Hàn Thạc đứng cạnh giếng, có thể cảm giác được thủy nguyên khí nồng đậm bên trong giếng, hai luồng khí tức âm hàn, không biết là có phải cảm ứng được hơi thở của người sống hay không, bên trong giếng bắt đầu rục rịch.
Tại một chỗ như thế này, không ngờ lại có một miệng giếng sâu, phía dưới đúng là thủy tuyệt chi địa. Điều này làm cho Hàn Thạc giật mình vui mừng khôn xiết, ngũ hành thi nếu có thể luyện chế được toàn bộ, hợp thành đại trận thì uy lực cực kỳ kỳ diệu kinh người. Như kim, thổ cùng mộc tuyệt chi địa, Hàn Thạc đều đã tìm được. Cộng với thủy tuyệt chi địa này mà nói, vậy thành công lại càng từng bước gần hơn.
Hàn Thạc đang thầm kêu may mắn thì Phỉ bích bỗng nhiên nhíu mày nói:
– Không khí hình như càng ngày càng lạnh. Chàng nói nơi đây là thủy tuyệt chi địa rốt cuộc là ý tứ gì?
Hai luồng hàn khí lạnh thấu xương đột nhiên từ bên trong giếng trào ra, giếng sâu đang phẳng lặng đột nhiên vang lên tiếng nước chảy ào ạt, bọt nước bắn tung tóe. Từng mảng sương mù trắng xóa bỗng nhiên từ trong giếng bồng bềnh bay ra ngoài, giống như từng đám mây tản mát trong sân.
– Đến đây!
Hàn Thạc hừ lạnh một tiếng vươn tay ôm lấy Phỉ Bích, ngưng trọng nói:
– Thủy ma đến làm loạn. Cẩn thận một chút!
Trong thủy tuyệt chi địa, thuỷ chi nguyên khí đậm đặc. Một chỗ như vậy nếu có người chết đuối, hồn phách sẽ không lập tức tiêu tán cùng thiên địa. Có thủy chi nguyên khí nuôi dưỡng, hồn phách chỉ cần có thể hấp thu được một chút, đều sẽ hình thành một loại tồn tại kỳ lạ tên là Thủy Ma.
Thủy ma hấp thu thủy chi nguyên khí, lực lượng hồn phách được tăng lên rất nhiều. Có thể lợi dụng năng lực đặc thù thao túng nguyên khí thủy tuyệt chi địa, công kích tất cả người lạ đến gần.
Mấy tin tức này Hàn Thạc biết được là do đã đọc phương pháp luyện chế ngũ hành thi, đã giải thích toàn bộ. Bởi vậy sau khi tới đây, hắn vừa cảm ứng được bên trong giếng tồn tại hai luồng khí tức âm hàn, lập tức hiểu được bên trong có hai thủy ma đã thành hình.
Chỉ có điều Hàn Thạc vẫn có phần không hiểu là tại sao Tiểu Khô Lâu có thể cảm ứng được chỗ này. Chỗ này có vật gì có thể hấp dẫn nó chứ?
Tiểu Khô Lâu tay cầm cốt đao, phụ trách đứng bên cạnh giếng, hốc mắt trống rỗng hướng về miệng giếng, không biết chờ điều gì, cũng không biết định làm cái gì.
Hơi nước từ trong giếng lan tràn khắp sân, sương mù trắng xóa nồng đậm. Cảnh sắc chung quanh bị sương mù ảnh hưởng đột nhiên trở nên mơ hồ không rõ, trong hơi nước tựa hồ giống như mang theo khí tức âm hàn. Thời tiết vốn lạnh giá, nhiệt độ lại càng tụt xuống nhanh chóng.
– Ta không thấy rõ gì cả! – Lúc này, Phỉ Bích kinh hô một tiếng – Đây là thủy ma thao túng thủy chi nguyên khí, hình thành nên màn chắn nước, bọn chúng sẽ ẩn mình trong màn nước này đánh lén chúng ta! – Giọng nói Hàn Thạc tỉnh táo từ bên cạnh vang sang liền làm cho tâm tư Phỉ Bích đang rối loạn dần trở nên bình tĩnh.
Thị lực của Phỉ Bích chỉ ngang với người bình thường, cho dù tu luyện đấu khí, cũng chỉ tốt hơn so với người thường một chút, so sánh với tu ma giả đã trải qua rèn luyện tàn khốc như Hàn Thạc tự nhiên là còn kém xa.
Bởi vậy, vào thời điểm thị lực của Phỉ Bích không nhìn được, đôi mắt của Hàn Thạc không bị ảnh hưởng chút nào, giữa sương mù trắng xóa, trong đôi mắt hắn dường như có quang điện màu bạc lóe lên, tỉnh táo dò xét bốn phía Đột nhiên nước trong giếng dâng lên cuồn cuộn, giống như suối phun vậy, phụt lên. Dòng nước trong suốt sáng lấp lánh như có sinh mạng của mình, từng đạo vật thể đều phóng tới chỗ Hàn Thạc cùng Phỉ Bích.
Một cỗ khí tức âm hàn lạnh lẽo từ trong giếng tràn ra. Cho dù ngay cả thân thể Hàn Thạc cường hãn cũng không chịu được cảm giác hơi lạnh buốt. Vật thể do dòng nước ngưng kết thành, trong đó có cả chất lỏng và rắn đan xen, tựa như từng con man xà dẻo dai vồ tới thân hình hai người – Tìm chết! – Hàn Thạc nhếch miệng cười, nụ cười lộ vẻ tàn khốc.
Giữa hai tay đột nhiên tạo nên hồng sắc ma diễm, tựa như một đạo tà hỏa muốn thiêu đốt tất cả xuất hiện trước Hàn Thạc cùng Phỉ Bích. Hồng sắc ma diễm vừa xuất hiện, khí tức lạnh như băng chung quanh bị đốt cháy “xèo xèo”, hơi nóng bốc lên, khí tức nóng hầm hập mở rộng hướng ra ngoài, làm cho thân thể Phỉ Bích lập tức cảm thấy ấm áp thoải mái.
Một trăm mười vật thể giống như man xà còn chưa kịp tới gần hồng sắc ma diễm mà Hàn Thạc bố trí đã hóa thành hơi nước Hai tiếng kêu trầm đục khó nghe, như là người chết đuối kêu cứu lần cuối cùng, đột nhiên từ trong giếng truyền ra, bên trong giếng đột nhiên phun ra hai cái bóng màu đỏ, hai cái bóng như được tạo thành từ máu, trong không trung không ngừng uốn khúc biến hình. Cuối cùng biến thành hình một nam một nữ… Chỉ có điều cái bóng rốt cuộc vẫn là cái bóng, cũng không có tướng mạo rõ ràng.
– Huyết thủy ma! – Hàn Thạc giật mình, kinh ngạc nhìn hai cái bóng màu đỏ.
Thủy ma bị vây tại thủy tuyệt chi địa, nếu làm ác giết hại nhiều sinh linh thì bọn chúng sẽ hấp thu cả máu của những sinh linh đó.
Máu cũng là chất lỏng, cũng có tính chất tương đồng như nước, máu huyết sinh linh sôi trào lúc cận kề cái chết còn mang theo một cỗ lực lượng kỳ dị. Thủy ma hấp thu lực lượng ẩn chứ trong máu huyết bọn họ, sau khi hấp thu đủ lượng máu tươi khổng lồ, nó có thể trở thành Huyết thuỷ ma càng thêm hung tàn độc ác.
Sau khi thủy ma trở thành huyết thủy ma, chẳng những có thể thao túng lực lượng thuỷ chi nguyên khí trong thủy tuyệt chi địa mà còn có thể thao túng huyết nhục và tiên huyết của sinh linh, cực kỳ khó đối phó. Bởi vậy Hàn Thạc vừa thấy xuất hiện trước mặt không thể ngờ lại là hai huyết thủy ma, lập tức lộ vẻ vô cùng kinh ngạc.
Khác với các quái vật khát máu khác, huyết thủy ma bởi vì có sức nước gột rửa, thường thường có thể che dấu được mùi máu tươi của bản thân, đây cũng là nguyên nhân vì sao Hàn Thạc có thính giác linh mẫn nhưng tới gần chỗ này cũng không phát hiện một chút mùi máu tươi.
Hai huyết thủy ma từ trong giếng đi ra. Huyết ảnh tại hư không uốn khúc, giống như hai đám mây máu trùm tới Hàn Thạc cùng Phỉ Bích. Lực lượng tà ác đột nhiên tràn ngập xung quanh hai người, thoáng chốc Hàn Thạc cảm giác máu trong người mình sôi trào, tựa hồ có phần không thể khống chế.
Xoay người nhìn lại, Hàn Thạc phát hiện Phỉ Bích càng không thể chịu nổi. Hai dòng máu tươi từ mũi nàng trào ra, khuôn mặt lộ vẻ hỗn loạn vô cùng.
Thầm hô một tiếng không tốt, Hàn Thạc nắm lấy Phỉ Bích lập tức dùng toàn lực quăng ra bên ngoài, giọng đồng thời quát:
– Rời khỏi đình viện này!
Mặc kệ Phỉ Bích có đồng ý hay không, thân thể của nàng đã bị Hàn Thạc ném luôn ra. Thân là kiếm sư, Phỉ Bích có thực lực siêu phàm, hắn không lo lắng nàng rơi xuống sẽ bị thương, nhưng nếu ở đây đối mặt hai huyết thủy ma thì nàng ngay cả cơ hội ra tay cũng không có, sẽ mất máu mà chết. Rút đao chém nước nước càng chảy mạnh, đây chính là sự thực! Thân thể Huyết thủy ma chính là chất lỏng hóa thành, mặc cho lục ma phong có sắc bén bao nhiêu, chém huyết thủy ma liên tục thành từng đoạn, bọn chúng vẫn dễ dàng ngưng tụ trở lại, không bị chút thương tổn nào.
Thân thể hai huyết thủy ma sau khi bị chém đứt một lần nữa ngưng tụ trở lại, vẫn không nhanh không chậm cuốn tới Hàn Thạc. Với đặc tính của huyết thủy ma, khi bọn chúng phủ lên trên người Hàn Thạc có thể trong nháy mắt hút hết toàn bộ máu khiến cho hắn biến luôn thành một cái thây khô.
Hàn Thạc thân là tu ma giả, lực lượng ẩn chứa trong huyết dịch cũng không phải người bình thường hoặc bất cứ một cường giả nào trên thế giới này có thể so sánh.
Hai Huyết thuỷ ma tựa hồ cũng cảm ứng được điểm này, muốn biến hắn thành thuốc đại bổ. Đối với sự rời đi của Phỉ Bích không để ý chút nào, cũng không tách ra một huyết thủy ma đối phó nàng. Cả hai chăm chú nhìn Hàn Thạc, điều này rõ ràng chứng minh bọn chúng coi trọng hắn.
Huyết dịch trong cơ thể cuồng loạn, Ma Nguyên lực lúc này đang cố gắng khống chế máu tràn ra ngoài cơ thể. Huyết khí cuồn cuộn, hai luồng lực lượng trói buộc thân thể Hàn Thạc khiến cho hắn không thể động đậy được chút nào.
Bất quá ma công mạnh mẽ tại thời điểm này cũng tìm được chỗ thể hiện, thân là kiếm sư nhưng Phỉ Bích không có một chút sức kháng cự, tiên huyết cũng đã chảy ròng ròng. Nhưng Hàn Thạc lại có thể thông qua ma công, kiên quyết chống lại tiên huyết chảy ra ngoài. Mặc dù chống đỡ có chút khó khăn thế nhưng cho tới bây giờ vẫn không có một giọt máu nào từ trong người hắn chảy ra ngoài.
Hai huyết thủy ma tham lam cuối cùng muốn phủ lên người hắn. Hàn Thạc toàn thân không thể động đậy, ma công cũng không thể thi triển. Chỉ có Vong Linh ma pháp có thể sử dụng. Cốt mâu Cốt tiễn Thi bạo, những Vong Linh ma pháp này bị Hàn Thạc phóng thích ra. Nhưng hai huyết thủy ma vẫn không có bất kỳ thương tổn gì.
Đến thời điểm cuối cùng cùng, Hàn Thạc đột nhiên hiểu được với chúng chỉ có thể dùng nhiệt độ cực nóng đốt cháy mới có thể tạo thương tổn cho bọn chúng. Đáng tiếc bây giờ toàn bộ Ma Nguyên lực dùng để ngăn chặn huyết dịch bắn ra ngoài, căn bản không thể phân ra một chút nào để phóng thích Huyền Băng Ma Diễm quyết.
Con bà nó, chẳng lẽ ta phải chết trong tay hai huyết thủy ma này, thực có chút không cam lòng! Quên đi, liều mạng cho dù máu huyết sôi trào, cũng phải thi triển Huyền Băng Ma Diễm quyết giết chết chúng. Giờ đây Ma Anh đã thành, cho dù huyết dịch khô kiệt thân thể không còn, cũng có thể nhờ vào Ma Anh phụ thể sống lại. Chỉ có điều nguyên khí đại thương mà thôi nhưng ít ra so với bây giờ mà chết sẽ tốt hơn nhiều.
Hàn Thạc thầm tính toán, sau đó hạ quyết tâm. Dù liều mạng nguyên khí đại thương cũng phải giết chết hai huyết thủy ma này.
Trong lúc này, một sự liên hệ huyền diệu đột nhiên từ Tiểu Khô Lâu truyền lại. Dường như có thể hiểu rõ Hàn Thạc nghĩ gì, nó phát ra một cỗ ý thức, lo lắng ngăn cản Hàn Thạc hành động.
Không có ngôn ngữ xác thực, không có bất cứ văn tự nào. Nhưng một tin tức này chính là muốn hắn đình chỉ hành động, Hàn Thạc có thể hiểu và cảm nhận được, dự định lập tức động thủ trong lúc nhất thời hơi chần chừ, trong đầu nhanh chóng tính toán lại.
Bây giờ hai huyết thủy ma chỉ cách Hàn Thạc có năm sáu thước, thân thể hắn không thể động đậy chỉ có thể chú mục nhìn phía trước nhưng không thể nhìn ra tung tích của Tiểu Khô Lâu.
Nếu lúc này không động thủ, tùy tiện chỉ một khắc Hàn Thạc sẽ có thể bị hai huyết thủy ma bao trùm, trong nháy mắt huyết dịch bị hút hết khô héo, đến lúc đó thân thể lập tức không có sinh cơ. Ma Anh rời khỏi cơ thể có lẽ cũng khó thoát khỏi độc thủ của hai huyết thủy ma. Cả người hình thần câu diệt không để lại một chút vết tích Tiểu Khô Lâu lo lắng cản trở, khiến cho Hàn Thạc không biết nên hay không nên đình chỉ dự định của mình. Mắt thấy huyết thủy ma từ từ tới gần, hắn thở dài một tiếng, ra một quyết định chẳng biết đúng sai – tin tưởng nó!
Hai mắt sáng như sao lộ rõ thần sắc kiên định, mọi dự định vừa rồi toàn bộ bị Hàn Thạc vứt bỏ khỏi đầu. Hắn cứ đứng yên như vậy, không có hành động gì, chỉ thuần túy chờ Tiểu Khô Lâu, đánh cuộc sinh tử một lần.
Thời điểm cuối cùng lúc hai huyết thủy ma bao trùm xuống, Hàn Thạc lợi dụng Ma Nguyên lực luôn luôn cố gắng khống chế tiên huyết, rốt cuộc cũng không thể khống chế, giống như thủy triều nhanh chóng từ trong cơ thể theo thất khiếu chảy ào ào ra.
Một sự tuyệt vọng vô cùng đột nhiên tràn ngập trái tim Hàn Thạc nhưng hắn không có cảm giác oán hận Tiểu Khô Lâu. Ngược lại càng nghĩ tín nhiệm nó, cho dù bây giờ thật phải chết cũng không có điều gì tiếc nuối.
Đột nhiên máu Hàn Thạc đang chảy mạnh chợt dừng lại, dường như dừng lại ngay lập tức. Lực lượng thần bí thao túng tiên huyết trong khoảnh khắc cũng trở thành không tồn tại. Ma Nguyên lực của Hàn Thạc lại thông suốt lưu động trong thân thể không chút trở ngại, tiên huyết vừa mới không thể khống chế đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường.
Hai huyết thủy ma trước mặt không có diện mạo và thân thể rõ ràng, đang kịch liệt vặn vẹo trở mình. Hàn Thạc từ hai huyết ảnh kịch liệt vặn vẹo cùng giãy giụa đã nhìn ra thái độ hiện tại của bọn chúng – đó là sợ hãi!
Sau đó, lực lượng khống chế huyết dịch đã khôi phục như bình thường. Thân thể Hàn Thạc lại có thể hành động tự nhiên, ngẩng đầu nhìn lên phía trên, phát hiện trên người hai huyết ảnh cắm vài đoạn cốt thứ. Hốc mắt trống rỗng củatiểu Khô Lâu đang nhìn mình. Thân thể nó hơi khuất. Hai thối cốt phân biệt đặt trên hai huyết ảnh. Bảy thanh cốt thứ thật dài cắm sâu vào cơ thể hai huyết thủy ma.
Từng đạo huyết sắc quang hoa như là dịch thể theo bảy thanh cốt thứ cấp tốc chảy vào thân thể Tiểu Khô Lâu. Bảy thanh cốt thứ vốn cùn giờ phát ra hồng sắc hàn mang yêu diễm. Mấy đoạn xương gãy trước ngực Tiểu Khô Lâu, Hàn Thạc bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ sắp xếp lại hoàn chỉnh giống như quang mang huyết hồng lấp lánh.
Ngược lại sắc máu trên người hai huyết thủy ma đột nhiên trở nên ảm đạm vô quang, tất cả huyết hồng sắc yêu diễm như bị bảy thanh cốt thứ hút vào, tất cả theo cốt thứ cuồn cuộn tràn ra. Màu máu của hai huyết ảnh huyết thủy ma từ từ biến thành trắng bệch, Hàn Thạc có thể cảm thấy thủy chi nguyên khí mà hai huyết thủy ma hấp thu không biết bao nhiêu năm tháng, ngay cả lực lượng huyết dịch sinh linh đều nhanh chóng chảy vào cơ thể Tiểu Khô Lâu.
Tình thế này cũng không duy trì lâu, sau khi huyết hồng sắc của huyết thủy ma hoàn toàn biến thành trắng bệnh thì nghe “ào” một tiếng, thân thể chúng hóa thành hai vũng nước rơi xuống mặt đất.
Trong khoảnh khắc, hơi nước bao phủ trong đình viện bị một trận gió lạnh thổi qua toàn bộ biến mất không thấy, ráng chiều như máu, từ bầu trời chiếu xuống, khiến cho đình viện thêm phần thê lương.
Lạch cạch một tiếng, Tiểu Khô Lâu vốn dựa vào hai huyết thủy ma đứng ở trên không, bởi vì chúng tiêu tán, mất đi điểm tựa rơi xuống.
Vươn tiểu thủ cốt gãi gãi cái sọ bóng loáng, hốc mắt Tiểu Khô Lâu trống rỗng nhìn lên Hàn Thạc. Một cảm giác mãnh liệt từ phía nó truyền sang tâm trí hắn. Vốn mỗi thanh cốt thứ trên bề mặt đều có quang hoa đỏ chót lưu động thì chỉ trong chốc lát xương cốt của Tiểu Khô Lâu lại có biến hóa, cuối cùng thành sắc trắng như ngọc.
Tiểu Khô Lâu bị Hàn Thạc triệu hoán ra, bởi vì trong lúc luyện chế ma công, cả khung xương từng biến thành màu đen cùng huyết hồng sắc không nghĩ tới hiện tại lại thay đổi tiếp. Chỉ là bây giờ xương cốt Tiểu Khô Lâu cùng với màu sắc trắng bệch loại khô lâu chiến sĩ bình thường triệu hoán ra hoàn toàn không giống nhau.
Bộ xương nó trong suốt sáng lấp lánh như ngọc, dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống tựa hồ còn lóng lánh hào quang chói mắt, điều này làm cho Hàn Thạc có chút không thể tưởng tượng nổi.
Đến thời điểm này, Hàn Thạc rốt cuộc cũng minh bạch vì sao Tiểu Khô Lâu lại dừng lại trước cửa hàng. Nó nhất định là bị huyết khí trên người huyết thủy ma hấp dẫn.
Hàn Thạc còn nhớ lần tại trường nô lệ tại Ngõa Luân thành của Bác Bỉ A Tư Cơ. Thiên tai giáo hội Vong Linh ma đạo sư Khắc Lai Đốn lợi dụng tế đàn sử dụng tiên huyết ý đồ triệu hoán tam nhãn tà thần, cuối cùng tất cả tiên huyết trong tế đàn đều bị Tiểu Khô Lâu hấp thu hết. Có lẽ chính là như vậy, mùi vị máu tươi trên người huyết thủy ma có thể giấu giếm hắn nhưng không cách nào có thể giấu giếm Tiểu Khô Lâu, lúc này nó mới chủ động tiến vào phạm vi cửa hàng.
Trong lúc Hàn Thạc đang yên lặng trầm tư thì một tia thần niệm một lần nữa từ Tiểu Khô Lâu mãnh liệt chủ động yêu cầu trở về dị thời không. Hơn nữa hắn còn có thể cảm giác được ý chí chiến đấu dâng trào muốn báo cừu của nó.
Hấp thu lực lượng của hai huyết thủy ma, Tiểu Khô Lâu hiển nhiên đã xảy ra dị biến. Chẳng những vết thương trong những lần kịch chiến trước đã hoàn toàn khôi phục. Tựa hồ còn đề cao một số năng lực thần kỳ, nên bây giờ mới có vẻ tràn đầy tự tin như vậy.
Đấu khí cùng nguyện vọng của Tiểu Khô Lâu vô cùng mãnh liệt. Hàn Thạc do dự một chút thầm nghĩ sau này mình cẩn thận cảm ứng một chút. Chắc là sẽ không có vấn đề gì. Vì vậy liền dùng Vong Linh chú ngữ, lại một lần nữa trả Tiểu Khô Lâu về vị diện thần bí.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ma Vương - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 18/01/2022 03:38 (GMT+7) |