ngã.
– Mẹ kiếp thằng chó chết này!!! Cả lũ lao vào tát Lý mập bôm bốp nổ đom đóm mắt. Cả căng tin v lên khi Uyên bị hất canh vào người, viền áo lót và bộ ngực to của nàng in lên chiếc áo đồng phục trắng. Tuy bị tát nhưng trong những giây phút đó Lý mập vẫn cố gắng dán mắt vào bộ ngực đang thấp thoáng sau chiếc áo trắng của Uyên. Đúng là một tên mập xấu xí dâm dê… Nhưng ngay lập tức có một chiếc áo khoác đồng phục nam choàng tới che cho Uyên. Một thanh niên cao to đẹp mã xuất hiện như một vị thần, bỗng tất cả lũ nịnh hót của Uyên né sang một bên để lại Lý mập ngã chổng vó dưới sàn. Cậu thanh niên cao to vạm vỡ kia không nói gì lừ lừ tiến đến xách cổ Lý mập lên.
– Mày biết mày vừa làm gì không? Thằng ranh con! Chàng trai kéo Lý mập lại gần và nói rất nhẹ nhàng, âm lượng không quá to, không quá nhỏ… đôi mắt lạnh lẽo trùng xuống.
– Em… em… – Lý mập sợ hãi không thốt nổi một câu xin lỗi, chân tay nó run như cầy sấy, bỗng “BỐP!!!” Một cú đấm trực diện khiến Lý mập bay vào góc tường vỡ tan nát chiếc kính của nó.
– Ohhhhh – Cả căng tin lại ồ lên, nháo nhác đứng lên xem kẻ xấu số. Chàng thanh niên đó tên Lực Hàn… Học lớp 12, anh ta là người yêu Uyên, thế lực của anh ta ở trường rất lớn, nghe nói đến hiệu trưởng còn phải kiêng nể vài phần… Bởi vì nhà Lực Hàn rất giàu, bố anh ta là cổ đông lớn nhất trong trường. Nên những kẻ vây quanh Uyên tuy mới lớp 10 lớp 11 mà đã ngang tàng hống hách đến vậy… Vì có Lực Hàn đứng sau bảo kê.
– Đi em! – Lực tiến đến chỗ Uyên khoác một tay lên vai và rìu nàng đi trước sự chứng kiến của cả căng tin… Một số em fan cuồng hò hét “anh Lực kìa! Chị Uyên kìa! Đẹp đôi quá!!! A!!! Tạo tan chảy rồi mấy đứa chúng mày ơi!!!”. Mấy cô mấy bác ở căng tin đợi Lực đi mới dám đến đỡ Lý mập dậy và đưa nó lên y tế trường. Ngày đầu tiên nhập học mà thật sóng gió…
… Bạn đang đọc truyện Lão ăn mày tại nguồn: http://truyensex.moe/lao-an-may/
– Ê! Thằng mập kia… Một con bé chân sai vặt của Uyên hất hàm về phía Lý mập gọi nó lại.
– Thôi kệ nó đi! – Uyên cau mày, nàng đứng trong góc khoanh tay dựa lưng vào tường, lúc này nàng đã thay bộ đồng phục mới. Cả đám người tầm chục đứa con gái đứng kín một góc phì phèo thuốc lá. Nhìn thấy vậy Lý mập sợ són đái cúi gằm mặt quay người đi hướng khác, trên mặt nó vẫn đang dính u gô và đeo quả kính mới, không biết mượn của ai.
– Để em xử nó tiếp, ai bảo nó làm chị em ướt quần áo! Ê! MẬP… Vừa nói con bé vừa hất hàm vẫy tay về phía Lý mập. Thằng cu Lý mập lấm lét không biết nên quay lại hay đi tiếp, nó lưỡng lự sợ sệt.
– Thôi! Tạo bảo thôi tha cho nó, cũng là do mày túm cổ áo nó! Đúng không nào? – Uyên nhẹ giọng lườm con bé đó, một ánh mắt xinh đẹp đầy quyền lực.
– Dạ… dạ… vâng! Em xin lỗi chị… – Nhìn thấy ánh mắt của Uyên nó run lập cập, biết mình sai và không dám nói thêm câu nào nữa. Nó quay đầu lại và ra hiệu cho Lý mập đi chỗ khác chơi. Ngay khi con bé đó vừa quay đi, mắt Lý mập sáng lên… nó lại nhìn thấy Uyên đang đứng trong góc. Lúc nãy nó không thấy nàng vì có vài con bé che mất. Thấy vậy không lưỡng lự nó bèn chạy đến trước sự ngạc nhiên của mọi người, cái dáng ục ịch lùn tịt của nó vừa buồn cười vừa thấy cáu.
– Tớ… tớ xin lỗi cậu… Lý mập đứng cách Uyên và đống con gái tầm 3 mét.
– Lại đây tôi xem mắt ông nào? – Bỗng Uyên vẫy một ngón tay gọi Lý mập lại gần. Mấy đứa con gái kia hết sức ngạc nhiên nhưng không dám nói gì. Lý mập liếc trái liếc phải xem thái độ của đám con gái hung hãn rồi từ từ tiến đến trong lo sợ… Sợ bị đánh.
– Hmm… Tôi sẽ đền ông một cái kính khác. – Uyên khoanh tay nhìn Lý mập với một ánh mắt lạnh lùng.
– Không… không cần đâu… nhà tớ nhiều kính lắm… he he… không cần đâu… Nghe Uyên nói vậy mặt Lý mập đỏ lên lúng túng. Uyên không nói gì và nhìn qua hướng khác, nàng không thể chịu được vẻ xấu xí của Lý mập quá 10 giây. Mặt nó nhễ nhại mồ hôi, mái tóc đen dài chấm mắt bết dính như cả tuần rồi chưa tắm… Đã thế trên mặt nó còn có cái mũi vừa to vừa rỗ.
– À cậu là Uyên đúng không, tớ là Lý… cậu cứ gọi tớ là Lý mập. Tớ mới chuyển đến hôm nay, mong các cậu chiếu cố… – Lý mập đứng chắp tay ở chim cúi đầu lễ phép với đám con gái.
– Huh… – Mặt Uyên hơi cau lại, nàng khó chịu vì biết tên này vừa có tìm hiểu về mình.
– Này thằng mập địt! Hết chuyện của mày rồi! LƯỢN!!! −Mấy đứa con gái thấy thái độ không vui của Uyên liền đuổi Lý mập.
– Tớ… tớ rất hâm mộ cậu… cho tớ làm bạn với cậu nhé!!! – Lý mập ậm ừ… nó lấy hết can đảm để nói ra câu đó trước khi rời đi.
– Mày định làm bạn với ai cơ? Thằng ranh ngu xuẩn này! – Lý mập rợn hết tóc gáy khi nghe thấy có tiếng nói ồm ồm ở đằng sau mình… tiếng nói nghe rất quen… nó run như cầy sấy quay lại. Y như rằng, đứng đằng sau nó là Lực Hàn… kẻ vừa đấm nó lúc trưa ở căng tin. Mặt Lực lúc này trông khá cau có, đứng sau Lực có vài tên con trai cũng cao to không kém, chúng là đàn em của Lực. Bỗng người Lý mập run lên, chân tay như mất hết sức lực vì sợ hãi… Nó đang đứng ở giữa hai thế lực đang căm ghét mình, chân nó không nhấc nổi vì sợ… bờ môi dày lắp bắp, mồ hôi đổ ướt hết chiếc áo trắng.
– Cút đi! Trước khi tôi đổi ý! – Uyên mặt lạnh te đuổi Lý mập, lời lẽ không còn “hiếu khách” như lúc nãy nữa. Lý mập run run, nhưng nó nghĩ nếu không chạy ngay bây giờ khả năng lành ít dữ nhiều… Nó đành dùng mọi sức lực còn lại để chạy… nó chạy như bị ma đuổi… “bịch bịch bịch” tiếng chạy xa dần… cả đám cười phá lên khi thấy cái dáng chạy ngu xuẩn của nó.
– Ha ha ha! Em thấy dáng nó chạy không? – 18H chiều tại nhà của Lực Hàn.
– Cái thằng đó cũng hài hước đấy chứ! – Uyên mỉm cười… Hai người đang ôm nhau trên chiếc giường to lớn của Lực Hàn.
– Sao trên đời lại có một đứa xấu xí, ngu xuẩn đến vậy nhỉ? – Lực vắt một tay lên trán thắc mắc.
– Có phải ai cũng được hoàn hảo như anh đâu… Uyên nằm lên một tay của Lực và ôm lấy phần thân của anh ta. Lực là người yêu đầu tiên của Uyên… Phải nói hai người rất xứng đôi vừa lứa.
– Không! Hoàn hảo mới là em… anh chỉ đứng thứ nhì thôi! – Nói xong Lực hôn vào mắt của Uyên, hai người mỉm cười trông rất hạnh phúc.
– Vậy anh có hứa yêu em suốt đời không? – Uyên ngẩng lên nhìn vào mắt của Lực.
– Có! Anh sẽ không bao giờ yêu người con gái khác ngoài em… Lực nhìn vào mắt Uyên và hôn nàng một cái.
– Nhớ đó! Đừng làm em buồn… – Uyên dụi đầu vào người Lực.
… Bạn đang đọc truyện Lão ăn mày tại nguồn: http://truyensex.moe/lao-an-may/
Một tháng trôi qua… kể từ khi Lý mập nhìn thấy Uyên, trong lòng nó đã tương tư nàng, thậm chí khoảnh khắc Uyên gọi nó lại hỏi về vết thương trên mặt nó và nói sẽ đền kính cho nó. Nó đã nghĩ rằng Uyên có tình cảm với nó… Thực sự là một tên ảo tưởng sức mạnh, mơ mộng hão huyền. Tuy nhiên, nó vẫn khôn khi không dám lại gần Uyên dù chỉ một chút. Nó với Uyên bằng tuổi nhưng học khác lớp, lúc nào ra chơi hay có hoạt động chung, bất kể thời gian rảnh nó đều lén lút dõi theo Uyên… Thậm chí nó còn ra ngửi cái lan can sau khi Uyên vừa ngồi ở đó.
Đỉnh cao của sự mê muội là nó còn liếm sạch chỗ lan can Uyên vừa chạm đùi vào đó. Hành động của nó giống hệt một kẻ biến thái bệnh hoạn… vì quá hâm mộ và si mê nàng đã khiến nó thành con người tởm lợm bẩn thỉu… Tuy nhiên nó thỉnh thoảng vẫn được hít thở chung bầu không khí với Uyên khi nó bị tay chân của Uyên sai mua đồ, mấy đứa lớp 10 thấy Lý mập ngu ngơ nên chúng luôn lợi dụng nó, bắt nó phải bỏ tiền ra mua rất nhiều đồ ăn cho chúng. Lý mập không những không từ chối mà còn rất vui vẻ làm những điều như một kẻ nô dịch… tất cả cũng vì muốn được nhìn thấy Uyên.
Dần dần, theo một nghĩa nào đó Lý mập như một thành viên trong nhóm, nhưng là kẻ hèn kém nhất không khác một tên cu ly đần độn chuyên bị lợi dụng… Nó luôn bị phân biệt đối xử, lúc nào cũng phải đứng cách nhóm thật xa. Thực ra chả ai coi nó là người trong nhóm cả, chỉ có Lý mập ảo tưởng như vậy, và nó coi việc mua đồ cho nhóm Uyên là một việc cực kỳ tự hào đối với nó.
Nhưng một điều nó không bao giờ biết đó chính là Uyên không bao giờ ăn đồ nó mua, đối với quan điểm của Uyên thì nàng không phải tuýp người thích lợi dụng. Nếu như nàng thích gì đó đều tự bỏ tiền túi ra mua, thậm chí còn bao cả nhóm… Đơn giản vì nàng cũng là một tiểu thư nhà giàu, không thua kém bất kể ai trong trường. Chính vì có tính cách mạnh mẽ tự lập như vậy nàng mới toát ra vẻ kiêu sa, quyền quý và cực kỳ sang chảnh… Những người còn lại trong trường hay có câu: “Uyên và những chiếc móng chân của cô ấy!”.
… Bạn đang đọc truyện Lão ăn mày tại nguồn: http://truyensex.moe/lao-an-may/
Vài tháng sau… vào một buổi sáng đẹp trời Uyên khoác túi đi học, đến cổng trường lúc này còn rất sớm… Bỗng nhìn từ phía xa nàng thấy chiếc SH quen quen, nàng liền chạy thật nhanh đến núp sau tấm bảng chỗ chờ xe bus… chiếc SH phóng vụt qua, đôi mắt bồ câu của nàng lưng tròng đỏ ửng ở viền mắt… nàng cau mày nhìn theo chiếc xe… Đó chính là Lực Hàn, anh ta đang chở một con bé đằng sau, trông có vẻ cũng khá xinh, nhưng mặc đồng phục trường khác… “chở em gái đi học hay gì?” Uyên đã cố tự nhủ đó chỉ là em gái của anh ta thôi… nhưng sự thật luôn phũ phàng, con bé đó còn ôm eo Lực, chắc chắn là ôm eo, nàng không thể nhìn nhầm được… Có vẻ còn rất tình cảm. Thậm chí hai người còn không đội mũ bảo hiểm.
Trong khi đi với Uyên lúc nào Uyên cũng nhắc Lực phải đội mũ khi đi xe máy. Ánh mắt của Uyên dõi theo chiếc SH cho đến khi không còn nhìn thấy nữa, nàng cứ đứng ở đó nhìn về phía xa. “KÉT!!! XÌ!!!” Chiếc xe bus dừng lại, học sinh và dân văn phòng bước xuống, ai nấy đều nhìn Uyên vì nàng quá xinh đẹp và đáng yêu với bộ đồng phục trên người… đôi mắt sáng hoe đỏ… Không biết con bé đã xảy ra chuyện gì nhưng vì vẻ kiêu sa này nên chẳng ai dám lại gần.
– Uyên! Uyên ơi hì hì… Cậu đi học sớm thế? Sao cậu lại đứng ở đây? Cậu cũng đi xe bus đi học à? – Lý mập bước xuống xe, mắt nó sáng quắc khi nhìn thấy Uyên, nó không ngần ngại mà chạy lại bắt chuyện hot girl của trường. Đúng là ông trời đã ban cho nó vẻ xấu xí còn ban cho nó sự tự tin có thừa.
– Uyên! Ê ê!! −Nó thấy mọi người mắt to mắt nhỏ nhìn nó thì nó lên mặt tự hào, vẻ mặt tự mãn của nó trông thật kinh tởm… Thấy vậy nó càng ra vẻ, nó càng tỏ ra thân thiết với Uyên. Thấy Uyên cứ nhìn về một phía nó tiến lại gần Uyên và vẫy vẫy cái tay béo múp của nó sát mặt Uyên. Uyên vẫn đứng im nhìn về phía đó, nàng không nói gì nhưng lông mày cau lại vì thấy mùi xôi bốc lên từ cánh tay béo lần của Lý mập.
– Cút… – Uyên chỉ nói vỏn vẹn đúng một câu, rồi lườm xuống nhìn Lý mập với khóe mắt đỏ hoe. Lý mập thấy sát khí của Uyên nên nó sợ hãi cười trừ rồi lùi lại. Uyên nhẹ nhàng nhắm mắt nhìn lên về hướng cũ và quay lưng bước về phía cổng trường.
– Thơm… thơm quá… – Lý mập khép hờ đôi mắt cận lại rồi hếch cái mũi ngửi ngửi mùi hương thoang thoảng của Uyên. Sau đó nó liếc nhìn vào bộ mông cong của Uyên đánh qua đánh lại bên trong chiếc váy đồng phục trường… Thấy Uyên đi xa dần, nó hếch cái vai khoác cặp lên cao hơn và chạy theo Uyên.
Giờ ra chơi…
– Uyên ơi! Xuống căng tin mình ăn chút gì đi, em đói không? – Lực Hàn đứng ngoài cửa lớp Uyên ngó mặt vào cười nói rất thân thiện, nhiều đứa con gái lớp Uyên luôn say nắng Lực nhưng không dám bày tỏ cảm xúc vì chúng nó luôn e dè Uyên.
– … À… um… vâng! Anh chờ em một lát… – Uyên ậm ừ lưỡng lự nhưng nghĩ thế nào nàng lại đồng ý trong khi nàng đang rất sôi máu. Uyên bình tĩnh bước ra ngoài như chưa có chuyện gì xảy ra.
Như thường lệ… Uyên và Lực dạo bước trên hành lang cùng với đám bậu xậu của mình, họ xuống sân trường hướng về căng tin. Họ luôn có những ánh mắt hâm mộ hoặc những ánh mắt soi mới dõi theo. Nhiều kẻ hâm mộ thái quá còn hét tên hai người như gặp những người nổi tiếng vậy.
– Em ăn gì… Lực mỉm cười kéo ghế cho Uyên ngồi.
– Như mọi khi đi anh. – Uyên mỉm cười ngồi xuống, nàng được Lực Hàn phục vụ như một nữ thần trường học… điều mà những đứa con gái trong trường luôn mơ ước.
– Ê mấy đứa, tìm mấy bàn bên cạnh ngồi đi, hôm nay anh bao tất! – Lực Hàn chỉ tay đưa một vòng xung quanh nói với đám bậu xậu.
– ZÊ!!! Cả đám hộ to rồi ào ào tìm bàn để ngồi.
– Hôm nay em làm sao vậy? Anh thấy em là lạ. – Lực Hàn mỉm cười, kéo ngược chiếc ghế tựa và ngồi đối diện Uyên.
– Không có gì! Hôm nay em hơi mệt thôi, – Uyên vẫn rất bình tĩnh trả lời.
– Hay đến ngày rồi? Hì hì… Lực Hàn thò tay sang véo má Uyên.
– Không… em không sao… hihi… Uyên cười tươi, nụ cười xinh đẹp của Uyên đã xua tan lo nghĩ của Lực Hàn, nàng đang tỏ ra cực kỳ tự nhiên với sự ấm ức trong lòng.
– Mệt phải nói với anh nhé, anh xin cô giáo đưa em của mình ra nói, đây luôn là điểm mạnh của Lực.
Về… đừng ngại. – Lực Hàn lại lôi quyền lực…
– Vâng, anh biết tính em mà… em không sao… – Đây, đồ ăn của các cháu đến rồi! – Bác gái mỉm cười thân thiện mang khay đồ ăn đến cho Lực và Uyên. Cả đám ngồi ăn cười nói vui vẻ, Uyên cũng rất hòa chung không khí như bình thường, nhưng trong lòng nàng lại đang cực kỳ tức giận tò mò không biết cô gái Lực đèo sáng nay là ai.
– Các anh về lớp đi, em đi cùng đám bạn ra đây một lát. – Ăn xong cả đám lại kéo nhau ra sân trường… thường Uyên nói như vậy có nghĩa nàng sẽ đi vệ sinh nên Lực Hàn quay đầu về khu lớp mình.
– Ê mấy đứa! Về lớp đi, chị đi ra đây có tí việc. – Thấy Lực đi khuất, Uyên tiếp tục đuổi đám bậu xậu lớp 10 và 11 về lớp. Không dám cãi lời, tụi nó tỏa ra khắp nơi. Lúc này chỉ còn một mình Uyên. Bỗng mặt nàng tối sầm lại, nàng cau mày đi khắp khối 11 như tìm gì đó rồi quay ra sân sau khu lớp 11 thấy Lý mập đang bị mấy đứa con gái túm áo tát mặt bôm bốp.
– Au ui… au ui… Tha cho tớ, tớ có làm gì đâu. – Lý mập vừa ôm đầu vừa van xin.
– Thằng biến thái bệnh hoạn này, thẳng chó… Mấy đứa con gái vừa chửi vừa tát túi bụi vào mặt Lý mập.
– Có chuyện gì mà đánh nó vậy? – Uyên đứng trên thềm nhìn xuống. Tất cả đều đứng hình run rẩy khi nhìn thấy Uyên.
– Dạ… à… tớ… không phải… cậu xem đi, thằng chó này nó đứng dưới chân cầu thang nó nhìn váy bọn tớ, – Một đứa lấy được bình tĩnh nói với Uyên.
– Vậy à… đánh nó thêm vài cái rồi cho tớ gặp nó có chút chuyện. – Uyên cau mày rồi bước xuống dựa vào tường khoanh tay nhìn Lý mập.
– Uyên!!! Cứu tớ!!! – Lý mập giọng lèo nhèo van xin với tay tới chỗ Uyên.
– Thôi! Hôm nay tạo nể bạn Uyên, tha cho mày… đánh mày bản cả tay. – Nói xong đứa con gái rút lọ rửa tay khô trong túi áo xịt vào tay từng đứa cho hết bẩn, vì tay bọn chúng vừa chạm vào cái mặt mụn đầy bã nhờn của Lý mập. Chẳng qua cũng vì nể Uyên nên chúng nó mới tha cho Lý mập, nếu không đánh xong chúng nó đã lôi Lý mập lên ban giám hiệu.
– Bọn tớ về đây! Cậu ở lại chơi nhé! Hihi! – Cả đám cười thân thiện với Uyên rồi bước lên thêm về lớp. Uyên không nói gì, nàng chỉ do một tay lên chào với vẻ mặt lạnh lùng.
– Tớ… – Lý mập lủi thủi phủi quần áo, chỉnh lại tóc và kính đi đến chỗ Uyên.
– Thằng bệnh hoạn, sao mày lại làm thế… Lần đầu tiên Uyên nói một câu nhiều chữ như vậy với Lý mập.
– Tớ… đâu tại chúng nó cứ đi qua đi lại, tớ đang quét dưới cầu thang đấy chứ. – Lý mập giải thích cho cái thói dâm dê bệnh hoạn của nó… trong lòng nó lúc này rất vui vì được nói chuyện với Uyên.
– Nếu còn làm thế thì lần sau đừng lẽo đẽo theo bọn tao nữa. – Uyên cau mày lườm Lý mập với ánh mắt khinh bỉ.
– Tớ xin lỗi, sau tớ sẽ không thể nữa… – Lý mập củi đầu nói.
– Chẹp! – Uyên chép miệng một cái rồi quay đầu đi, nhìn cái tướng với cái vẻ mặt Lý mập khiến Uyên bực mình. Nàng tính bỏ đi nhưng lúc này thật trớ trêu nàng lại đang cần đến đến sự giúp đỡ của nó.
– Nghe này, ông có thể giúp tôi một việc không? – Uyên đổi cách xưng hô để dễ thuyết phục Lý mập hơn.
– Có! Có! Có! Việc gì cũng được… Nghe thấy vậy Lý mập mắt sáng như đèn pha, vì chưa bao giờ Uyên chịu mở mồm để nhờ nó cả, nó cảm giác như sắp được làm tay chân thân cận của Uyên vậy.
– Theo dõi Lực Hàn! – Uyên nói một câu mà như sét đánh bên tai Lý mập, mắt nó trợn tròn mồm há hốc. Có thể mọi thứ nó đều làm được, như nhảy vào dầu sôi hay lên núi đao xuống biển lửa… Nhưng theo dõi Lực Hàn là điều nó sợ nhất. Mới vào trường đã bị đấm cho đau điếng, qua một thời gian nghe đám học sinh trong trường nói chuyện Lý mập cũng biết Lực Hàn quyền lực như thế nào… Và đương nhiên nó là thằng đáng sợ nhất trường… Nhưng đây lại là yêu cầu của Uyên nên cũng khiến nó có thêm dũng khí để chiều lòng người đẹp.
– Tớ… tớ… – Lý mập run run nói.
– Không phải lăn tăn! Nếu có thông tin hữu ích, tôi sẽ thưởng thêm! – Uyên rút trong túi ra vài tờ 500k, khoảng 3 triệu đưa cho nó.
– Không… không phải lăn tăn… tớ không đòi thù lao… Nhưng… cái quan trọng ở đây là… Lực Hàn… – Lý mập cụp mắt nhìn xuống đất đảo như rang lạc.
– Huh! Hèn… – Uyên bĩu môi.
– Không phải thế… mà tớ sợ… anh Lực sẽ đánh chết tớ mất…
– Không phải lo! Anh ta sẽ không dám đánh ông đâu… nếu bị phát hiện cứ đổ lỗi cho tôi. – Dưới Uyên có rất nhiều đàn em, nhưng thực sự mà nói thì nàng không tin được đứa nào… Chúng nó chỉ là một đám khua môi múa mép, nịnh bợ các thứ… Nhưng với Lý mập lại khác, nó có thể xấu xí, ngu xuẩn, dốt nát, hám gái, bệnh hoạn, ngu học nhưng ít ra nó sẽ là người đáng tin hơn đám con gái kia. Với lại Uyên còn nắm được điểm yếu của nó là kẻ cực kỳ thích mình nên lợi dụng nó để điều tra về quan hệ của Lực Hàn với con bé sáng nay.
– Thật không? Nếu tớ bị bắt… tớ sẽ không bị đánh chứ…
– Yên tâm! – Uyên mỉm cười để tiếp thêm cho nó sức mạnh, nụ cười đầu tiên mà Uyên dành cho Lý mập… Điều này đã khiến Lý mập tan chảy như kẹo đường gặp nóng. Nụ cười ấy đã xoáy vào trái tim ngu xuẩn, hèn kém của Lý mập… khiến nó trở nên sắt đá, dũng cảm hơn rất nhiều.
– Được! Tớ sẽ giúp cậu! Cậu yên tâm! Không việc gì làm khó được tớ! Hè hè… – Lý mập đứng khom lưng nắm đấm lại gồng lên lấy quyết tâm. Uyên nheo mắt lại nhìn hành động ngu độn, thiểu năng của Lý mập.
– Này cầm lấy! – Uyên đưa tiền cho Lý mập và chuẩn bị rời đi, nàng không muốn nhìn thấy cái dáng ngu xuẩn đó nữa.
– Tiền không phải vấn đề! Tớ không lấy đâu! Uyên cứ giữ lấy, bạn bè giúp nhau thôi… Lý mập đẩy ra từ chối rất khách khí.
– Thôi đi ông! Ông cầm cho tôi nhờ. – Uyên dúi vào tay Lý mập, bàn tay mềm mại của Uyên chạm vào tay Lý mập làm nó sướng rơn. Nó đứng hình như con lợn sắp ỉa, mắt nó mở to nhìn Uyên, bàn tay béo múp của nó nằm lại.
– Dời ơi! – Uyên rụt tay ra phẩy phẩy, nàng nhìn Lý mập với vẻ mặt sợ hãi có chút khinh miệt. – Nếu ông có nhiều thời gian, ông theo dõi Lực Hàn xem anh ấy đi đâu? Làm gì? Và quan trọng đi với ai… Nghe chưa? Xem quan hệ của họ thế nào… rồi về báo cáo cho tôi!
– Cậu yêu tâm! Tớ không có gì ngoài thời gian hí hí… – Lý mập cười sướng nhìn Uyên dặn dò mình với ánh mắt long lanh. Như kiểu nó vừa được lên chức thám tử riêng của idol vậy.
– Vậy nhé! Sau tiết một… Ở đây! Báo cáo hàng ngày nghe chưa! – Vừa nói Uyên vừa chỉ một ngón tay thon dài của mình xuống đất để đánh dấu vị trí cho Lý mập. Sau đó nàng túm váy và quay lại nhìn Lý mập… Lý mập vẫn cười như một thằng thiểu năng nhìn chằm chằm vào Uyên.
– Quay mặt đi chỗ khác! – Uyên cau mày nói, vì nàng phải bước lên thềm nên không tránh khỏi việc sẽ bị hở một chút nên phải dặn trước tên biến thái này.
– À! À! Hì hì! Tớ quên… đây!! Đây!! −Vừa nói Lý mập vừa quay mặt đi chỗ khác, lúc sau nó chỉ nghe thấy tiếng bước chân của Uyên lên bậc “cộp cộp”. Lúc nó quay lại thì đã không thấy Uyên đâu. Nó đứng đực ở đó một lúc rồi dơ hai bàn tay múp lên trời và nắm lại… “Ye!!!” Nó nhảy cẫng lên trong vui sướng khi được trực tiếp phục vụ nữ hoàng của mình.
– Hộc hộc… hộc hộc… hộc hộc… mệt quá… phù… – Lý mập chống hai tay vào đầu gối thở phì phò như con lợn chạy nước rút… như đã hẹn với Uyên. Sau tiết một hàng ngày nó sẽ phải đến sân sau dãy nhà của khối 11 báo cáo… Vì Lý mập không được đi thang máy nên nó chạy như ma đuổi xuống thang bộ, nó sợ lỡ hẹn với Uyên vì mỗi tiết nhà trường chỉ cho ra chơi có 15 phút.
– Chào… Uyên… Hộc! Hộc… – Nó chạy đến nơi đã thấy Uyên dựa vai vào tường nghịch điện thoại chờ nó… nhìn thấy nữ thần mọi mệt mỏi của nó tiêu tan… Giây phút nào cũng vậy, Uyên luôn đẹp rực rỡ bất chấp thời tiết, thời gian… Mặt nàng lúc nào cũng trắng mịn không chút dầu mồ hôi, đôi môi đỏ tươi, đôi mắt sắc sảo, đôi chân dài, vòng eo con kiến… Bộ mông cong gợi dục cùng với bộ ngực to ưỡn lên… nàng đúng là một người người đẹp không góc chết khi mới tuổi 17… xứng danh nữ thần của trường học.
Uyên không nói gì, vẫn ánh mắt miệt thị nhìn Lý mập, nàng đứng thẳng dậy khoanh tay cong mông chờ Lý mập nói.
– Xin lỗi, tớ đến muộn… phì! Phì… – Trông nó thật cục mịch, nó thở như con cá mắc cạn nước bọt bắn tung tóe khắp nơi… người béo tròn như quả bóng, sơ vin quần âu xanh áo trắng làm chiếc bụng nó trông càng to tròn hơn… Điều đặc biệt khiến nó trở lên xấu xí quê mùa đó chính là sau lưng lúc nào cũng đeo cái balo màu xám nhìn như thằng trẻ con.
– Nhanh lên! Có gì không? – Uyên mấp máy đôi môi đỏ, giọng nói trong trẻo sắc lạnh làm Lý mập nuốt nước bọt. *Ực* một cái.
– Hôm qua… hộc hộc… tớ có đến địa chỉ cậu đưa, chờ mãi đến 23h đêm mới thấy ông Lực đi về… nhưng… nhưng đi một mình… ực! Hờ hờ… – Hai tay Lý mập xoa xoa lại với nhau luống cuống khi đứng trước người đẹp trình bày.
– Huh! Chỉ vậy thôi à, cậu không có thông tin nào hữu ích sao? – Uyên cau mày lại.
– Tớ… xin lỗi… mới hôm qua nên tớ chưa nắm được lịch trình di chuyển của Lực… hic… Nó sợ, nhìn cái mặt nó vừa tội vừa muốn đấm. Uyên cau mày, nhắm mắt cho qua, nàng phải giải thích thật nhanh cho thằng đầu đất này hiểu không đứng đây lâu cũng không ổn.
– Sáng sớm mai 5h đến nhà ông ấy, theo dõi xem ông ấy đón ai đi học… Sau giờ học ở trường, 17h đi tập gym, 19h về nhà tắm rửa, ăn cơm, khoảng 20h lại ra ngoài… đó là lịch trình hàng ngày của ông Lực. – Uyên khá rõ về cuộc sống của Lực, ngoài việc nhờ Lý mập theo dõi, Uyên vẫn luôn khéo léo cầm điện thoại của Lực kiểm tra nhưng không có một dấu vết gì, điều đó khiến nàng có chút suy nghĩ lại. Nhưng sáng hôm đó nàng không thể nhìn nhầm được, chắc chắn anh ta đã đèo một cô gái. Với tính cách thanh cao của Uyên nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ nào dám cắm sừng mình, bất kể kẻ đó là ai.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lão ăn mày |
Tác giả | Shadow |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Lão già bẩn bựa, Truyện bóp vú |
Tình trạng | Update Phần 29 |
Ngày cập nhật | 08/10/2024 05:55 (GMT+7) |