Hắn thậm chí nghĩ đến việc có nên hay không nhờ Tuyệt Tình nghiên cứu một chút gì đan dược gì đó để có thể nhanh chóng gia tăng thực lực của Hắc Ám võ sĩ và Phượng Vệ. Nếu quả được như vậy, lực chiến đấu của Thần Thánh quân đoàn sẽ gia tăng vượt bực.
Tình hình thế cục hiện nay còn chưa rõ ràng, Lưu Phong cũng không có cơ hội tỏ rõ thân phận thật sự của mình cho lão hoàng đế biết được. Điều quan trọng trong tình thế bây giờ là hắn phải nhanh nhanh phát triển để thực lực cường đại hơn.
Yến Vương và Hoàng Thái Tôn cũng không phải tay vừa, chẳng những tài lực vật lực hùng hậu, hơn nữa dưới tay còn có đại quân rất mạnh mẽ. Lưu Phong bây giờ phải nhanh chóng xây dựng quân đội, chuẩn bị đầy đủ hết tất cả.
“Đây là cơ hội, ta nhất định phải nắm bắt lấy” Lưu Phong tự nhủ với bản thân.
Theo các hạng mục đã triển khai, nhưng mấy ngày nay Lưu Phong cũng chỉ lo tập trung tu luyện, gia tăng thực lực bản thân, chưa có điều kiện đi giám sát được. Ngay cả thời gian đi gặp Khuynh thành cũng không có.
Lúc này, các thế lực lớn cũng đứng ngồi không yên, ai cũng biết Lưu Phong này không phải người bình thường, nhìn hành động của hắn thì có thể đoán, hắn tựa hồ như muốn quăng một mẻ lưới, ổn định toàn bộ Phong thành.
Bọn họ rất rõ ràng với thế Lực của Lưu Phong mà muốn thực hiện việc này, chắc chắn bọn chúng sẽ không còn đường sống. Bọn chúng tại Phong Thành này có thể kiêu căng, ngạo mạn, sống lâu như vậy rồi, ai cũng không muốn bị Lưu Phong trục xuất ra ngoài.
Một số ít cường đạo đoàn nhị lưu đã cùng nhau cấu kết, hợp tác lại, chuẩn bị thời điểm thích hợp sẽ gây khó dễ cho Lưu Phong. Bọn chúng đoán phỏng chừng nếu có thể tập hợp lại khoảng năm hay tám vạn binh lực, đối phó với Lưu Phong hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Ăn tối xong, Lưu Phong dẫn Khuynh Thành về phòng của mình.
Lưu Phong cởi áo ngoài ra, tắm rữa một phen rồi nằm trên giường, ngụ ý bảo Khuynh Thành đấm bóp cho hắn. Tốt xấu gì nàng cũng là người hầu, cũng nên thực hiện đúng vai trò của mình đi nha.
Khuynh Thành cố tình lấy lòng Lưu Phong, liếc nhìn hắn một cách vũ mị rồi cười cười, thậm chí chủ động cởi bỏ áo ngoài, chỉ đề lại cái yếm và khố tam giác ở trong, nhu thuận gì gối trên lưng Lưu Phong, khẽ nhếch cái mông đầy đặn của mình ngồi lên người hắn, hai tay nhẹ nhàng xoa bóp hai vai hắn.
Xoa bóp một hồi, Lưu Phong đột nhiên quay lại đổi thế, siết chặt lấy Khuynh Thành, làm cho bộ ngực nàng và hắn ma sát với nhau một trận, hưởng thụ cảm giác êm ái, đang muốn hành động thêm một bước, lại thấy Khuynh Thành đột nhiên xuất thủy thủ sắc bén đầy hàn quang cầm trong tay, thì hết hồn vội vàng ngừng lại.
“Lưu Phong ca ca, người ta nói ngươi rồi mà, sờ thì có thể sờ nhưng không được ăn a…” Khuynh thành chu miệng nói với vẻ ủy khuất”người ta còn nhỏ nữa, không muốn còn nhỏ như vậy đã phải biến thành đàn bà. Ta muốn là cô bé vui sướng…”
Lưu Phong hừ lên một tiếng, đôi mắt gắt gao nhìn chủy thủ chằm chằm, có chút giật mình, trực giác nói cho hắn biết thanh trủy thủ này không phải đơn giản. Lần trước đâm hắn bị thương cũng chính là thanh trủy thủ này.
“Có điều cổ quái a…” Lưu Phong thậm chí hiểu được thanh trủy thủ này hình như có linh tính.
“Ồ, Khuynh Thành, ta xem là nàng hiểu lầm rồi, ta không muốn cùng nàng làm chuyện đó… nàng biết mà, ta có phu nhân rồi, ta sẽ không tùy tiện dính vào chuyện đó…” Cảm giác hạ thể đầy lạnh lẽo, Lưu Phong vội vàng lộ vẻ tươi cười”Khuynh thành, thu trủy thủ lại, cẩn thận kẻo không khéo lại làm ta bị thương”
Khuynh Thành mờ ám cười cười, nắm trủy thủ hoa hoa trước hạ thể Lưu Phong nói: “Lưu Phong ca ca, ngươi yên tâm, ta sẽ không thất thủ đâu. Bất quá ta phải nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám giả dối với ta, dám chắc trủy thủ trong tay của ta sẽ không tha đâu…”
Tặc nương bì này, đã biết ngươi không có hảo tâm mà, tìm cách tiếp cận ta, dám chắc có cái gì đó bí mật không thể nói ra mà. Lưu Phong vỗ vỗ ngực cười nói: “Ngươi yên tâm, ta là người đứng đắn, nghiêm chỉnh mà. Ngươi quên rồi, lúc trước ngươi chủ động câu dẫn ta, ta cũng đều không có chơi qua ngươi, huống chi bây giờ ta…”
Nhớ đến chuyện cũ, Khuynh Thành mặt mày ửng đỏ. Thật là sợ quá, bản thân mình đã tu luyện mị thuật của thánh giáo đến mức cao nhất rồi mà thiếu điều suýt chút nữa đã bị ác tặc này câu dẫn ngược lại.
“Chủ công, có chuyện xảy ra…”
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm đầy lo lắng của Diệp Văn Lý.
“Là Văn Lý sao. Ngươi vào đi…” Lưu Phong nghe được hắn nói có chuyện gấp, vội vàng kêu hắn tiến vào.
Diệp Văn Lý lập tức đẩy cửa vào, chứng kiến hai người chỉ đang mặc đồ lót, tư thế mờ ám, kỳ quái liền cảm thấy rất ngạc nhiên.
Lưu Phong vội vàng khoát lấy cái mền phủ người Khuynh Thành lại, rồi lập tức hỏi”Nhìn bộ dáng ngươi ắt hẳn đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Hồi bẩm chủ công, cách Lang Yết khoảng 100 dăm là Cẩm La trấn đã xảy ra bạo loạn. Dân chúng địa phương đột nhiên nổi dậy, giết chết gần 100 người của chúng ta, và ra tay cướp đoạt tài sản, vật liệu.
“Cái gì?” Lưu Phong nghe thế liền biến hẳn sắc mặt”Chuyện xảy ra lúc nào?”
“Hoa cô vừa đưa tin tức tìn báo đến” Diệp Văn Lý vội vàng nói. “Chủ công, người xem chuyện này nên giải quyết thế nào? Hoa Cô Tử nói, xung quanh của Cẩm La trấn,
Lưu Phong hừ lạnh một tiếng lập tức hỏi”Theo ngươi nên xử lý thế nào?”
Diệp văn Lý suy nghĩ một chút rồi nói: “Căn cứ vào kinh nghiệm trước đây, chúng ta nên dẹp loạn là chính, dù sao dân chúng cũng chỉ bị người ta lợi dụng. Nếu xuống tay, chỉ sợ không tốt…”
Trấn an thì có tác dụng gì, Lưu Phong suy nghĩ một chút, căm hận nói: “Nghe kỹ, ngươi nhanh chóng điều động binh lính, bằng mọi giá phải bình định bọn dân loạn này, đừng cho chúng tiếp tục nổi loạn.”
Diệp văn lý nao nao hỏi”Ý của chủ công là dùng máu để trấn áp bọn chúng phải không ạ? Bọn chúng hơn phân nữa là dân chúng a…”
“Dân chúng?” Lưu Phong trong mắt nổi hàn mang, thần sắc hiện vẻ tàn khốc nói: “Thời buổi loạn thế phải dùng biện pháp tàn bạo, ta mặc kệ bọn chúng là ai, tóm lại nếu nổi loạn sẽ bị trừng phạt. Mặt khác nên trấn an để chúng không tạo phản. Ngươi bây giờ lập tức điều động đại quân đi làm đi. Ta sẽ phái Đan Hùng mang theo Thần Thánh quân đoàn hỗ trợ ngươi.”
Diệp Văn Lý nói: “Thủ bị quân sau sự bổ sung lần trước hiện đã có sáu vạn binh lực, lần này dân chúng tham gia bạo loạn có hơn 10 vạn người. Thuộc hạ dẫn 2 vạn đại quân đi chắc hẳn là không có vấn đề gì. Thuộc hạ tự tin trong vòng ba ngày sẽ lập tức thái bình.”
Dừng một chút, Diệp Văn Lý lại nói một câu”Chủ công, chẳng lẽ chúng ta thật sự sẽ hạ sát thủ với đám dân tay không tất sắt này hay sao?”
Lưu Phong lạnh lùng”Giết thì sao, giết một cảnh cáo trăm, nói cho các huynh đệ biết, ngàn vạn lần không được mềm lòng”
“Mặt khác, ngươi nói cho Hoa Cô Tử, để cho nàng ta âm thầm truyền bá chuyện này lên. Nói rằng đại quân ta sẽ tắm máu những ai dám nổi loạn”
Diệp Văn Lý hơi kinh hãi và kỳ quái, đàn áp kiểu này cũng quá tàn nhẫn a…
Lưu Phong tựa hồ nhìn ra tâm ý của Diệp Văn Lý, có chút không hài lòng”Diệp tướng quân, ngươi là quân nhân phải không?”
Diệp Văn Lý vội nói: “Chủ công, thuộc hạ hiểu ý người, người yên tâm, thuộc hạ biết nên làm thế nào”
Lưu Phong hài lòng gật gật đầu”Phòng Thành bị Hoa Hạ đế quốc bỏ hoang mấy năm rồi, dân chúng nơi này đã có thói quen vô chủ, lần này nổi loạn, là chuyện sớm muộn mà thôi. Cho nên, chúng ta cần phải dùng thủ đoạn tàn bạo và như sét đánh ngang tai, phải nhanh chóng cho dân chúng cả Phong Thành thấy được ta không đùa”
“Sau khi bình loạn, nói Hoa Cô Tử dùng mạng lưới tình báo điều tra xem ai là chủ sử đứng sau vụ này” Lưu Phong nói một câu.
Sau khi Diệp Văn Lý lĩnh mệnh rời khỏi, Khuynh Thành lấy tay bỏ mền ra nói: “Lưu Phong ca ca, vị tướng quân kia tựa hồ không nghe lời ngươi a? Không dám dùng biện pháp tàn bạo sao? Thật không bằng tổ chức Hắc Ám của Thánh Giáo chúng ta a… Phải biết rằng chúng ta có tỏ chức Hắc Ám chuyên dùng thủ đoạn lăng trì, trừu cân, dịch cốt… chờ cho đến khớp xương nào cũng bị sai khớp, thì người bị hành hình mới có thể chết được…”
Lưu Phong hơi nhíu mày”Ngươi chỉ là một nữ hài nhi, sau này không nên nói đến chuyện này”
“Ai mượn ngươi quản ta” Khuynh Thành liếc mắt nhìn Lưu Phong, bạo dạn gở áo ngực xuống, nâng bộ ngực lên trước mặt Lưu Phong, dán sát vào mắt hắn.
Diệp Văn Lý đem thủ bị quân và Thần Thành quân đoàn của Đan Hùng ngày đêm cấp tốc hành quân. Trước bình minh đã đến Cẩm La Trấn.
Lúc này, một trường chiến đấu đẫm máu đã mở ra.
Dựa theo chỉ thị của Lưu Phong, hai đại quân đoàn sau khi đến điểm bạo loạn, trực tiếp triển khai hành động đồ sát tuyệt tình.
Trong vòng nữa ngày, Cẩm La Trấn đã có 5000 dân địa phương bị giết chết, hơn nữa giết chóc còn chưa chấm dứt.
Trận huyết chiến tàn khốc đã nhanh chóng thu được hiệu quả, sau khi huyết tẩy cẩm La Trấn xong, dân chúng nổi loạn tại mấy thành phụ cận không đợi đại quân của Diệp Văn Lý và Đan Hùng đến đã lựa chọn đầu hàng rồi, chẳng những đem những vật tư đã cướp đến, lại còn hiến thêm một số tiền tài… rất lớn…
Đương nhiên, chuyện này đối với Lưu Phong mà nói không phải là chuyện tốt.
Huyết tẩy mặc dù trấn nhiếp được dân chúng, nhưng cũng làm cho dân chúng sinh hận đối với Lưu Phong.
Sau khi thấy thành quả, đại đa số dân chúng thập chí đã gán cho Lưu Phong biệt danh “đồ phủ”.
Đối với ảnh hưởng tiêu cực này, Lưu Phong đã lường trước rồi. Bất quá dưới tình huống này, hắn cũng không thụ nổi, với ảnh hưởng của lần này, nhanh chóng sẽ làm cho chính sách thân dân tan thành mây khói.
Trấn áp vừa qua đi, hoa cô tử đã sử dụng mạng lưới tình báo tìm ra những tên chủ sử đứng phía sau.
Đứng sau vụ bạo loạn này, đúng là những nhân vật, các thế lực bị Lưu Phong uy hiếp tại Phong Thành.
Lưu Phong âm thầm ghi nhớ ten6 của những bọn đó, chỉ chờ sau khi thế lực từng bước lớn mạnh, sẽ tiêu diệt sạch bọn chúng.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đạo mắt một cái, ước định của Lưu Phong và Lão Hoàng đế đã đến. Mặc dù bản thân Lưu Phong không ở kinh đô, nhưng mà chuyện tiền bạc hắn đã sớm an bài xong cả.
Căn cứ vào thông kê tài vụ của Thiên Thượng Nhân Gian, sự thật là trong nữa năm này, thei6n Thượng Nhân Giang tại kinh đô tổng thu vào cũng không đạt đến con số này. Cũng may, Lưu Phong đã sớm trù bị, điều động ngân lượng bổ sung từ Giang Nam để bổ vào chỗ còn thiếu.
Lão hoàng đế sau khi thu được ngân lượng trong lòng rất mừng rỡ, thầm cảm ơn Lưu Phong, thậm chí từ trong quân đội hoàng thành lấy ra thêm một vạn tướng sĩ bổ sung cho quân đội cho Phong Thành.
Nghê Thường thấy thuộc hạ của Lưu Phong triển khai đồ sát, trong lòng có chút bất mãn, nhưng mà tĩnh tâm nghĩ kỹ lại, từ từ chuyển sao trạng thái lo lắng. Trong thời điểm loạn thế này, cũng không thể không làm thế được.
Bất quá, nhìn Lưu Phong biến thành như bây giờ trong lòng nàng cũng còn có chút khó chịu.
Ngẫm lại năm đó tàng từ Tuyết Sơn cứu sống Lưu Phong, chứng kiến hắn từ nhỏ lớn lên, bệnh hoạn yếu đuối, hiền lạnh nhu thuận. Lúc ấy NGhê Thường thậm chí suy nghĩ để cho hắn giống như người bình thường, sống yên ổn cả đời. Ai có ngờ đâu sau khi vượt qua cơn bệnh nặng, hắn đã thay đổi, biến thành con người thông minh, mạnh mẽ hẳnl ên.
Khi đó Nghê Thường hiểu rằng, tương lai đứa trẻ này không tầm thường.
Sự thật đã chứng minh, Lưu Phong quả thật là người phi thường, chỉ vài năm ngắn ngủi như vậy đã phong sanh thủy khởi, chẳng những tu vi tiến triển cường đại, hơn nữa năng lực tại các phương diện khác cũng ngày càng rõ ràng.
Nghê Thường không biết nên vì Lưu Phong mà cao hứng hay là…
Tóm lại, Nghê Thường càng lúc càng hiểu được trên người Lưu Phong ẩn chứa rất nhiều bí mật.
Có đôi khi nàng muốn tìm Lưu Phong nói chuyện thân mật một chút, để tìm hiểu bí mật của hắn.
Cứ tiến triển theo sự theo dõi sát sao của Nghê Thường đối với Lưu Phong, bất giác nàng đối với Lưu Phong sinh ra một loại tình cảm khác lúc nào không biết. Nghê Thường không biết nên nói là yêu hay không?
Đó là một loại cảm giác rất mâu thuẩn, mà lại rất rõ ràng.
“Phong nhi, ngươi nói ta hẳn phải làm sao đây?” Nghê Thường có chút thở dài, ngước đầu lên nhìn ánh trăng giữa bầu trời cao, trong lòng hỗn loạn.
“Lưu Phong ca ca, ngươi có khách đến thăm a…” Khuynh Thành hướng Lưu Phong đi đến, thanh âm rất ngọt ngào nói.
Khách ư? Lưu Phong ta tại Phong thành này còn chưa có bằng hữu nào a…
Lưu Phong thầm nhủ, đột nhiên nghĩ đến, có phải là Tam Sư Tôn đến hay không?
Đi đến phòng khách, Phó Lưu vân và mấy đại hán đang ngồi nói chuyện, thấy Lưu Phong đến, mấy người đồng thời đứng dậy”Xin ra mắt chủ công”
“Hắc Vân, không nghĩ ngươi cũng tới rồi” Lưu Phong mừng rỡ quá nói: “Thật không nghĩ các ngươi tới nhanh như vậy”
“Khuynh Thành, dặn bảo nhà bếp mang rượu và thức ăn ra đây” Lưu Phong mấy ngày nay đang trù tính nhanh chóng kiến thiết thần thánh quân đoàn, hắn nói Hoa cô Tử nhanh bảo Tố Nương, Hắc Vân và Thiên Đại nhanh chóng đến đây. Vốn tưởng rằng phải mất vài ngày thời gian, không nghĩ Hắc Vân và Thiên Đại đã đến trước rồi.
Khuynh Thành liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái, trong lòng căm hận thầm nghĩ, Xú tiểu tử, ngươi tưởng ta là nha đầu của ngươi sao?
Oán giận thì oán giận, Khuynh Thành cuối cùng vẫn đi làm. Vì mục đích của bản thân, Khuynh Thành phải đối với Lưu Phong trăm điều nhu thuận.
Ngày đó nàng hoa ngôn xảo ngữ với Lưu Phong, cũng có một chút là thật. Nếu nàng không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ câu dẫn Lưu Phong, địa vị của nàng tại Thánh Sơn sẽ gặp nguy cơ a…
Cho nên, nàng vì tương lai bản thân, tiền đồ của mình, tất cả đều ra quyết định thủ quyết Lưu Phong.
“Nói nhanh lên, các ngươi lần này mang đến bao nhiêu Hắc Ám võ sĩ?” Lưu Phong vội vã hỏi. Đánh một trận tại Bàn Long trấn, Lưu Phong đã thấy được rõ ràng ưu thế của Hắc Ám Võ Sĩ và Phượng Vệ tại chiến trường. Cho nên hắn cực kỳ hy vọng có thể tạo nên một đạo thần thánh quân đoàn với quy mô và cường độ lớn hơn thế nữa.
Năm trăm người vừa đến, mặc dù tác chiến tương đối cường hãn, nhưng mà nếu gặp phải trọng kỵ binh có quy củ, chính là cũng khó lòng thủ thắng.
Ít nhất đã mười lần gặp trọng kỵ binh đều có thể khiến cho 500 binh sĩ này gặp phải nguy hiểm.
Hắc Vân vội vã nói: “Chủ công, thuộc hạ đã triệu tập tất cả Hắc Ám Võ Sĩ tại kinh đô đến đây, tổng cộng có 500 binh lính. Nhưng bọn chúng trước mắt chỉ có thực lực là sơ cấp mà thôi, sợ rằng không có dụng ích gì nhiều.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lưu Phong - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 19/09/2018 03:29 (GMT+7) |