Kim Cô bổng được Kim Giáp thi điều khiển, biến thành một cây cột trụ cực lớn kim quang sáng chói, mang theo lực lượng ngàn vạn cân đánh thẳng vào khối băng cứng to lớn bao chung quanh Băng thần Khoa lý làm nó vỡ vụn phát ra những âm thanh cực kỳ đáng sợ. Khoa lý ở trong trung tâm chợt thấy một luồng sức mạnh không thể chống đỡ nổi truyền tới, thân thể lảo đảo, khí tức bất ổn.
Hỏa Giáp thi cầm Hỏa Liên hoa trong tay theo sát ngay sau. Những đóa liệt hỏa không ngừng từ bên trong Hỏa Liên hoa tuôn ra, nối tiếp nhau bắn vào khối băng cứng chưa hoàn toàn vỡ vụn kia. Hơi nước từ chỗ lửa và băng tiếp xúc bốc lên mù mịt.
Khoa lý kinh hãi thất sắc. Nếu là Hàn Thạc sử dụng vũ kỹ thần kỳ phá vỡ chiêu này của hắn thì chẳng sao, có lẽ hắn sẽ không kinh ngạc đến như vậy. Nhưng chỉ là hai cương thi chiến sĩ hơi quái dị mà lại có thể phá vỡ khối băng cứng ẩn chứa lực lượng Băng Tuyết nữ thần của hắn thì đây không phải là điều hắn có thể tưởng tượng nổi.
– Rốt cuộc là cái quái gì thế! – Khoa lý bị Hỏa Giáp thi và Kim Giáp thi làm cho chấn động, nắm chặt thanh trường kiếm có tầng băng cứng như ngọc ở trong tay, khá hoảng hốt nhìn Hỏa Giáp thi và Kim Giáp thi.
Đúng lúc này, Hàn Thạc từ trong đám hơi nước mù mịt lao vọt ra, Thiên ma lợi nhận làm cho hai bên móng tay hắn dài vọt lên cả thước, giống như một con ma quỷ bay về phía Khoa lý. Hai tay Hàn Thạc tựa như phóng ra một tấm lưới lớn vô hình, những luồng ma quang sắc bén tuôn ra uốn lượn giao thoa với nhau tạo thành một tấm lưới lớn bao bọc lấy Khoa lý.
Trong lòng Khoa lý cực kỳ rối loạn. Một mình Hàn Thạc đã cực khó đối phó, hơn nữa Hỏa Giáp thi thuần túy là do Hỏa chi nguyên lực luyện chế thành, Hỏa Liên hoa trong tay đối phương dường như ngầm khắc chế hắn, loại cảm giác này khiến cho hắn cực kỳ không thoải mái. Khoa lý trông thấy Hàn Thạc vọt tới, một mặt tay vung thanh trường kiếm bắn ra những mảnh băng cứng rắn, một mặt không ngừng lui về phía sau.
Đột nhiên, thân ảnh Hàn Thạc đang ở ngay trước mặt Khoa lý cứ nhạt dần đi rồi tan biến không hề thấy nữa! Song, cái cảm giác nguy hiểm thì chẳng những không giảm mà ngược lại càng ngày càng mạnh. Đối với Khoa lý mà nói, điều này làm hắn cực kỳ không thoải mái.
Lấy hắn làm trung tâm, những đạo băng trùy từ thanh trường kiếm trong tay hắn liên tục phát ra khắp bốn phương tám hướng. Sau khi lạc mất tung tích của Hàn Thạc, đây là phương thức công kích tốt nhất mà Khoa lý có thể nghĩ ra.
Dưới sự công kích trên mọi hướng của Khoa lý, tấm lưới lớn đang chụp xuống đầu hắn kia dường như đã bị băng trùy phá nát tiêu tán đi.
Tuy nhiên, trong lòng Khoa lý không có chút cảm giác thoải mái nào. Cái cảm giác nguy hiểm nãy giờ vẫn bao phủ tâm linh hắn ngược lại vẫn càng ngày càng mãnh liệt. Khoa lý tập trung toàn bộ chú ý, không ngừng xoay tròn tại chỗ với tốc độ cao cố gắng tìm kiếm nơi có thể phát ra nguy cơ, nhưng không hề phát hiện ra cái gì.
Khi cảm giác về nguy cơ đó tích lũy tới cực điểm thì một sự đau đớn đột nhiên từ bàn chân Khoa lý truyền đến. Hắn đột ngột biến sắc, vội vàng bay lên trên không, tránh xa đòn tập kích mãnh liệt đột nhiên bộc phát từ dưới chân.
Sau khi lợi dụng Thổ Giáp thi hỗ trợ đào thành thông đạo tập kích vào dưới chân Khoa lý, Hàn Thạc cười gằn, ngửa đầu nhìn Băng thần Khoa lý. Đôi tay Thiên ma lợi nhận sắc bén lấp lóe hàn quang, mười luồng chỉ mang đen kịt tựa như những con rắn táp về phía Khoa lý với tốc độ chẳng những nhanh như tia chớp mà quỹ tích càng kỳ bí khó lường.
“Chết tiệt!”
Khoa lý thầm mắng mình một câu đã không cẩn thận, tay chân luống cuống chỉ biết vung thanh trường kiếm trong tay chém xuống.
Mười luồng chỉ mang giống như mười con rắn quỷ dị, có sáu luồng bị Khoa lý trong lúc hấp tấp ngăn cản đã phá tan đi, nhưng còn bốn luồng bám sát Khoa lý như bóng với hình bắn trúng thân thể hắn, lần lượt xuyên vào bắp đùi và eo của hắn. Máu tươi lập tức tuôn vọt ra, tiếng hét thảm thiết của Khoa lý cũng tức thì vang lên.
Thừa dịp hắn bệnh mà đoạt mạng hắn!
Hàn Thạc phóng lên cao, ma quang không ngừng lưu động giữa những chiếc móng tay Thiên ma lợi nhận dài một thước sắc bén. Mười luồng chỉ mang lại tích tụ đợi cơ hội phá ra, chuẩn bị sẵn sàng đoạt mạng Khoa lý.
Ngoài dự liệu của Hàn Thạc, địa vị của Băng thần Khoa lý ở trong Băng Tuyết thần điện còn tôn quý hơn một chút so với Đế Á Na. Sau khi nửa thân phía dưới bị chỉ mang xuyên thủng, Khoa lý vội vàng lấy ra một cái ma pháp quyển trục, cũng không chờ Hàn Thạc tới gần, hắn liền phát động ma pháp quyển trục trắng tinh như tuyết kia.
– Chạy! – Khoa lý hét lớn một tiếng, những bông tuyết đang bay đầy trời đột nhiên nhanh chóng tụ về phía Băng thần Khoa lý. Chỉ trong nháy mắt, hắn biến mất ở trong đám tuyết bay mù mịt không thấy đâu nữa.
Khi Khoa lý thét lên một tiếng thê thảm, những bông tuyết bay đầy trời bao trùm cả khu vực này cũng đột ngột phân chia ra bao bọc lấy mấy cường giả kia của Băng Tuyết thần điện. Trong đám bông tuyết bay mù mịt, năm người đó cũng tựa như là đều dung nhập vào đám bông tuyết, biến mất một cách thần kỳ ở ngay trước mắt Hàn Thạc không còn thấy nữa.
Mặc dù Hàn Thạc có thần thức hơn người nhưng cũng chỉ có thể cảm giác được khí tức của bọn chúng ở giữa trời đầy băng tuyết bay tán loạn chứ nhưng không cách nào tìm được vị trí chính xác của bọn chúng. Bọn chúng tựa như đã hoàn toàn hòa tan vào trong băng tuyết, có thể thấy dấu vết nhưng không thể nào hạ thủ được!
Nhóm sáu người này vừa biến mất, băng tuyết đang tràn ngập khắp cả sơn cốc đột nhiên dừng lại. Hàn Thạc có thể cảm ứng thấy khí tức của đám Khoa lý mất dần từng chút. Khi cuối cùng hắn không còn cảm giác được khí tức của chúng nữa thì sơn cốc mặc dù vẫn còn lạnh lẽo như là trời băng núi tuyết, tuy nhiên rốt cuộc đã không còn thấy một bông tuyết nào bay trên bầu trời nữa.
Bị mất mục tiêu, đám bất tử sinh vật đứng lặng yên tại chỗ chờ mệnh lệnh của Hàn Thạc, chẳng biết phải tiếp tục làm gì.
– Phụ thân, không thấy bọn chúng đâu nữa! – Thổ Giáp thi chậm rãi từ dưới chân Hàn Thạc nhô lên, hậm hực báo tin.
– Vậy mà lại chạy thoát được! Phương pháp chạy trốn này cũng thật sự là thần kỳ. Lại là dung nhập vào trong băng tuyết!
Hàn Thạc lẩm bẩm một mình, rồi chợt nói với Thổ Giáp thi:
– Mở thông đạo dưới đất ra, đưa Hắc long Cát Nhĩ Bá Đặc và lồng giam đến đây!
– Vâng! – Thổ Giáp thi trả lời rõ ràng, sau đó chỉ thấy mặt đất bên cạnh hai người đột nhiên nứt ra thành một cái huyệt động, bên trong xuất hiện ra Cát Nhĩ Bá Đặc và chiếc lồng giam đám người của Hắc long tộc.
Cát Nhĩ Bá Đặc ôm chặt vào bề mặt lồng giam, nước mắt không ngừng tuôn rơi vào bên trong. Hắn không hề nói một tiếng nào, chỉ không ngừng nhìn Tộc trưởng Hắc long tộc Cát Nhĩ Cách Tư ở phía dưới mà gào khóc lớn. Cặp mắt ông nội hắn cũng đỏ bừng, những giọt lệ già nua rớt như mưa, nghẹn ngào trấn an Cát Nhĩ Bá Đặc.
Nhìn Cát Nhĩ Bá Đặc và đám người Hắc long tộc ở bên trong lồng giam, Hàn Thạc lẳng lặng lùi ra cách xa bọn họ một khoảng. Hắn biết, lúc này tốt nhất là để cho bọn họ chút thời gian ở chung với nhau, huống chi nói không chừng Cát Nhĩ Cách Tư sẽ nói cho Cát Nhĩ Bá Đặc bí mật gì đó của Hắc long tộc nên tóm lại hắn ở chỗ đó không phải là thích hợp.
Tại nơi đây, nhiệt độ đã khôi phục lại như bình thường, băng tuyết lúc trước bao trùm khắp mặt đất cũng từ từ tan đi. Hàn Thạc đuổi đám bất tử sinh vật trở về Vong Linh giới, sau đó suy nghĩ trong lòng xem đám người của Băng Tuyết thần điện đến đây có mục đích gì.
Băng Tuyết thần điện và Quang Minh giáo hội có giao tình rất tốt. Hai tổ chức tông giáo có sức ảnh hưởng không nhỏ trên đại lục này tuyên truyền những giáo lý không giống nhau, tuy nhiên phần lớn mọi người đều biết bọn họ có quan hệ đồng minh. Vì Hàn Thạc rất chán ghét Quang Minh giáo hội, hơn nữa lần trước Đế Á Na đã phản bội nên đương nhiên hắn cũng coi Băng Tuyết thần điện trở thành địch nhân.
Lần này, Băng thần Khoa lý mặc dù dựa vào chiêu Mạn thiên phi tuyết mà chạy thoát, nhưng Hàn Thạc cũng đã lưu lại trên người hắn một ám ký vĩnh viễn không phai. Cộng thêm quan hệ với Đế Á Na và mối cừu hận tuyệt đối không thể hòa giải được với Băng Tuyết thần điện, Hàn Thạc bắt đầu suy nghĩ xem phải đối phó Băng Tuyết thần điện như thế nào.
Trong khi đang lẳng lặng suy tư, Hàn Thạc đột nhiên cảm ứng được tin tức là Cát Nhĩ Bá Đặc muốn hắn đi đến chỗ nó. Hàn Thạc không chút chần chờ, lập tức đi tới bên Hắc long, liền thấy Cát Nhĩ Bá Đặc mặc dù vẻ mặt vẫn bi thương như trước nhưng tâm trạng thì xem như đã miễn cưỡng ổn định lại rồi.
Mười mấy người Hắc long tộc bên trong lồng giam đều nhìn Hàn Thạc. Ông nội của Cát Nhĩ Bá Đặc là Cát Nhĩ Cách Tư ở bên trong lồng giam hướng về phía hắn lễ bái, thành tâm cảm tạ:
– Khi trở về lần trước thì Cát Nhĩ Bá Đặc đã nói qua về sự tích của ngài. Không nghĩ rằng lần này ngài lại cứu Hắc long tộc chúng ta. Ta đại diện cho Hắc long tộc, cảm kích đại ân đại đức của ngài!
– Không cần khách khí. Quan hệ giữa ta và Cát Nhĩ Bá Đặc cũng không phải như các ngươi tưởng tượng đâu. Ta trợ giúp các ngươi cũng là việc phải làm mà! – Hàn Thạc vội vàng khoát tay tỏ ý Cát Nhĩ Cách Tư không cần phải khách khí.
– Ta hiểu. Một người bình thường tuyệt đối sẽ không nguyện ý vì ma sủng mà xông vào nguy hiểm sinh tử. Ngài có thể vì Cát Nhĩ Bá Đặc mà vượt ngàn dặm xa xôi tới trợ giúp Hắc long tộc chúng ta, điều này đủ để nói lên ân tình của ngài đối với Cát Nhĩ Bá Đặc. Nó có thể đi theo ngài quả là phúc khí của nó! – Cát Nhĩ Cách Tư là người cực kỳ hiểu chuyện, từ khi Hàn Thạc cùng Cát Nhĩ Bá Đặc đến nơi này, thì đã biết Cát Nhĩ Bá Đặc chọn đúng người.
– Ông nội, không nên nói những chuyện vô ích này!
Cát Nhĩ Bá Đặc oán hận thốt lên một câu, sau đó ngước mắt nhìn Hàn Thạc, nói:
– Chủ nhân, người có thể phá mở cái lồng giam chết tiệt này được hay không? Ta đã thử rất nhiều biện pháp, nhưng căn bản không thể phá vỡ nổi nó!
– Ta sẽ thử lại! – Hàn Thạc đáp một câu, sau đó bắt đầu dùng vài loại ma công để thử. Tuy nhiên, cái lồng giam này theo như lời Khoa lý thì đã được Băng Tuyết nữ thần chúc phúc, bên trong đích thực có một luồng thần lực kỳ dị. Mấy loại công kích sắc bén của Hàn Thạc đánh xuống đều bị thần lực băng hàn thấu xương làm đông lại, không thể phá vỡ lồng giam này.
Chủ hồn bên trong Lục ma phong đang ở dung hợp lực lượng của Hủy diệt chi cầu, lúc này Lục ma phong cần phải được tĩnh lặng tuyệt đối. Nếu không, có sự hỗ trợ lợi hại đến mức không thể tưởng tượng nổi của nó, Hàn Thạc tự tin có thể phá được lồng giam này, tuy nhiên không có Lục ma phong trong tay, trong lúc nhất thời hắn cũng thật sự có chút đau đầu.
Kim Cô bổng trong tay Kim Giáp thi đúng thật là không gì không phá nổi, chỉ là một bổng như vậy đập xuống, không thể nói là không phá được lồng giam nhưng hơn mười Hắc long yếu ớt, thoi thóp bên trong sẽ toi đời trước. Hàn Thạc nhíu mày yên lặng nhìn lồng giam suy nghĩ.
Nếu bên trong lồng giam này không có hàn băng thần lực của Băng Tuyết nữ thần, Hàn Thạc thật sự nắm chắc sẽ phá vỡ được, nhưng hiện tại thì quả thật là vô kế khả thi.
Trong khi đang đau đầu suy nghĩ, Hàn Thạc chợt nhớ tới một người, lập tức thở phào nói:
– Có lẽ còn có biện pháp!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ma Vương - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 01/02/2022 11:33 (GMT+7) |