Bốn mắt nhìn nhau, tay phải Lục Thiếu Du vung lên, tử kim sắc lưu quang xuất hiện, một cỗ chân khí hủy diệt cuồn cuộn dựng lên, mạnh mẽ tràn ra.
Oanh long!
Tiếng lôi đình vang vọng, một đạo tử kim lôi đình tràn ra, xu thế làm người run rẩy.
– Không tốt!
Nguyên Nhược Lan chợt cảm giác lãnh ý lan tràn, cùng một thời gian ánh mắt mọi người cũng kinh ngạc.
Xuy!
Lúc này Nguyên Nhược Lan không còn phản ứng kịp nữa, một đạo tử kim lôi đình lớn cỡ cánh tay đã gần trong gang tấc ầm ầm giáng xuống, hung hăng đánh thẳng vào ngực Nguyên Nhược Lan, nàng cấp tốc tránh né nhưng lôi đình vẫn rơi lên vai trái của nàng.
Oanh long!
Lôi đình màu tím trực tiếp oanh lên vai Nguyên Nhược Lan, thân hình nàng tràn ngập điện quang, thân thể mềm mại bắn ngược, mà ma kiếm cũng rút ra khỏi vai Lục Thiếu Du.
Phốc!
Cả quá trình diễn ra chỉ trong chớp mắt, hai người đồng thời phun máu tươi, ma kiếm vừa rút ra máu tươi liền tràn xuống, tử kim lưu quang quanh quẩn nhưng vẫn không thể ngừng được thương thế.
Đặng đặng!
Thân hình hai người bắn ngược giữa không trung, đều rơi xuống đất thối lui hơn mười bước, mỗi bước đều giẫm nát quảng trường, Lục Thiếu Du ổn định thân hình, sắc mặt trắng bệch, một bước cuối cùng hạ xuống thân hình quỳ xuống một gối, miệng tràn máu tươi.
Xuy!
Điện quang lưu chuyển trên người Nguyên Nhược Lan, ma kiếm cắm dưới đất liên tục kéo dài một rãnh sâu, cuối cùng mới đứng vững thân hình, thân thể run lên quỳ một gối, tay chống ma kiếm miệng trào máu tươi.
– Hai người thật mạnh!
Mọi người nhìn thấy thực lực cả hai, vượt ngoài dự đoán của họ, không ngừng kinh hô.
– Lưỡng bại câu thương, Lục Thiếu Du đã duy trì được!
– Tại sao lại như vậy, không thể nào, Lục Thiếu Du sao có thể mạnh như vậy!
Ánh mắt nhóm người Vô Ảnh kiếm tôn đại biến, toàn thân ngây dại, có câu nói hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn, chính là như thế.
– Lại có thể đánh ngang tay!
Tử Yên chớp mắt, thở mạnh một hơi, trong mắt hiện vẻ kinh sợ, tất cả chuyện này tựa hồ vượt ngoài dự kiến của nàng.
Lúc này có vài thân ảnh xinh đẹp mới thở mạnh một hơi buông nắm tay, mồ hôi ướt đẫm.
– Ca ca!
– Nhị đệ!
Lục Tâm Đồng cùng Dương Quá vội lao tới bên người Lục Thiếu Du.
– Ta không sao!
Khải giáp chậm rãi biến mất, vết máu trên vai lúc này mới dừng lại, ma kiếm tạo thành thương thế thật sự làm Lục Thiếu Du kinh hãi, ma kiếm đâm vào cơ thể tạo cảm giác cực kỳ quỷ dị, ma tà khí tàn sát bừa bãi làm cơ thể hắn bị thương nặng, nếu không nhờ Bất Diệt Huyền Thể cùng Tử Kim Huyền Lôi ngăn cản, chỉ sợ hậu quả khó lường.
Lau máu trên miệng, Lục Thiếu Du giãy giụa đứng dậy, chợt phát hiện mình trọng thương rất nặng, mà linh lực tiêu hao hầu như không còn.
Dương Quá cùng Lục Tâm Đồng đỡ lấy hắn, ánh mắt Lục Tâm Đồng nhìn Nguyên Nhược Lan lộ ra hàn ý.
Nguyên Nhược Lan ngẩng đầu nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt có chút dại ra, phảng phất như hồi tưởng điều gì, lẩm bẩm:
– Ta nhớ ra rồi, không nghĩ tới đã vận dụng Đế Giả nguyên lực nhưng hôm nay vẫn thất bại một lần!
Phốc!
Vừa dứt lời nàng lại phun máu tươi, khí thế cường hãn nháy mắt biến mất, cả người uể oải không chịu nổi.
– Tác dụng của Đế Giả nguyên lực đã hết!
Thanh Oản tôn giả mỉm cười nói.
Hô!
Vừa nhìn thấy tác dụng của Đế Giả nguyên lực biến mất, cường giả Đế Đạo minh thở ra một hơi, Nguyên Nhược Lan cùng Lục Thiếu Du đều lưỡng bại câu thương, chỉ sợ nàng không còn lực tái chiến.
– Thật mạnh!
Nhóm người Dạ Vị Ương, Thiên Ưng công tử đều than khẽ, nhớ ngày đó ở Thiên đảo thực lực của họ còn có thể miễn cưỡng đối kháng được với Lục Thiếu Du một chút, nhưng cho tới hôm nay đã kém cách xa vạn dặm, thật không biết Lục Thiếu Du tu luyện như thế nào.
– Kiệt kiệt!
Nhưng đúng ngay lúc này lại có một tiếng cười âm lệ truyền tới.
Mọi người theo thanh âm nhìn qua, chỉ thấy lão giả Linh Vũ giới chậm rãi đi ra, lướt mắt nhìn toàn trường, khóe môi lộ nụ cười lạnh âm trầm, nói:
– Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, kiệt kiệt, một người có Ma Kiếm truyền thừa, một người có Tử Kim Huyền Lôi với Bất Diệt Huyền Thể, lại có Linh Vũ song tu, chỉ tiếc lưỡng bại câu thương, cũng giúp ta giảm đi không ít phiền toái!
– Cuối cùng cũng bại lộ!
Lục Thiếu Du nhíu mày, hắn một mực lo lắng về Linh Vũ giới, không nghĩ tới đúng như suy đoán, thậm chí hắn lo lắng lão giả kia giấu diếm thực lực, giao thủ bấy lâu lão giả không hề bị thương, ứng phó thật nhẹ nhàng, loại tình huống này hắn cũng đã sớm có phát hiện.
– Hừ, chỉ với vài người Linh Vũ giới các ngươi, còn muốn quấy ra mưa gió gì hay sao!
Thiên Dương quát lớn, lúc này Linh Vũ giới chỉ còn vài người, mặc dù Đế Đạo minh bị trọng thương không ít, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn.
– Kiệt kiệt, đồ không biết sống chết, đừng tưởng rằng Vân Dương tông giỏi lắm!
Lão giả thản nhiên nói, không hề đem Thiên Dương đặt vào trong mắt.
– Vậy thử xem đi, nhìn ngươi có thể quấy lên bao nhiêu sóng gió, bản tôn cũng đã sớm chướng mắt Linh Vũ giới!
Ánh mắt Thiên Dương trầm xuống, một cỗ khí thế bàng bạc tràn ra, ngân mang chợt lóe, thân ảnh mang theo uy thế đáng sợ hung hăng lao về hướng lão giả, một đạo dải lụa chân khí vặn vẹo không gian thổi quét tới.
– Không biết tự lượng sức mình!
Sắc mặt lão giả trầm xuống, trong tích tắc vung tay, một đạo dải lụa linh lực đánh ra, nhất thời va chạm lẫn nhau.
Phanh phanh!
Chỉ chớp mắt không trung vang lên tiếng nổ trầm thấp, thân hình Thiên Dương lập tức bắn ngược trở về, rơi thẳng xuống đất, kéo ra khe rãnh thật sâu, lan tràn tới tận xa xa, cả quảng trường ầm ầm nứt vụn.
Phốc!
Thiên Dương phun máu, chỉ một chiêu đã bị trọng thương.
– Kiệt kiệt, không biết tự lượng sức mình, ở trước mặt bản tôn còn chưa tới lượt các ngươi hung hăng càn quấy!
Tiếng cười âm lệ vang lên, mọi người có thể cảm nhận được một cỗ âm hàn khác thường áp bách, dưới cỗ uy áp linh lực cùng chân khí trong cơ thể mọi người lại có cảm giác như đình trệ.
Chỉ thấy quanh thân lão giả kia có một cỗ chân khí âm hàn giống như chất lỏng, đem thân thể hắn vây kín mít, khí tức như vầng sáng xoay tròn phóng thích ra hắc quang nhàn nhạt.
Trong khoảnh khắc gió giục mây vần, uy áp giai vị tràn ngập, nhất thời làm ánh mắt các cường giả đại biến.
– Linh Tôn cửu trọng đỉnh phong!
Kim Lang cùng Cùng Kỳ kinh ngạc thất thanh, hai người lại lập tức lắc đầu:
– Không phải Linh Tôn cửu trọng đỉnh mà trên cả Linh Tôn cửu trọng đỉnh!
– Kiệt kiệt, bản tôn đã sớm đạt tới Linh Tôn cửu trọng đỉnh từ lâu, bây giờ bản tôn đã một chân bước ra khỏi Tôn Cấp cửu trọng đỉnh, toàn bộ bảo vật đều là của ta, ha ha, chờ sau khi chiếm được Đế Linh Tấn Thần đan, bản tôn sẽ có hy vọng đột phá Đế Cấp thật lớn, tới lúc đó các ngươi chỉ là con kiến trước mặt bản tôn!
Lão giả cười to, ánh mắt khinh thường nhìn mọi người, ẩn nhẫn lâu như vậy rốt cục đã tới thời gian thu Vũng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lục Thiếu Du - Quyển 27 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/03/2019 11:36 (GMT+7) |