“Phong Nhi, chúng ta không thể như vậy…” Thái Tử Phi đỏ mặt nói.
Nhưng vẻ mặt Lưu Phong lại rất ngỡ ngàng hỏi lại: “Chúng ta có chuyện gì sao?”
Sửng sốt mất một lúc Thái Tử Phi mới vội vàng đáp lại: “Không có, không có việc gì!”
Lưu Phong thì cười thầm trong lòng, hắc hắc, chiêu giả câm giả điếc này của lão tử quả là cao mà, nhưng cũng phải nói lại vừa rồi quả là rất hưng phấn, rất là kích thích nha.
“Ta đi trước đây, trước khi xuất chinh ta sẽ cố gắng nói chuyện của ngươi cho bệ hạ xem có được không, ta cũng không dám chắc đâu, tốt nhất là ngươi nên chuẩn bị tâm lý sẵn đi.” Lúc này không còn sớm nữa, Lưu Phong cũng phải cáo từ rồi.
Hắn đang muốn chạy sang Đông Cung do thám một chút xem rốt cuộc thì Hoàng Thái Tôn đã làm gì mà để Thái Tử Phi sinh ra hận ý và sát khí như thế.
Nhìn Lưu Phong rời đi, Thái Tử Phi lại đang suy nghĩ xem có nên dứt bỏ quan hệ mẫu tử, lấy thân thể nàng liệu có chinh phục Lưu Phong hay không. Nếu thật sự được, nàng tình nguyện chọn cách sau. Nói như thế nào thì nhiều năm như vậy, bất kể là về sinh lý hay tâm ý đều có cảm giác thèm muốn.
Đàn bà mà không được yêu rất là đau khổ.
Ngay khi Lưu Phong sắp tới Đông Cung, đột nhiên có hơn mười thân ảnh bay ra cản đường, nhùn kĩ quả nhiên đều là hảo thủ, ánh mắt sắc bén ngoan độc, tất cả đêu một thân hắc y, cương đao cầm tay không nói không rằng hướng Lưu Phong mà chém tới.
Lưu Phong lạnh lùng thốt: “Muốn chết!”
Nhuyễn kiếm cũng lóe lên, ngăn chặn đồng thời công kích của bốn hắc y trước mặt.
Thân ảnh bay lên, nhuyễn kiếm chớp động, một màn quang mang vàng rực xuất hiện rất nhanh, trong nháy mắt hắn đã xuất hơn mười kiếm, có vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai tên hắc y đã bỏ mạng.
Lưu Phong ánh mắt lạnh lẽo, rất vô tình, ngay lúc khai chiến đã chém chết hai người phe đối phương.
Cho dù đồng bọn chết, đám hắc y vẫn không chùn bước cũng chẳng hoang mang, cứ tỉnh táo trầm tĩnh như trước, hiển nhiên đây đều là sát thủ chuyên nghiệp.
“Sát, !”
Quát nhẹ một tiếng, hai tên còn lại đã xuất trường đao, trong phút chốc đã chem. Ra hơn mười đao, đều nhắm vào chỗ yếu hại của Lưu Phong.
Lưu Phong vẫn tươi cười vẻ khinh thường, kiếm quang loé lên, một kiếm tự nhiên chém xuống không chút kĩ xảo nhưng lại mang lực đạo như thái sơn hung mãnh ép về phía hai tên kia.
Bóng kiếm tản đi, hai tiếng kêu trầm muộn truyền lại. Chỉ thấy hai người này thân đều trúng kiếm, lung lay vài cái rồi đổ xuống, đã chết.
“Quả nhiên có vài kẻ chết. Tiếp ta một chiêu thử xem.” Đột nhiên, giữa không trung trống rỗng xuất hiện một bong người tản ra mỗt cỗ khí thế cường đại huỷ thiên diệt địa, kiếm quang màu trắng chói mắt hỗn loạn đánh xuống – Lưu Phong hơi rùng mình, người này có vài phần bản lãnh. Nhưng so với đối thủ mà hắn chờ mong còn kém hơn rất nhiều.
Lưu Phong bây giờ nằm mơ cũng muốn tìm một đối thủ, hảo hảo đánh một trận.
Cao thủ thì thường tịch mịch!
Lưu Phong cũng không có kháng cự lại người này, hắn mặc ý người nọ đem khí tức của hắn khóa lại, đến lúc kiếm quang của người nọ sắp đánh lên thân thể hắn. Hắn mới đánh ra một kiếm.
Một đạo kiếm quang ám kim sắc lăng không bắn nhanh, tiếp lấy một kiếm nhìn có chút bá đạo giữa không trung.
Tiếng nổ tung vang lên, người ở bốn phía đều bị đánh văng ra, thậm chí truyền ra vài tiếng kêu thảm thiết.
Người nọ lúc này cũng rơi xuống đất, chỉ là hắn hổ khẩu hai tay bị chấn tả tơi, khoé miệng chảy ra tiên huyết, sắc mặt tái nhợt như tro tàn. Trường kiếm trong tay cũng gãy thành hai đoạn.
“Huynh đệ, xin lỗi, không nghĩ sức lực ngươi kém như vậy.” Lưu Phong vốn muốn cùng “đại ka” này trêu đùa. Ai biết người này cũng là gối thêu hoa bị rơm, trông được mà không dùng được.
“Rút lui.”
Người nọ là đầu lĩnh phụ trách ám sát Lưu Phong lần này, hôm nay chẳng những nhiệm vụ thất bại, hơn nữa tự dung chịu nhục, trong lòng uất ức không thôi. Nhưng kẻ kia coi như thông minh, biết chính nhóm mình không phải là đối thủ của Lưu Phong, vội vàng ra lệnh thuộc hạ lui lại.
“Chạy?”
Lưu Phong cười lạnh một tiếng, nói “Các ngươi có thể đi được sao?”
Nói xong những lời này, Lưu Phong phóng xuất thần điểu Phi nhi, chỉ trong chớp mắt công phu, cũng đã đem sát thủ chuẩn bị chạy trốn bốn phía trực tiếp hoả thiêu.
Đã qua nhiều chuyện như vậy, Lưu Phong đã không như lúc đầu, không hề nương tay, nên giết phải giết. Nhân từ với kể địch, chính là tàn nhẫn với chính mình. Đối với kẻ có gan thương tổn người thân của mình, Lưu Phong một người cũng không buông tha.
Đối mặt với biến cố như thế, tên đầu lĩnh nhất thời kinh hãi, hắn vô lực giơ cánh tay lên, khổ sở nói: “Ma quỷ, ma quỷ, ngươi là mà quỷ…”
“Ta khinh, các ngươi tới giết ta, đương nhiên là nên có tâm lý bị giết, đây là các ngươi tự tìm lấy.” Lưu Phong chậm rãi đi, nhẹ nhàng đá lên ngực người nọ một cước, không khiến cho người nọ hộc máu không thôi.
Sau đó, Lưu Phong cười hắc hắc: “Vị huynh đài này, nói cho ta biết kẻ chủ mưu là ai? Ta cho ngươi thống khoái, nếu không, đợi ngươi chính là sống không bằng chết.”
Người nọ thoáng do dự một chút, nhớ tới thủ đoạn của Lưu Phong, thở dài một tiếng, nói: “Là chủ công sai chúng ta giết ngươi.”
“Chủ công?” Lưu Phong khẽ cau mày: “Nói rõ ràng chút?”
Người nọ lắc đầu nói: “Ta chỉ biết hắn là chủ công, việc khác nhất mực không biết, hơn nữa ta ngay cả khuôn mặt thặt của hắn cũng chưa thấy qua. Cầu ngươi cho ta thống khoái đi.”
“Oh, vậy a, ngươi đi chết đi.”
Vừa dứt lời, Phi nhi hướng người nọ tấn công, trực tiếp đưa hắn hoá khí, hiện trường ngay cả một chút dấu vết lưu lại cũng không có.
“Hắc hắc, Phi nhi, ngươi chính là môt pháp bảo giết người huỷ thi diệt tích nha.”
Sau khi gặp phải ám sát, Lưu Phong càng bức thiết mong muốn đến Đông cung xem kết quả.
Bí mật lẻn vào sau Đông cung, Lưu Phong phóng ra thần thức, rất nhanh liền tìm thấy vị trí Hoàng Thái Tôn, lúc này, hắn đang cùng Hắc Phượng Hoàng tranh luận kịch liệt cái gì đó.
Ồ, không phải tiện nhân kia và tên tiểu tử giả mạo đang làm “chuyện gì” đó chứ, quả là nữ nhân dễ dãi thế mà mấy ngày trước còn nói mình là xử nữ. Lưu Phong cước đạp thất tinh bộ, tìm khí tức hai người, rất nhanh chạy tới.
“Trước hết nghe đã, các ngươi hai kẻ tiện nhân, đang nói cái gì đó.” Lưu Phong đem thân thể hạ thấp xuống, trốn ở sau tủ, phong bế hô hấp, tránh bị người phát hiện.
Với tu vị Hắc Phượng Hoàng, tự nhiên là không cảm ứng được khí tức của Lưu Phong.
Hai người đang tranh luận như trước.
Hắc Phượng Hoàng nhíu mày nói: “Điện hạ, ta hy vọng ngươi có thể lấy đại cục làm trọng. Không nên hồ đồ.”
Hoàng Thái Tôn cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Cẩu nô tài, ngươi là thuộc hạ của cha, ta là Thiếu chủ của ngươi. Ngươi dựa vào cái gì mà nói với ta như vậy.”
Hắc Phượng Hoàng nghe vậy, giữa con ngươi hiện lên vài đạo dị sắc, nhưng trên mặt thuỷ trung lộ ra vẻ cung kính: “Điện hạ giáo huấn rất đúng.”
“Hừ, ngươi biết là tốt rồi.” Hoàng Thái Tôn đắc ý cười một tiếng, nóí: “Nói cho cha ta biết, ta muốn gặp hắn. Mặt khác, nhiệm vụ ám sát Lưu Phong, phải khẩn trương hoàn thành, không được có một chút chậm trễ.”
Hắc Phượng Hoàng sắc mặt không hờn giận, nói: “Điện hạ. Ngươi cùng chủ công sắp tới không thể gặp mặt được. Để tránh bị người phát hiện. Còn có chuyện đối phó với Lưu Phong, sợ rằng chúng ta đã không có khả năng làm được.”
Ngừng một chút, Hắc Phượng Hoàng kiến nghị nói: “Ý tứ của chủ công. Ngươi thường tới lãnh cung bồi tiếp Thái Tử Phi điện hạ, hy vọng có thể thuyết phục nàng nhanh chóng xuống tay đối với Lưu Phong. Giờ đây, có thể làm cho Lưu Phong không phòng bị, cũng chỉ có Thái Tử Phi điện hạ.”
Hoàng Thái Tôn cau mày nói: “Không được, ta cùng mẫu thân đại nhân đã trở mặt, ta nói nàng căn bản sẽ không nghe. Hơn nữa, ta xem nàng cùng Lưu Phong có chuyện mờ ám, nàng chưa hẳn đã đáp ứng.”
Lưu Phong nghe vậy, thầm mắng, ta khinh a, thật sự là súc sanh a, có loại con nào nói chính mẫu thân mình như vậy.
“Chờ một chút, hắn nói cái gì cha…” Lưu Phong hơi suy nghĩ, nhất thời hiểu được ngọn nguồn. Mất cả nửa ngày, thì ra tiểu súc sinh đã biết thân thế của hắn.
“Điện hạ, ngươi chưa thử qua, như thế nào biết không được?” Hắc Phượng Hoàng phân tích, nói: “Thái Tử Phi điện hạ mặc dù có nhiều điều không phải, nhưng là ta nhìn ra được, nàng đối với ngươi thật lòng yêu thương. Tin rằng thỉnh cầu của ngươi, nàng sẽ suy nghĩ.”
Hoàng Thái Tôn đắc ý nói: “Thật ra, mẫu thân đối với ta thường xuyên chỉ trích, trách mắng nhưng mà ta biết nàng đối với ta còn rất lưu tâm. Được rồi, chỉ cần có thể giết được Lưu Phong, ta đi nói chuyện cùng mẫu thân.”
Hoàng Thái Tôn thật sự là ngây thơ, khờ khạo.
Hắn có lẽ còn không biết, bởi vì sự phản bội của hắn, Thái Tử Phi đối với hắn đã cực kỳ thất vọng.
Ai, vô cùng thất vọng.
Cùng với thất vọng của Thái Tử Phi đối với hắn, thương yêu trước kia đã không còn. Yêu càng nhiều thì hận càng sâu.
Thái Tử Phi giờ đây đối với chính con mình, chỉ là tràn ngập oán hận. Bởi vì tự tay hắn đập vỡ hơn nửa đời tâm huyết của nàng.
Mẹ kiếp, nghĩ cách giết lão tử. Lão tử lại dễ giết như vậy sao? Lưu Phong thật muốn lao ra đem tiểu súc sanh này giết đi.
“Hắc Phượng Hoàng, nói cho ta biết, thân phận thật của cha?” Hoàng Thái Tôn bất mãn nói: “Dù sao cũng không có khả năng ta đây làm nhi tử cũng không biết thân phận thật của cha mình sao?”
Hắc Phượng Hoàng nghiêm mặt nói: “Điện hạ, không nói dối ngươi, ngay cả là thuộc hạ, cũng chưa thấy qua khuôn mặt thật của chủ công. Ta nghĩ trong thiên hạ, chỉ có Thái Tử Phi điện hạ mới biết được.”
“Hừ, giả thần giả quỷ.” Hoàng Thái Tôn cười lạnh một tiếng.
“Con cái ngỗ ngịch, chẳng những đối với mẹ mình bất kính, ngay cả cha vừa mới nhận cũng lại có thể bất kính, thật sự đúng là súc sanh.”
“Chờ một chút.” Lưu Phong đột nhiên nghĩ tới cái gì.
Bọn họ nghĩ muốn khuyên bảo Thái Tử Phi tới giết mình, nhưng Thái Tử Phi cuối cùng bằng vào cái gì tới giết mình, nàng chỉ là một nữ nhân bình thường.
Chẳng lẽ Thái Tử Phi trên người còn cất giấu bí mật gì chăng? “Lần sau gặp Thái Tử Phi ta phải cẩn thận đề phòng một chút.”
Lúc ly khai Đông cung, Hắc Phượng Hoàng cùng Hoàng Thái Tôn như trước nói một ít mưu kế, Lưu Phong cũng lười tiếp tục nghe lén. Tổng thể mà nói, lần nay hắn thu hoặch vô cùng lớn. Ít nhất, hắn biết nguyên nhân Thái Tử Phi khác thường. Thì ra là nàng cùng giân phu bất hoà, cùng nhi tử bất hoà.
Không phải không gặp báo ứng, mà là thời gian chưa tới. Hiện tại tới lúc rồi, báo ứng tới.
“Việc gì phải tự làm khổ mình chứ?” Lưu Phong âm thầm thở dài một tiếng.
“Phong nhi, ngươi thế nào giờ mới về, ta một mực chờ ngươi.” Trở lại Thiên Thượng Nhân Gian, vừa mới đi vào phòng mình, Trương mỹ nhân đã đi tới trước mặt.
Tứ sư tôn à, ngươi tìm ta có việc gì? “”Lưu Phong cố ý pha trò.
Trương Mỹ Nhân mỉm cười, gật đầu nói: “Ân, có việc.” Nói rồi châm lửa ngọn nến đỏ trên bàn.
Lưu Phong ánh mắt nhìn về phía Trương Mỹ Nhân, lạnh nhạt nói: “Sư tôn, chuyện gì, ngươi nói đi?”
Trương Mỹ Nhân do dự một chút, cố lấy dũng khí nói: “Tam tỷ đã biết ta bị thất thân, ta chỉ nói ta tìm song tu đạo lữ, nhưng đây không phải là kế lâu dài. Nếu bị Đại tỷ biét, nàng dám chắc sẽ làm ta nói ra tên song tu đạo lữ. Phong nhỉ, ngươi nói chuyện này làm sao bây giờ?”
Lưu Phong đi ra đóng cửa phòng lại. Sau đó đi tới, kéo tay Trương Mỹ Nhân, hai người đồng thời ngồi trên mép giường.
Trương Mỹ Nhân nhất thời hai gò má ửng đỏ, trống ngực đập nhanh hơn.
Từ sau khi cùng Lưu Phong xảy ra quan hệ, mỗi lần hai người gặp mặt, Trương mỹ nhân luôn có vẻ rất hưng phấn, rất kích động… tư vị trong đó, không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lưu Phong - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/09/2018 11:29 (GMT+7) |