Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensex.moe (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lưu Phong – Quyển 8 » Phần 16

Lưu Phong - Quyển 8

Phần 16

“Nữ nhân của ngươi?” Minh Nhân ôm mặt đứng lên, không thể tin nổi nhìn Phỉ Nhi tức giận nói: “Phỉ Nhi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nói với ta rằng đây không phải là sự thật”.

Phỉ Nhi liếc nhìn Minh Nhân (từ chối) không nói một lời.

Lưu Phong lại đi tới, ôm Phỉ Nhi vào lòng, cúi xuống thơm trán Phỉ Nhi, sau đó lại hôn cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi màu anh đào.

Minh Nhân thấy Phỉ Nhi không có vẻ gì cự tuyệt, sắc mặt tức thì biến động không ngừng. Trong lòng nảy sinh hận ý vô biên.

Phỉ Nhi giống như giãy giụa một chút, nhưng mà cuối cùng lại vươn đôi tay cuốn chặt cổ Lưu Phong, nhiệt liệt nghênh đón đôi môi Lưu Phong.

Lưu Phong cố tình kích động Minh Nhân, ngoại trừ hôn môi, đôi tay to của hắn ở sau lưng Phỉ Nhi liên tục vuốt ve lên xuống rồi hạ tới đồn bộ.

Thân thể Phỉ Nhi trước mặt Lưu Phong đúng là luôn mẫn cảm, tuy rằng chỉ là vuốt ve cùng hôn hít, nhưng mà cả người nàng đã bắt đầu nóng lên, miệng mũi khi đó không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ cùng thở dốc.

“Đủ rồi, các ngươi dừng lại cho ta…” Minh Nhân đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng. Nhằm hướng hai người đánh tới, nhưng đến khoảng cách một trượng đột nhiên bị một cỗ khí tức vô hình cản trở.

“Phỉ Nhi, ta sai rồi. Nàng đừng giận dỗi nữa được không?”. Nhìn nữ nhân ban đầu là của mình nay lại cùng nam nhân khác nồng nhiệt, Minh Nhân sắp phát điên. Tuy là trước kia trong lòng hắn cũng không phải thực sự thích Phỉ Nhi, nhưng cũng không hy vọng nữ nhân của mình bị người khác chiếm cứ.

Nghe Minh Nhân phẫn nộ, trong lòng Phỉ Nhi tựa hồ có cỗ khoái cảm trả thù. Nàng nhớ rõ rằng, một lần nàng đi tìm Minh Nhân, hắn không những chẳng để ý tới nàng mà còn tán tỉnh nữ nhân khác trước mặt mình.

“Bảo bối, muốn gì nào?”. Âm thanh dụ hoặc của Lưu Phong rót vào lỗ tai Phỉ Nhi.

Nghe được Lưu Phong gọi mình là bảo bối, Phỉ Nhi nhất thời có chút kích động: “Chủ nhân, sờ ta. Ta muốn ngươi vuốt ve ta…”.

Lưu Phong cười hắc hắc, tay trái gắt gao đè trên đồn bộ Phỉ Nhi, tay phải chậm rãi chuyển từ lưng ra trước ngực nàng, thành thục nhào nặn đôi quả bạo mãn.

Trên dưới đồng thời bị kích thích, thêm vào đó là khoái cảm trả miếng, Phỉ Nhi nhịn không được lớn tiếng rên rỉ ưỡn lên. Hai tay gắt gao ôm chặt cổ Lưu Phong, không ngừng uốn éo thân mình, nhắm mắt đón nhận nam nhân âu yếm.

Trong lúc Phỉ Nhi điên cuồng không ngừng uốn éo thân thể, tay phải Lưu Phong đã từ cổ Phỉ Nhi lén lút trượt tới ngực nàng. Mạnh mẽ xoa nắn song phong mềm mại cao vút.

Phỉ Nhi bỗng thấy một cảm giác tê dại khắp mình, thân hình càng dán sát vào Lưu Phong, tay nhỏ thậm chí sờ tới đũng quần nam nhân.

Âm thanh Lưu Phong lại nhẹ nhàng vang lên bên tai Phỉ Nhi: “Bảo bối, không bằng bây giờ ta trêu chọc nàng một cái?”.

Phỉ Nhi hai mắt mê li, gương mặt như một mảng lửa đỏ, thở gấp nói: “Chủ nhân, không nên ở trong này…”. Phỉ Nhi không hi vọng việc hoan ái của mình bị Minh Nhân bất đắc dĩ này chứng kiến.

Hai người chẳng ai để ý tới ở mái hiên gian phòng phía xa, một nam nhân mặc y phục dạ hành đang phẫn nộ nhìn hai người. Trong mắt lộ vẻ sát ý.

“Bảo bối, đi trước đi, ta nhất định đem ngươi đi đùa giỡn một phen”. Lưu Phong đưa tay sờ soạng bên ngoài quần áo vùng hạ thân nữ nhân. Nơi đó quả thực đã có một chút hồng thủy tràn ra.

“Ân” Phỉ Nhi vội vàng gật đầu đồng ý.

Triệt hồi bức tường khí vô hình, Lưu Phong cùng Phỉ Nhi đồng thời đi tới, nhìn Minh Nhân cười lạnh một trận.

Minh Nhân hình như đã bình tĩnh lại, hắn ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Lưu Phong và Phỉ Nhi hỏi: “Các ngươi rốt cục có quan hệ gì? Phỉ Nhi, vì cái gì mà phải làm như vậy?”.

“Chúng ta là tình lữ!” Lưu Phong muốn giữ gìn mặt mũi Phỉ Nhi một chút.

“Hắn là chủ nhân của ta!” Phỉ Nhi ăn ngay nói thật.

Hai người trả lời mà chẳng giống nhau, vừa đủ để chứng minh quan hệ song phương.

“Nô lệ?”Minh Nhân nghe vậy, thoạt đầu sợ run, lập tức cười to một trận: “Buồn cười, quả thực buồn cười. Không tưởng được đường đường là công chúa Cao lệ mà lại thành nô lệ nam nhân”.

“Tiện nhân, ta sớm biết ngươi không phải là cái gì tốt đẹp…” Minh Nhân ác độc nói với Phỉ Nhi. Hắn quên hẳn là chính Phỉ Nhi đưa người cứu hắn thành công.

“Nữ nhân của lão tử mà ngươi có thể vũ nhục ư”. Dù rằng Lưu Phong chưa từng cho Phỉ Nhi sự tôn trọng, nhưng không có nghĩa là người khác cũng có thể tùy ý sỉ nhục nàng.

Vừa dứt lời, Lưu Phong tung một cước nhằm tới đũng quần Minh Nhân. Tuy rằng hắn đặt chân rất nhẹ, đắn đo đúng mực, nhưng vẫn là kịch liệt đau đớn làm cho Minh Nhân kêu thảm vài tiếng.

“Nếu không muốn chết vì lời nói thì ngậm cái miệng thối của ngươi lại”. Phỉ Nhi thấy Lưu Phong ra tay vì mình, trong bụng có vẻ sảng khoái tức thì lạnh lùng cảnh cáo Minh Nhân.

Minh Nhân bị đánh mấy lần, dần dần bình ổn lại. Hắn có vẻ ý thức được thân phận Lưu Phong dứt khoát không phải đơn giản như vậy. Trực giác nói cho hắn, nam nhân này không thể chọc vào.

Hắn thậm chí thấy sát khí trong ánh mắt Lưu Phong dày đặc hơn.

“Tiểu quỷ tử, ngươi trong lòng tám phần hận ta muốn chết phải không?”. Lưu Phong khinh thường cười nhạt: “Đừng quên, cái mạng chó của ngươi chính là lão tử vừa mới đánh gãy chân Thiên Chiếu cứu lại. Đối với ân nhân cứu mạng, ngươi chẳng những không cảm kích lại còn tràn ngập thù hận. Đây là thứ suy xét sự việc kiểu gì vậy”.

Lời vừa nói ra, thân hình Minh Nhân run bắn lên. Hắn kinh ngạc nhìn Lưu Phong, gương mặt đầy vẻ hoài nghi, hiển nhiên hắn không tin lời nói Lưu Phong. Thiên chiếu là thần bảo vệ phù tang, một thần linh chân chính. Như thế nào mà thần linh lại bị một người thường đánh bại? Lúc trước khi Minh Nhân ở đại điện, thiên chiếu không gian chưa tiêu biến, tầm nhìn hầu như bị che đậy, cho nên không thấy phép bí truyền của Lưu Phong cùng Thiên chiếu. Bởi vậy căn bản là không tin lời Lưu Phong.

Nói chính xác, hắn không thể tin được.

Trong lòng hắn, Thiên chiếu là thần, một vị thần linh chân chính. Không có khả năng con người đánh bại thần linh.

Phỉ Nhi tựa hồ biết tâm tư của hắn, hừ một tiếng, nghiêm túc mà nói: “Không cần hoài nghi, lời chủ nhân đều là sự thật. Thiên chiếu quả thực bị hắn đánh chạy”. Kì thật, Thiên chiếu bị Bạch Khiết cùng Lưu Phong hợp lực đánh bại, còn Phỉ Nhi lúc đó cũng không ở đấy, cho nên hoàn toàn không biết sự tình. Mà Lưu Phong này hiểu rõ sự tình giả, nhưng lại vô sỉ thừa nhận.

“Không có khả năng?” Minh Nhân sắc mặt biến đổi, hắn càng không ngừng lắc đầu: “Có lẽ nào như vậy? Hắn chính là một con người a… Thiên chiếu đại thần làm sao có thể thua bởi con người được? Ta không tin, ta không tin…”.

Phỉ Nhi đi tới, giơ tay tát mạnh vào mép Minh Nhân: “Vì mạng sống của ngươi, ta phải đánh để cảnh tỉnh ngươi. Ta biết trong lòng ngươi oán hận chủ nhân của ta, nhưng mà ta phải nhắc nhở ngươi. Chủ nhân của ta tuyệt đối không phải là người mà ngươi có thể chọc vào được. Nếu ngươi không muốn chết, nếu ngươi muốn đoạt lại hết thảy những thứ đã mất đi, tốt nhất là ngươi ngậm cái miệng thối lại. Đầu tiên hãy nhận rõ tình thế trước mắt, sau hãy nói…”. Phỉ Nhi lo lắng Lưu Phong có thể đem Minh Nhân giết chết như bóp một con kiến vậy.

“Trời ơi, vì sao lại ra như vậy?”.

Sau khi thống khổ kêu lên một tiếng, Minh Nhân cố gắng làm tâm tình ổn định trở lại, thận trọng suy xét lời nói của Phỉ Nhi. Chính xác. Hắn muốn sống, hắn cũng muốn đoạt lại hết thảy quyền thế trước kia thuộc về hắn.

Hắn muốn đánh bại đại ca hắn – đại vương tử Đức nhân.

Hít sâu một hơi, Minh Nhân đứng dậy bình tĩnh nói: “Phỉ Nhi, nói cho ta biết, bây giờ ta nên làm như thế nào?”.

Lưu Phong liếc mắt nhìn hắn một cái, không vui nói: “Phỉ Nhi, là ngươi bảo gọi như vậy?”.

Phỉ Nhi biết tâm tư Lưu Phong, vội vàng nói: “Minh Nhân, ngươi vẫn gọi ta là công chúa đi”.

Minh Nhân âm thầm thở dài một tiếng, gật gật đầu, nói: “Công chúa, ngươi chỉ con đường sáng cho ta đi, trong lúc đó ngươi kì vọng chúng ta sẽ hợp tác như thế nào?”.

Phỉ Nhi liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái, thấy hắn gật đầu, bấy giờ mới nói: “Rất đơn giản, chúng ta cam đoan đem ngươi an toàn về hoàng cung. Sau khi nắm quyền lực ngươi nhất định phải đảm bảo Phù tang cùng Cao lệ hai nước kết minh… Mặt khác ngươi cần phải kí hiệp định cam đoan tính hợp pháp các thành trì chủ nhân ta chiếm đoạt của phù tang…”.

Minh Nhân nghe vậy, sắc mặt không thay đổi. Yêu cầu hai nước kết minh của Phỉ Nhi thực ra không có khó khăn gì. Nguyên chuyện thực hiện hai nước cùng thắng thật là việc tốt. Nhưng còn chuyện của Lưu Phong thì tựa hồ có chút khó khăn. Không thể nghi ngờ đó chính là bán đứng lãnh thổ quốc gia mình. Nói như vậy sẽ có rất nhiều phiền toái trong tương lai. Hơn nữa, một khi sự tình truyền ra cũng có ảnh hưởng rất lớn đối với danh dự hắn.

“Minh Nhân, ngươi có cảm thấy ngươi đang thừa hơi mặc cả đường sống sao?”. Lưu Phong khinh thường nói: “Ở trong mắt ta ngươi chẳng qua là con kiến bình thường. Chỉ cần ta muốn, ta có thể đem ngươi bóp chết giống như bóp một con kiến”.

Phỉ Nhi cũng vội vàng nói: “Minh Nhân, sống hay chết là do ý niệm của ngươi. Hoặc lên thiên đường, hoặc xuống địa ngục chính ngươi cần phải hiểu rõ”.

Minh Nhân thở dài một tiếng, cười khổ nói: “Công chúa, ngươi nói đúng. Hoặc lên thiên đường, hoặc xuống địa ngục. Hơn nữa, ta xác thực đã không còn được lựa chọn con đường sống”.

“Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Tiểu quỷ tử, ngươi cũng không tệ lắm”. Lưu Phong khinh miệt nói.

Minh Nhân liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái, ánh mắt có chút phức tạp: “Ân công, người thực sự đả bại Thiên chiếu đại nhân?”. Tuy rằng trong lòng Minh Nhân vẫn oán hận rất sâu đối với Lưu Phong như trước, nhưng ở biểu hiện bên ngoài của hắn vẫn là kính cẩn. Hắn biết rõ, bây giờ vận mệnh của hắn nằm ở trong tay người khác, hắn không dám có chút dị động.

“Không sai, Thiên chiếu đại thần đương nhiên rất mạnh, nhưng vẫn là thua ở tay ta. Tiểu quỷ tử, biểu hiện của ngươi không tồi, hoàn toàn là một con tắc kè bông a”. Trong giọng Lưu Phong rõ ràng mang theo một tia trào phúng.

Đối với sự châm chọc của Lưu Phong, Minh Nhân cũng chỉ có thể âm thầm mắng.

“Minh Nhân, kì thật Thiên chiếu có phải…”.

Phỉ Nhi đang muốn mở miệng, đột nhiên bị Lưu Phong cắt đứt: “Tốt lắm, nghỉ ngơi một chút, mọi người nhanh chóng dọn dẹp đi”.

“Phỉ Nhi, không cần đem thân phận thực sự của Thiên chiếu nói ra…”. Lưu Phong vội vàng truyền âm cho Phỉ Nhi.

Phỉ Nhi đầu tiên ngẩn người ra, rồi lập tức hiểu được ý Lưu Phong. Dù cho Minh Nhân đối với thân phận Thiên chiếu rất tin không hề ngờ, vậy sao không để cho hắn tiếp tục hiểu lầm nữa. Như vậy càng thể hiện giá trị của Lưu Phong hơn. Ngẫm lại, một con người có thể đánh bại thần linh, đó hẳn là ở tầm cỡ thực sự cường đại a.

Sau đó, hai người ở thần xã tìm một căn phòng ở sạch sẽ chuẩn bị nghỉ tạm một lúc.

Về phần Minh Nhân đã có võ sĩ hắc ám cùng người của Phỉ Nhi trông coi.

Trên mái hiên cách đó không xa, hắc y nhân nhìn hai người đi vào phòng, hận ý trong lòng càng sâu. Sau một thoáng do dự, hắn cởi bỏ trang phục dạ hành lộ ra bộ mặt thật. Nếu như Phỉ Nhi có mặt ở chỗ đó, hẳn là nhận ra thân phận người này, hắn là Vô Hoa.

“Phỉ Nhi, lát nữa ta phải đi về Phúc thành. Ta giao mấy tên võ sĩ hắc ám cho ngươi, sau này bọn họ là vệ sĩ của ngươi. Còn tên tiểu quỷ tử kia, ngươi tự mình đưa hắn đi. Chờ công việc xong rồi, ngươi sẽ lại đến gặp ta”.

Phỉ Nhi nghe nói vậy, gật đầu nói: “Ân, việc đầu tiên ta làm sau khi giải quyết xong việc là đi tìm người. Chủ nhân, Phỉ nô muốn…”.

“Ha ha, tiểu dâm phụ yên tâm, ta sẽ cho ngươi ăn no một chuyến”. Lưu Phong cười mập mờ.

“Chủ nhân, nô tỳ muốn dính vào người…”. Phỉ Nhi không cam lòng yếu thế nói một câu, sau đó tiếp: “Chủ nhân, ta đi chuẩn bị chăn đệm trước…”.

Nói xong Phỉ Nhi đi tới, cúi người dọn dẹp. Đường cong hoàn mĩ đồn bộ cùng ngọc thối đập thẳng vào mắt làm Lưu Phong động tâm. Đồn bộ Phỉ Nhi rất lớn rất vểnh a, hai chân thon dài. Hơn nữa thân nhỏ lưng eo tinh tế, dáng người thực sự khiến cho bốc lửa a.

Lưu Phong yên lặng không một tiếng động đi đến phía sau Phỉ Nhi, đặt tay lên bàn tọa nàng, nhẹ nhàng nói: “Lên giường đi…”.

Phỉ Nhi tâm thần rung động, vội vàng nghe theo lên giường. Đem đồn bộ phì nhiêu thơm mát bày ra cho Lưu Phong.

Lưu Phong nhanh chóng tốc váy dài của nàng đến thắt lưng, lộ ra đùi ngọc trơn bóng trắng nõn cùng đồn bộ kiều mĩ tròn trịa, một bên thưởng thức, một bên vuốt ve.

Phỉ Nhi nhất thời rên rỉ một tiếng. Nhẹ nhàng đong đưa đồn bộ, nhắm mắt nghênh đón nam nhân.

Lưu Phong đưa tay đem quần lót nhỏ trắng của nàng kéo đến đầu gối, hai tay nắm khối cầu thịt non bóng mềm mại. Lập tức cởi bỏ quần áo của mình, theo sau lưng mĩ nhân đâm vào. Chàng phóng túng dập mạnh kiều đồn tròn trĩnh tự nhiên, đưa nữ nhân lên đỉnh dục vọng.

Sau khi xong việc, hai người ôm nhau một chỗ ấm áp hưởng thu tình cảm mãnh liệt. Đột nhiên trong viện truyền đến một hồi âm thanh ồn ào: “Sư muội, sư muội, ngươi ở đâu?”.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Lưu Phong – Quyển 1
Lưu Phong – Quyển 2
Lưu Phong – Quyển 3
Lưu Phong – Quyển 4
Lưu Phong – Quyển 5
Lưu Phong – Quyển 6
Lưu Phong – Quyển 7
Lưu Phong – Quyển 8
Lưu Phong – Quyển 9
Lưu Phong – Quyển 10
Thông tin truyện
Tên truyện Lưu Phong - Quyển 8
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 08/10/2018 11:29 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Không phải là đã nói rồi sao? Giờ lại khóc tới mức nhìn không ra sao thế này? Lâm Vãn Vinh mỉm cười đưa cho Đại tiểu thư một chiếc khăn lụa, sau đó quay đầu lại, trong mắt hiện lên một tia hàn quang. Ngươi tên là gì vậy? Là Vu bàn tử phải không? Lâm Vãn Vinh cười nhạt hướng tới Vu hội...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh
Tokyo – Tình yêu và tình dục - Tác giả The Kid
Có thể nói Thái là một người giàu có khi anh đang làm chủ một loạt các cửa hàng băng đĩa. Anh có người vợ tên Huyền Trang, cô gái gốc Hải Phòng sở hữu thân hình bốc lửa. Hai vợ chồng đã có một đứa con gái. Sau này cả gia đình sang định cư ở thủ đô Tokyo, Nhật Bản. Cả gia đình đều nói...
Phân loại: Truyện nonSEX
Giang Nam – Quyển 4
Người này hơn phân nửa là một vị giáo chủ, nếu thật sự là như thế, hắn cũng quá lớn gan, quá vọng động, vạn nhất Thái Hoàng trở lại, hắn chẳng phải là muốn đình trệ ở chỗ này, làm cho giáo phái của mình có nguy hiểm bị tiêu diệt? Trừ khi, hắn có mười phần nắm chặc có thể rời...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - https://go88apk.app/ - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba