Với tốc độ bay cực nhanh của mình chừng 10 phút hắn đã đến lãnh địa của tộc Khiên băng, đứng đầu chính là Lissandra.
John đứng núp sau một tảng đá lớn nhìn tòa lâu đài nguy nga tráng lệ trước mặt, quân lính tuần tra liên tục xuất hiện. John thầm nghĩ: “Nhiều người như vậy à, canh phòng thật kĩ, phải tìm cách để đột nhập vào trong đó lấy Băng Liên về ngay mới được, hiện tại mình có ba ngày, có thể sau khi đến Demacia Soraka sẽ kéo thêm được một ngày nữa, không biết mình có thể kịp lấy được hay không?”
John đứng quan sát thêm năm phút nữa, hắn tận dụng lúc quân lính tuần tra vừa đi ngang qua, sử dụng khả năng di chuyển đặc biệt của một Ninja, John dễ dàng xuyên qua đám lính canh cổng, đột nhập vào bên trong.
Ở trong này, đâu đâu cũng băng với tuyết, những tảng băng được điêu khắc trạm trỗ đủ kiểu. John cứ đi lòng vòng một lúc đột nhiên hắn phát hiện ra một chiếc hồ nước đang bốc khói, hắn thầm kinh ngạc nghĩ: “Không nghĩ ra được nha, ở nơi lạnh buốt thế này mà có một cái hồ nước nóng, thật là ngoài sức tưởng tượng.”
John lập tức chạy đến bên cạnh chiếc hồ nước nóng ấy, thò hai tay xuống để rửa, cảm giác thoái mái lan truyền cả người.
Đột nhiên hắn nhìn sang bên cạnh, ở tảng đá nhỏ cách đó không xa, có một bộ đồ đang đặt trên đó, John kì lạ tiến lại….
“Sao lại có quần áo của nữ nhi ở đây?” – John lẩm bẩm.
Hắn cầm bộ đồ lên ngửi: “Woa, thơm quá.”
“Tách… tách” – vài tiếng động lạ vang lên, tiếng động này giống như tiếng nước rơi tí tách vậy.
John xoay đầu nhìn, hắn không thấy gì lạ, nhưng khi hắn thay đổi góc nhìn, đằng sau một góc cây mọc giữa hồ là…. là…. một tấm lưng trắng như tuyết, tấm lưng thon thả kia… chỉ có ở những người con gái mà thôi…
Hắn cúi người di chuyển sang một bên để nhìn cho rõ, chứ ở đây là hồ nước nóng, khói mờ mờ bóc lên khiến hắn không tài nào nhìn thấy rõ được.
Nhìn từ phía sau, một tấm lưng trắng như tuyết, mái tóc màu tím kì lạ nhưng đầy quyến rũ… không hiểu sao John có một cảm giác đầy quen thuộc.
Hai cánh tay của cô gái ấy, vớt lấy ít nước đưa lên cao sau đó để từng giọt từng giọt rơi xuống mái tóc của mình, đôi mắt John mở tròn đến hết cỡ… hắn nhìn một cách đầy say mê.
“Cách” – hình như trong lúc quá say mê ngắm nhìn John đã vô tình tạo ra một tiếng động nhỏ, ngay lập tức cô gái kia xoay người lại, giọng nói ấy so quen thuộc đến thế: “Ai đấy? Có phải Lyna không? Em mang đồ đến cho chị à? Hay là chị Lissandra?”
John giật mình cúi thấp người hết cỡ, trốn sau tảng đá lùn nhỏ nhỏ cạnh đó.
“Không không, ta… ta không phải Lyna” – John nói.
“Ngươi… ngươi là ai? Làm cách nào ngươi vào được đây?” – Cô gái ấy tỏ ra hoảng sợ, cô ngâm cả người vào trong nước.
“Ta… ta… đến đây là… nhưng ta không có cố tình nhìn trộm cô tắm, ta xin lỗi.” – John cố gắng giải thích.
“Giọng nói này…” – Cô gái ấy lẩm bẩm, sau đó cảm thấy như nhận ra điều gì cô gái ấy đột nhiên vui mừng nói: “Là anh phải không John… là anh đúng không?”
“Biết mình sao?” – John kinh ngạc, hắn dần dần thò đầu lên khỏi tảng đá, một khuôn mặt quen thuộc hiện lên trong mắt hắn, cả người John như ngây dại, cô ấy… cô ấy là…
“Em là Sally đây, anh John không còn nhớ em sao?”
Thật kinh ngạc, không ngờ cô ấy là Sally đã mất tích tại Piltover, John dù đã tìm khắp thành phố nhưng không tài nào tìm ra được cô nữa.
John kinh ngạc thốt lên: “Sally, làm sao cô lại ở đây.”
Sally thấy John đang nhìn mình, hai má cô đỏ ửng lên nói: “Anh John không được nhìn, trên người Sally không mặc gì hết.”
“À à…. ta xin lỗi” – John nhận ra mình hơi thất thố cho nên xoay đầu sang một bên.
“Anh quay chỗ khác đi, lưng hướng về Sally, tuyệt đối không được quay đầu lại đó.” – Sally nói.
“Đi thêm năm mét nữa.”
“À không, mười mét, cấm quay đầu lại.”
“Được rồi, đừng lo ta nhất định không quay đầu lại” – John hứa.
Sally đã thấy John đi đủ xa, nên cô tiến lại gần vách hồ lấy quần áo đang đặt trên tảng gần đó mặc vào.
John cứ ngồi xoay lưng về hướng hồ, chờ đợi, chừng năm phút hắn nói: “Sally em xong chưa?”
“Bịch” – Sally từ phía sau tiến lại ôm chằm lấy John vui mừng nói: “Anh John, cuối cùng em cũng gặp lại được anh rồi.. hì hì..”
John xoay người lại nhìn Sally, trông cô ấy bây giờ còn xinh đẹp hơn trước kia ở Piltover nhiều, John đáp: “Sally sao em lại ở đây? Còn nữa tại sao em lại mất tích tại Piltover vậy? Anh đã tìm em rất lâu đấy.”
Sally lắc đầu, lý do vì sao cô biến mất tại Piltover cô cũng không nhớ, chỉ nhớ rằng khi cô mở mắt ra là đã nằm trước cửa của lâu đài Lissandra và được chủ nhân lâu đài này nhận làm em gái và chăm sóc.
John kinh ngạc nói: “Nếu nói vậy, Sally bây giờ chính là em gái của phù thủy băng Lissandra sao?”
“Ừm” – Sally gật đầu mỉm cười, hai tay cô nắm chặt lấy tay của John không muốn buông.
“Anh John.. anh đến đây làm gì vậy?” – Sally hỏi.
John đáp: “Ta có một người bạn đang bị trúng độc rất nguy hiểm, ta đến đây để tìm một loại hoa tên là Băng Liên để đem về cứu cô ấy.”
“Ồ.” – Sally đứng dậy kéo hắn đi, vòng qua chiếc hồ nước nóng đến trước một cái cây tuyết tùng cao lớn, trên đó có treo đầy các bao vải, Sally lấy xuống một chiếc bao vải cô nói: “Anh John biết không, mỗi ngày ở tại đây em luôn nhớ đến anh, nhưng không có cách nào để rời khỏi vùng băng tuyết này, đồng thời em cũng không muốn phụ lòng tốt của chị Lissandra cho nên không muốn bỏ chị ấy ở lại đây một mình, thế nên mỗi khi nhớ đến anh em đều viết vẽ những gì mình muốn nói với anh trên một tờ giấy và đặt trong túi vải treo trên cây Tuyết Tùng này.”
“Vậy sao?” – John ngắm nhìn cây tuyết tùng cao to, trên từng cành cây của nó cũng phải đến hơn cả trăm túi vải như thế, hắn đứng lặng yên một hồi lâu.. không biết hắn đang nghĩ gì nữa.
Sally nắm lấy tay hắn nói: “Sally ngày nào cũng nhớ đến anh hết… mỗi ngày Sally đều đến trước cây này cầu nguyện, ước sao được gặp lại anh, hì hì… cuối cùng cũng trở thành hiện thực rồi.”
“Sally!” – John nhìn cô với ánh mắt đầy tình yêu thương.
“Đi, bây giờ em sẽ dẫn anh đến chỗ lấy thuốc” – Sally lại một lần nữa kéo John đi, hai người chạy qua vài cái hành lang đến một căn phòng trống, Sally mở chiếc tủ lớn lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho John nói: “Băng Liên đúng là một loại hoa chữa độc rất tốt tuy nhiên không thể để như vậy ăn sống được, phải cần điều chế, việc điều chế rất khó khăn cho nên mười cây băng liên chỉ có thể tạo thành một viên thuốc như thế này.”
Cô cười nói tiếp: “Với thứ này nhất định bạn của anh sẽ được chữa khỏi.”
John mở chiếc hộp nhỏ ra, bên trong, một viên linh đơn màu trắng như tuyết, trong suốt như thủy tinh, tỏa ra ánh sáng lấp lánh….
“Anh John, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta rời khỏi đây thôi” – Sally nói.
“Sally” – Nhưng đúng lúc này, một giọng nói khác vang lên, Sally kinh hoảng nói: “Là chị Lissandra, chị ấy đến, không thể để anh gặp chị ấy được, nhất định hai người sẽ đánh nhau mất. Bên này”
Sau đó cô kéo tay hắn trốn vào trong cái tủ vừa nãy.
“Sally… Sally, chị đã nói với em bao nhiêu lần rồi, căn phòng này không được vào chơi mà… em vào lần này là chị phạt em đấy…” – Giọng nói của Lissandra.
Bên trong chiếc tủ tối om, viên linh đơn tỏa ra thứ ánh sáng soi sáng cả bên trong.
John và Sally đứng đối mặt nhau, hai đôi mắt đột nhiên nhìn chằm chằm vào đối phương… Mà có lẽ là chỉ có Sally đang nhìn chằm chằm vào hắn mà thôi, John thì đang kì lạ không hiểu Sally đang nhìn cái gì của hắn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Liên Minh Huyền Thoại - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/02/2017 06:36 (GMT+7) |