“Ngươi là Lưu Phong?” Huyền Vũ âm thầm kinh hãi. Mấy ngày hôm trước, từ Thanh Long và Hắc Phượng Hoàng, hắn đã nghe đến tên người này. Không nghĩ hôm nay lại chạm mặt.
Lưu Phong là ai?
Chính là con của đại kình địch chủ nhân – vị tử quỷ trong Phong Linh cung kia.
Mẹ kiếp, nếu hôm nay giết được tiểu tử Lưu Phong này thì lão quỷ kia cũng không gặp được hắn, mà cũng sẽ không ai biết được chuyện Phong Linh cung.
Lưu Phong cười lạnh một tiếng: “Các hạ tựa hồ biết ta?”
“Không sai, ta biết ngươi.” Huyền Vũ cẩn thận dò hỏi: “Ngươi mang Tiểu Thiên đi đâu? Nàng ta là một ác linh, ta phải tịnh hóa nàng, bảo đảm an toàn cho hoàng thành.”
“Ta không hiểu chuyện Tiểu Thiên là chuyện gì? Xin lỗi, ta còn có việc, không cùng ngươi nói nhảm được.” Lưu Phong rất khó chịu trước thái độ của đối phương.
“Không được, trừ phi ngươi giao Tiểu Thiên ra đây, nếu không thì ngươi đừng hòng sống mà rời khỏi nơi đây.” Huyền Vũ phóng thân đứng ngăn cản trước mặt Lưu Phong.
Lưu Phong hừ một tiếng, sắc mặt tức giận, Hạo Thiên Kiếm hiện nơi tay, không nói tiếng nào chém thẳng ra một kiếm.
Huyền Vũ không nghĩ tới Lưu Phong lập tức ra tay, căn bản cũng không suy nghĩ nhiều, vũ lộng Huyền Vũ thuẫn nghênh chiến.
“Ngươi…” Huyền Vũ vốn đang định mở miệng ra nói một câu, bất quá Hạo Thiên Kiếm chém đến, vừa nhanh vừa mạnh, còn nhanh hơn cả ý niệm trong đầu Huyền Vũ, hắn chỉ còn biết ngậm miệng chống đỡ.
Tiếng kim thiết giao nhau vang lên, Huyền Vũ thuẫn bị Hạo Thiên Kiếm chém đứt làm đôi, kiếm thế tiếp tục đi xuống, chém thẳng vào tay Huyền Vũ.
Huyền Vũ kinh hãi, vội vàng lui về sau, khởi động toàn bộ Huyền Vũ chân khí hộ thể.
Một trận đau thấu tam can từ tay truyền đến, vết thương nơi tay hắn phun máu không ngừng.
Lưu Phong một kích đắc thủ, không bỏ lỡ tiên cơ, Hạo Thiên Kiếm tiếp tục công kích, một kiếm chém xuống vùng eo Huyền Vũ.
Huyền Vũ kêu lên một tiếng, cước bộ loạn động né tránh, tuy nhiên tốc độ không thể nào so sánh với tốc độ của Lưu Phong được.
Mắt nhìn thấy sắp bị Lưu Phong chém làm đôi thì một đạo thân ảnh như quỷ mị xuất hiện một cỗ sát khí vô hình ập đến mặt Lưu Phong.
So sánh về thân pháp và tốc độ đều mạnh mẽ, nhanh nhẹn hơn Huyền Vũ thập bội.
Ngay cả Lưu Phong cũng cảm thấy kinh hãi, bất đắc dĩ phải thu hồi Hạo Thiên Kiếm, xoay người tránh né công kích. Ngươi kia vội vàng ôm lấy Huyền Vũ bị thương, thân thể phiêu nhiên đứng cách đó hai trượng.
“Thanh Long.” Huyền Vũ tránh được lưỡi hái tử thần, âm thầm cảm tạ.
Người mới xuất hiện thản nhiên nhìn Huyền Vũ, tức giận nói: “Ngươi vừa mới trấn áp phong ấn, tiêu hao nguyên khí, sao dám so chiêu với Lưu Phong, thật là hồ đồ.”
Huyền Vũ có chút ủy khuất: “Ai mà biết hắn lợi hại như vậy. Tiểu Thiên đang nằm trong tay hắn.”
Thanh Long nghe vậy, sắc mặt đại biến, tin tức này quả là bất lợi. Nếu Tiểu Thiên rơi vào tay Lưu Phong thì bí mật Phong Linh cung chẳng phải sẽ bị Lưu Phong biết sao?
“Thanh Long, ngươi và ta hợp lực bắt lấy Lưu Phong, nếu không chúng ta sẽ có phiền toái lớn.” Huyền Vũ nhìn Thanh Long nói.
Thanh Long so với Huyền Vũ thì trầm ổn hơn nhiều, hắn lo lắng cho dù cả hai hợp lực cũng chưa chắc là đối thủ của Lưu Phong. Nếu muốn đối phó với Lưu Phong, trừ phi có đủ tứ vệ, tạo thành Tứ Linh trận. Lực chiến đấu của Lưu Phong đã vượt quá Nguyên Anh kỳ.
“Chúng ta không phải là đối thủ của Lưu Phong, sáng suốt nhất bây giờ chính là nhanh chóng rút lui.” Thanh Long đưa ra quyết định.
Lưu Phong cười lạnh một tiếng, cước đạp Thất tinh bộ, lơ lửng đứng trước mặt hai người: “Hai vị chuẩn bị chạy sao?” Vốn lúc trước Lưu Phong không muốn dây dưa với hai người này, nhưng bây giờ hắn phát hiện hai người này tu vi đều tương đương Kim Đan hậu kỳ, thậm chí lực chiến đấu còn vượt trội so với tu chân giả Kim Đan hậu kỳ. Tại hoàng thành sao lại xuất hiện cùng lúc hai cao thủ này? Chuyện này làm Lưu Phong thực sự chú ý, hơn nữa liên tưởng đến quỷ nữ Tiểu Thiên thì e là nơi này chứa đựng một bí mật nào đó.
“Đồng thời công kích, có cơ hội thì chạy.” Thanh Long thét lớn, tế xuất ra Thanh long kiếm chém tới.
Thanh Long giờ phút này song thủ huy vũ, lực đạo hung hãn dị thường. Huyền Vũ cũng không chậm trễ, giơ một nửa Huyền Vũ thuẫn còn lại, tấn công Lưu Phong.
Lưu Phong bị hai cao thủ vây công, thần sắc vẫn ung dung như trước, đối mặt với sát khí của Thanh Long, hắn không chút hoảng sợ.
Mắt thấy Lưu Phong mỉm cười, Thanh Long bỗng phát giác trước mắt quang ảnh chớp lên, Hạo Thiên Kiếm chẳng biết từ lúc nào đã đâm đến trước mặt hắn.
“Keng!” Một âm thanh chát chúa vang lên, Hạo Thiên Kiếm lướt theo cọ xát thân Thanh long kiếm. Binh khí song phương nhất thời va chạm làm bắn ra vô số hỏa tinh.
Thanh Long trong lòng biết không ổn, đang muốn rút lui về phía sau nhưng đã muộn, Hạo Thiên Kiếm cuối cùng vẫn chém một nhát vào cổ tay trái của hắn.
Chỉ nghe”rắc” một tiếng, cổ tay trái của hắn đã bị chặt đứt.
Lưu Phong vẫn chưa dừng tay, Hạo Thiên Kiếm lập tức tiếp tục truy sát Thanh Long.
Thanh Long trong giây phút sinh tử quan đầu, nhất thời kích phát tiềm chất cầu sinh, thân hình nhanh như chớp lăn xuống đất mấy vòng, khó khăn lắm mới tránh được công kích của Lưu Phong.
“Người nào đánh nhau ở đây?” Ngay khi Lưu Phong chuẩn bị thu thập nốt Huyền Vũ thì từ không trung truyền đến thanh âm lạ.
Lưu Phong nhíu mày suy nghĩ, trong nháy mắt suy đoán ra hẳn là cao thủ Thiên Sư đạo ẩn nấp trong cung đã phát hiện ra nơi này nháo động. Hắn không thể làm gì khác hơn là buông tha đối phương, toàn lực thi triển Thất tinh bộ, đào tẩu.
Thanh Long, Huyền Vũ tự nhiên cũng không dám để bại lộ thân phận, cố gắng tri chì vết thương, thi triển Huyết độn đào tẩu.
Hai đạo huyết quang vừa mới tiêu tán thì từ không trung xuất hiện ba đạo sĩ, tay mang phất trần.
“Nhị sư huynh, tặc nhân đã dùng Huyết độn đào tẩu.” Một gã tu chân vóc người thấp lùn, cẩn thận quan sát hiện trường, trầm giọng nói.
Đạo sĩ đầu đội tử kim quan khẽ gật đầu: “Chúng ta đến chậm một bước, không nghĩ ra trong cung còn có cao thủ bậc này. Hai vị sư đệ, từ ngày hôm nay hai ngươi phải tự mình mang theo môn hạ đệ tử tuần tra trong cung, ngàn vạn lần không để cho phát sinh sự kiện như lần này nữa.”
“Nhị sư huynh, sao người không nói với bệ hạ điều động Chân Long vệ hiệp trợ chúng ta tuần tra. Dù sao thì nhân thủ chúng ta cũng không nhiều.”
Gã đạo sĩ đội tử kim quan suy nghĩ một chút, nói: “Ta sẽ gặp bệ hạ, phân tích rõ lợi hại. Hy vọng người có thể xuất ra Chân Long vệ. Thế cục trong cung ngày càng rối loạn.”
Trở lại hậu viên Thiên Thượng Nhân Gian, Lưu Phong lạnh nhạt hỏi: “Ngươi thấy thế nào?”
Thân ảnh Đan Hùng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn: “Lão đại, lúc người cùng hai gã đó động thủ, ta đã cẩn thận quan sát. Bọn họ rất có thể chính là Thú tu thần bí đã biến mất tại tu chân giới mấy trăm năm nay.” Đan Hùng bây giờ chính là cái bóng của Lưu Phong, ngoại trừ những lúc Lưu Phong và nữ nhân của hắn thân mật thì đại bộ phận đều đi theo sát Lưu Phong. Lúc nãy tao ngộ Thanh Long, Huyền Vũ, Đan Hùng cũng đang ở gần Lưu Phong. Nếu không phải Lưu Phong ra hiệu thì hắn đã xuất đầu lộ diện giao tranh với hai tên kia.
“Thú tu?” Lưu Phong kinh hãi, đây là lần đầu tiên hắn nghe tới chi phái tu chân này.
Đan Hùng gật đầu: “Không sai, ta cẩn thận quan sát cách công kích và khí tức của bọn họ. Tuyệt đối là Thú tu, chỉ là hình như bọn chúng vừa hao tổn linh lực. Nếu không thì lão đại cũng không đả thương bọn chúng được.”
Lưu Phong hứng thú hỏi: “Thú tu thì có gì đặc biệt?”
Đan Hùng cẩn thận suy nghĩ, nói: “Thú tu xảy ra chuyện gì thì ta cũng không biết, bởi vì bọn chúng là một môn phái tu chân thần bí, nghe nói bọn chúng chính là được thừa hưởng lực lượng của tứ đại thần thú thủ hộ, phụng hiến linh hồn cho tứ đại thần thú thủ hộ. Sau đó từ thần thú thu được lực lượng và pháp quyết tu luyện. Ta chỉ biết có bấy nhiêu. Nếu muốn biết thêm thì ngươi cứ hỏi sư tôn của ta.
“À, nghe nói Thú tu rất am hiểu phương pháp hợp kích. Nếu tạo thành Tứ Linh trận thì uy lực bọn chúng trong nháy mắt sẽ tăng lên mấy chục lần.” Đan Hùng suy nghĩ, nói thêm.
Lưu Phong nhíu mày hỏi: “Ngươi nói bọn chúng còn có đồng bọn?”
“Chắc chắn. Thú tu đời thứ nhất chỉ có bốn truyền nhân, chia ra Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Phượng Hoàng. Hôm nay chúng ta đã gặp Thanh Long và Huyền Vũ, ta phỏng chừng Bạch Hổ và Phượng Hoàng hẳn cũng đang ở tại hoàng cung đại nội.
Lưu Phong suy nghĩ một chút, hỏi: “Thú tu nếu đã biến mất mấy trăm năm nay, vì sao bây giờ lại xuất hiện ở hoàng cung. Bọn chúng cuối cùng là có âm mưu gì?”
“Lão đại, ngươi quên mất nữ quỷ kia rồi sao?” Đan Hùng nhắc nhở: “Nữ quỷ kia dám chắc biết được một số chuyện.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lưu Phong - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 08/09/2018 11:36 (GMT+7) |