Lão mập như một núi thịt, cười tủm tỉm nhìn hai người khẽ gật đầu, rồi nhiệt tình bước ra khỏi cầu thang, cười ha ha nói với Hàn Thạc:
– Bố Lai Ân, cuối cùng ngươi cũng trở lại, chúng ta chờ đợi ngày này, tính ra cũng mười năm rồi!
Lão mập cực kỳ nhiệt tình, lần đầu gặp mặt, nhưng lại giống như đã biết Hàn Thạc rất lâu rồi, căn bản không có lấy một chút cẩn thận khi gặp người xa lạ, làm Hàn Thạc không kịp chuẩn bị.
Hàn Thạc cũng không khách khí gì, đồng dạng cười hì hì nói:
– Mấy năm vừa rồi một mạch bị người ta đuổi giết, sau đó lại bị Quang Minh giáo hội hãm hại, tập kích hèn hạ, cho nên vẫn không có thời gian. Lần này mới vừa về không bao lâu, ta đã tới đây rồi!
– Ha ha, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên! Từ lúc ta ngồi trên vị trí này tới giờ, ta vẫn luôn muốn giết chết ba lão già của Quang Minh giáo hội đó. Mấy trăm năm qua rồi, thế mà vẫn không thể thực hiện được lý tưởng đó. Không ngờ ngươi chỉ ngắn ngủi hơn mười năm, đã hoàn thành mục tiêu mà chúng ta ao ước bấy lâu, không phục cũng không được mà!
Hắn cười đi đến trước mặt Hàn Thạc, giống như một tòa núi thịt ép tới, dưới ánh nắng chói chang lưu lại một cái bóng lớn.
– Vậy, mục tiêu chúng ta nhất trí rồi. – Hàn Thạc mỉm cười.
– Đương nhiên, chúng ta là người cùng một phe, ngay từ đầu đã là vậy rồi! – Lão mập nói, xác định rõ lập trường song phương.
Hàn Thạc cười cười mà không nói gì. Hắn chưa bao giờ coi mình là người của Thiên Tai giáo hội cả. Nhưng vì Khô Lâu pháp trượng, Thiên Tai giáo hội từ rất sớm đã coi hắn là người mình. Điều này làm cho hắn dở khóc dở cười.
– Đi vào đây, ngươi lần đầu tiên tới tổng bộ, trước hết để ta dẫn ngươi đi một vòng. Trên đường tới đây chắc cũng mệt mỏi với cát vàng trên sa mạc rồi. Trước hết tắm rửa rồi nghỉ tạm, có việc gì từ từ chúng ta bàn lại sau.
Giáo hoàng của Thiên Tai giáo hội cười hà hà nhường đường cho Hàn Thạc đi xuống cái thang, cao giọng phân phó mọi người:
– Bối Lâm Đạt, ngươi và Bố Lai Ân cũng coi như người quen cũ, sự tình này giao cho ngươi nhé. Hầu hạ Bố Lai Ân thật tốt cho ta.
– Dạ rõ, Giáo hoàng đại nhân! – Thiếu nữ theo lão mập đi lên cung kính trả lời.
Gương mặt tròn vành vạnh, cái mũi cao cao, đôi môi chúm chím đỏ tươi, cặp mi dài, đôi đồng tử long lanh như ngọc, da thịt trắng nõn, thân thể mềm mại mũm mĩm. Đây là những đặc thù của một mỹ nhân. Chỉ mỗi tội có một cái bớt đen ở má trái trên gương mặt tuyệt vời đó đã phá hỏng vẻ đẹp hoàn chỉnh của nàng. Đây là Bối Lâm Đạt, một trong những người đầu tiên của Thiên Tai giáo hội mà năm đó Hàn Thạc gặp được.
Cách nhiều năm, Hàn Thạc gặp lại nữ luyện kim thuật sư này, trong lòng cũng có chút bồi hồi. Hắn còn nhớ lần đầu nhìn thấy Bối Lâm Đạt, bị nàng xuất ra con thú bù nhìn dọa sợ gần chết, còn nhớ rất nhiều việc phát sinh liên quan tới nàng nữa.
Bây giờ Bối Lâm Đạt nhìn Hàn Thạc có vẻ hơi sờ sợ. Năm đó nàng từng hạ độc thủ với Hàn Thạc, cũng bị hắn bắt được. Lần này gặp mặt, Hàn Thạc nghiễm nhiên đã thành một nhân vật không thể đắc tội, làm cho nàng hơi lo Hàn Thạc sẽ nhớ cừu hận cũ mà cố ý đối phó nàng.
Bên cạnh Bối Lâm Đạt, Đại ma đạo sư Hắc Ám Ai Đức Ôn cũng mỉm cười nhìn Hàn Thạc, nụ cười có vẻ lấy lòng, khom người hành lễ, thành khẩn nói:
– Bố Lai Ân đại nhân, ta và Bối Lâm Đạt sẽ đưa ngài làm quen với tổng bộ.
Giống với Bối Lâm Đạt, Ai Đức Ôn cũng là một trong những cường giả đầu tiên của Thiên Tai giáo hội mà Hàn Thạc từng tiếp xúc. Đại Ma đạo sư Hắc Ám hệ này lúc ở Nhật Diệu cốc từng thí mạng truy giết Hàn Thạc, rồi cũng bị hắn dùng lời nói ác độc chửi cho. Lần này gặp lại ở tổng bộ Thiên Tai giáo hội. Ba người thân phận lại xảy ra biến hóa long trời lở đất, không thể không làm cho người ra cảm khái.
Nhìn hai cựu nhân nhiều năm không gặp, Hàn Thạc mỉm cười gật đầu, nói:
– Lâu rồi không gặp!
– Lâu rồi không gặp, ha ha, còn tưởng rằng đại nhân đã quên loại tiểu nhân vật như chúng ta rồi! – Ai Đức Ôn cười, nụ cười có chút chua xót.
– Sao lại thế!
Hàn Thạc mỉm cười nói:
– Hai vị là người của giáo hội đầu tiên mà ta đã gặp, khà khà, sao mà dễ quên vậy chứ.
– Ai Đức Ôn, chăm sóc Bố Lai Ân cho tốt là vinh hạnh của ngươi, biết không? – Tên gầy gò dài ngoẵng như Thực Thi quỷ, tu luyện lực lượng nguyên tố Hắc Ám hệ, âm trầm phân phó cho Ai Đức Ôn. Hắn có thực lực Bán thần, chỉ cần trừng mắt một cái như vậy là Ai Đức Ôn đã giật bắn cả người.
– Dạ rõ, sư phụ! – Ai Đức Ôn vội vàng tuân lệnh.
– Bố Lai Ân, mời vào bên trong, ngàn vạn lần đừng khách sáo, ngươi vốn thuộc về nơi này. – Lão đầu gầy trơ cả xương, sau khi quát Ai Đức Ôn sau, hắc hắc cười vài tiếng, cung kính nghiêng người, ra hiệu cho Hàn Thạc đi vào.
Nhìn thái độ sư phụ Ai Đức Ôn đối với mình rất cung kính, Hàn Thạc nghiêng qua một bên đi vào, rồi mỉm cười khẽ gật đầu, lên tiếng:
– Khách khí rồi.
Đi ngang với Giáo hoàng của Thiên Tai giáo hội, Hàn Thạc đi theo đoàn người theo cầu thang đi xuống, chậm rãi xuống dưới Thiên Tai giáo hội dưới đất, vừa lợi dụng thần thức cảm giác sức mạnh kỳ diệu của kết giới chung quanh, hắn vừa dùng mắt đánh giá tình huống.
– Nơi này được lập nên mấy trăm năm trước, lúc đó giáo hội ta tới một thời khắc có thể bị tiêu diệt, bị Quang Minh giáo hội mang theo tất cả quốc gia trên đại lục kỳ Áo đuổi giết. Chúng ta như có nhà có tang trốn đông trốn tây, rồi bị buộc phải tới nơi này. Tính ra ở đây đã mấy trăm năm, cho tới hôm nay vẫn chưa thể chính thức đi ra. Khà khà, nhưng có ngươi, ta nghĩ ngày này hẳn sẽ không xa nữa. Ngươi thân là chủ nhân Khô Lâu pháp trượng, quả nhiên là hy vọng của giáo hội chúng ta. – Trên đường xuống đất, Giáo hoàng giải thích về lịch sử nơi này cho Hàn Thạc, cũng nói về tình huống khắc nghiệt ở đây.
– Quang Minh giáo hội bây giờ thanh thế giảm mạnh, sức ảnh hưởng ở đại lục kỳ Áo mỗi lúc một thấp. Ngoại trừ Thánh nữ trên Thánh sơn, hẳn là không có cường giả nào có thể ra tay nữa. Ta thấy không bao lâu nữa, họ cũng tiêu đời thôi. – Hàn Thạc thong thả nói với lão mập, thần sắc dễ dàng tự nhiên, như là hai lão bằng hữu nói chuyện với nhau vậy.
– Ừm, đều là nhờ có ngươi! – Lão mập rất thức thời khen ngợi Hàn Thạc một câu. Thân là Giáo hoàng Thiên Tai giáo hội, lão mập này có hành vi xử sự quả thực bất phàm, nói chuyện cũng rất có phân tấc.
– Khách khí rồi! – Hàn Thạc rất khiêm nhường, không hề kể công chút nào.
Trong lúc nói chuyện thoải mái với nhau, Hàn Thạc và Giáo hoàng đồng thời thông qua những bậc thang đi xuống đất cả trăm thước, sau đó dừng lại trước một cánh cửa cung điện hùng vĩ ngầm dưới đất.
Sau khi tới đây, lão mập không còn khoác vai Hàn Thạc nữa, cười nói:
– Được rồi, ngươi trước hết theo Ai Đức Ôn và Bối Lâm Đạt cùng làm quen nơi này một chút. Ta muốn đem tin tức ngươi đã tới nói với các trưởng lão một chút, sau khi ngươi đã nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta nói chuyện chính sự.
– Cũng tốt! – Hàn Thạc khẽ gật đầu, không phản đối gì sự an bài này.
Tổng bộ Thiên Tai giáo hội này, dưới phạm vi bao trùm từ thần thức Hàn Thạc, hắn cũng đã ước lượng được quy mô ở đây. Đến cả việc phân bố người cũng thông qua thần thức tìm hiểu rất rành mạch, ngoại trừ không thật sự ra ngoài lần nào, Hàn Thạc cũng đã đại khái hiểu rõ nơi này.
Sau khi Giáo hoàng và lão đầu ly khai, Ốc Úc Phu và Bá Đặc Tề Lợi cũng đi theo. Hẳn là muốn hồi báo cho lão mập một vài việc phát sinh bên ngoài. Khi toàn bộ những người này biến mất, hai người Ai Đức Ôn và Bối Lâm Đạt thần sắc có vẻ hơi quá cẩn thận, ánh mắt nhìn Hàn Thạc cũng có vẻ sợ hãi bất an, trong lòng thấp thỏm không yên, tựa hồ không biết phải làm sao mới đối mặt được với hắn.
Nếu thay đổi là trước kia, hai người thấy Hàn Thạc đương nhiên sẽ không cần khách khí như vậy. Nhưng bây giờ song phương có thân phận và địa vị chênh lệch thật sự quá lớn, không khỏi làm họ vô cùng cẩn thận.
– Này… cái đó… Bố Lai Ân đại nhân, ngài muốn xem nơi nào trước? – Ai Đức Ôn cười cười giả lả, ánh mắt nhìn Hàn Thạc vẻ phức tạp.
Hàn Thạc liếc mắt thấy được sự khẩn trương trong lòng hắn, biết hắn lo mình còn nhớ cừu hận năm đó, sẽ ra tay đối phó với hắn. Bối Lâm Đạt cũng như vậy, thủy chung không dám nhìn thẳng vào Hàn Thạc. Những năm gần đây, nàng ở trong giáo hội không thể không nghe nói về nói công tích của người xưa. Nhìn Hàn Thạc từng bước leo lên đỉnh cao huy hoàng, trong lòng cảm thấy rất chua xót.
– Hai vị, không cần phải cẩn thận đề phòng ta đâu? Nói như thế nào chúng ta cũng tính là người quen cũ. Sự tình năm đó lại không có gì lớn cả, huống chi ta lại không hề lỗ lã gì. Các ngươi rốt cuộc sợ cái gì thế? – Hàn Thạc cười hắc hắc, mở miệng hỏi.
Nghe Hàn Thạc vừa nói như vậy, hai người cười khổ. Ai Đức Ôn cung kính vái Hàn Thạc một lễ, thành khẩn nói:
– Bố Lai Ân đại nhân, trước kia chúng ta đích xác không đúng, nhưng sau này khi biết ngài có Khô Lâu pháp trượng, cũng không dám có ý nghĩ gì nữa. Quang Minh giáo hội với chúng ta là tử địch. Tên Phất Cách Sâm bị ngài giết có huyết hải thâm cừu với ta. Sau khi ngài giết chết Phất Cách Sâm, ta rất cảm kích ngài. Mấy năm nay nghe ngài giết chết những cao thủ của Quang Minh giáo hội, chúng ta cũng thật tâm cảm kích ngài. Sự tình năm đó nếu ngài truy cứu, chúng ta cũng tuyệt không nói gì.
– Ừm, ngài là hy vọng của giáo hội. Giáo hoàng đại nhân đã tự mình nghênh đón ngươi, chúng ta tự nhiên sẽ không phản kháng ngài, mà cũng không phản kháng được. Ngài muốn thế nào thì làm thế đi. – Bối Lâm Đạt thấp giọng buồn bã nói, giống như con dê chờ mổ, đợi sự trừng phạt của Hàn Thạc.
Hàn Thạc phì cười, lắc lắc đầu, cười nói:
– Việc nhỏ này ta đã sớm quên rồi, không ngờ các ngươi còn có thể nhớ. Hơn nữa nhớ kỹ như vậy. Yên tâm đi, với thân phận và thực lực ta bây giờ, sao lại bởi vì việc nhỏ như vậy mà tìm các ngươi gây phiền toái, các ngươi lo nhiều quá!
Nghe Hàn Thạc nói thế, hai người tỏ ra vui vẻ, rồi cẩn thận nhìn Hàn Thạc chăm chăm đánh giá một chút nữa, phát hiện hắn không hề nói giỡn, thở phào một hơi, vội vàng cảm ơn:
– Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân!
– Đi thôi, dẫn ta xem nơi này, ta lần đầu tới Thiên Tai giáo hội, đích xác cũng có chút tò mò. – Hàn Thạc cười nói, dùng những lời này để xóa bỏ đi sự khẩn trương của hai người.
Đi cùng nhau, mặc kệ là Hàn Thạc hay là Ai Đức Ôn Bối Lâm Đạt, đều biết vì song phương có thân phận cách xa quá lớn, tâm tính rõ ràng bất đồng. Hai người trước kia từng trước mặt Hàn Thạc nghênh ngang coi thường, bây giờ lại tỏ vẻ cười cười lấy lòng, kể cho Hàn Thạc nghe mọi việc ở đây, sợ có chỗ nào không ổn sẽ khiến cho hắn không vui.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ma Vương - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 11/02/2022 03:36 (GMT+7) |