Hàn Thạc biết ý của Mộc Giáp thi, khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa, trả hắn về Vong Linh giới.
Vài ngày sau, Hàn Thạc ở lại bên trong Tử Vong Mộ Địa không hề ra ngoài, bản thể được Mộc Giáp thi dùng năng lượng Sinh Mạng chữa trị, trong mấy ngày nay thân thể đã khỏi hẳn, hơn nữa còn cứng rắn cường đại hơn trước.
Phá rồi sau đó lập, ma thể mỗi một lần hư hao, mỗi một lần chữa trị, lại mạnh hơn trước, đây là một loại đặc tính cực kỳ đáng sợ.
Sau khi bản thể khỏi hẳn, Ma Nguyên lực trong cơ thể không bị cản trở gì nữa. Sức mạnh kinh khủng ẩn giấu trong Ma Anh, lần này bản thể bị thương, Hàn Thạc đã tiêu hao một số Ma Nguyên lực để khôi phục thân thể, cũng may thân thể đã khỏi hẳn, chỉ cần mất một thời gian nữa, những Ma Nguyên lực đã tiêu hao sẽ toàn bộ được bổ sung lại.
Hai hóa thân ngoại thân lặng lẽ cảm ngộ sức mạnh Tử Vong và lực lượng pháp tắc bên trong Tử Vong Mộ Địa, hóa thân ngoại thân Tử Vong hệ trong đó vì lấy được một Thần hồn của Trung vị thần, trải qua hai trận chiến với viễn cổ Cự Long, nhờ vào những lĩnh ngộ về lực lượng nguyên tố Tử Vong của tên Trung vị thần kia, đã đột phá tới cảnh giới Hạ vị thần trung kỳ.
Sau khi thành Thần, chỉ tăng lên một cảnh giới nhỏ cũng là một quá trình rất dài. Hàn Thạc trong một thời gian ngắn như vậy mà đưa hóa thân ngoại thân Tử Vong hệ từ sơ kỳ đề cao tới trung kỳ, nếu được một Thần bình thường biết, nhất định sẽ kinh ngạc về tốc độ cực nhanh của hắn.
Hóa thân ngoại thân Hủy Diệt hệ vì không có kinh nghiệm gì về Hủy Diệt pháp tắc để có thể tiêu hóa, quá trình tăng trưởng không nhanh được như hóa thân ngoại thân Tử Vong hệ, nhưng Hàn Thạc cũng không bi quan. Sau mỗi một trận chiến đều dụng tâm cảm thụ việc sử dụng phương pháp Hủy Diệt pháp tắc, lặng lẽ cảm ngộ về sự vận chuyển của Hủy Diệt pháp tắc một cách kỹ lưỡng.
Mặc kệ bên ngoài tình huống như thế nào, trong khoảng thời gian này Hàn Thạc vĩnh viễn ở nguyên trong Tử Vong Mộ địa, tâm cảnh không bị ảnh hưởng gì, lặng lẽ cảm ngộ các loại sức mạnh.
Sực nhớ tới một việc, Hàn Thạc đột nhiên phát hiện ra có ba linh hồn mới hình thành một liên lạc kỳ diệu với mình.
Đầu tiên hắn ngớ người ra rồi sực tỉnh lại, trên mặt lộ vẻ rất vui, thân thể nhoáng lên, đột nhiên hạ xuống khu đất phía trước Tử Vong Mộ Địa.
Ma trận được Hàn Thạc sử dụng để luyện chế Linh Ma rốt cuộc không còn chút biến hóa kỳ lạ nào nữa. Linh Ma được an trí ở ba góc tam giác thoạt nhìn không có lấy một điểm sinh cơ. Nhưng Hàn Thạc lại có thể cảm giác được ba ý thức của Linh Ma.
– Quả nhiên… Quả nhiên thành công luyện chế được rồi! – Hàn Thạc cười thì thào tự nói. Đi đến vị trí Linh Ma đầu tiên, vươn tay ra, lòng bàn tay lấp lánh ma quang, chiếu rọi vào con Linh Ma này. Mắt Hàn Thạc chầm chậm nhắm lại, luyện tập cho con Linh Ma này, tiến hành giải thoát linh hồn.
Dần dần, ánh sáng xanh đen bao trùm lòng bàn tay Hàn Thạc. Con Linh Ma ở vào trạng thái ẩn dật chợt cảm nhận được sự tồn tại của Hàn Thạc, có vẻ vui sướng vô cùng, linh hồn nó như muốn nhảy lên, như phá kén thành bướm, vụ khí nhàn nhạt bao vây Linh Ma theo gió bay tan mất.
Một cái bóng mông lung hiện ra trong màn sương mù, đột nhiên bay ra ngoài, lao vào trong cơ thể Hàn Thạc, lóe lên rồi biến mất. Một loại năng lượng xa lạ như một con côn trùng nho nhỏ gắn vào Ma Anh hắn, có vẻ rất an tường.
Hàn Thạc biết rất rõ Linh Ma mới sinh ra, cần phải dựa rất nhiều vào Hàn Thạc, cũng cần phải nhờ hắn bổ sung sức mạnh mới có thể sinh trưởng tiếp tục được.
Theo thứ tự làm phép, hai con Linh Ma kia cũng được Hàn Thạc dùng phương thức đồng dạng, thu hồi biến thành hai hạt gạo, đậu vào Ma Anh Hàn Thạc.
So với luyện chế Huyền Ma và Âm Ma trước kia, Linh Ma đúng với ý nghĩa thật sự của ma đầu. Huyền Ma và Âm Ma mặc dù cũng là ma đầu, nhưng trong phần lớn các tình huống, chỉ giúp cho Hàn Thạc truy tìm, không có lực công kích mạnh.
Linh Ma khác hẳn, có lẽ chính là vì điều kiện luyện chế thật sự quá hà khắc, do đó Linh Ma chẳng những kế thừa những tác dụng kỳ diệu của tất cả những con ma đầu trước, còn có lực công kích cực kỳ cường đại. Quan trọng nhất là – Linh Ma có thể tiến hóa vô hạn, mỗi lần tiến hóa, Linh Ma lại càng thêm cường đại, lực công kích càng ngày càng kinh khủng.
Ba Linh Ma được Hàn Thạc theo thứ tự thu hồi. Hắn trầm tư một chút, hủy trận pháp luyện chế Linh Ma đi.
Trong thời khắc mấu chốt này, Hàn Thạc vẫn không rời Tử Vong Mộ Địa. Hai hóa thân ngoại thân được hắn thu hồi vào trong cơ thể, khoanh chân ngồi bên cạnh vị diện truyền tống trận, đợi cường giả vị diện khác phủ xuống.
Xung quanh thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, trong một đỉnh núi hoang, nơi đây có vài vị Thần tụ tập với nhau.
Khải Tát và Ai lý Khắc Sâm ai nấy sắc mặt ngưng trọng, có vẻ cực kỳ ưu phiền, tựa hồ có tâm sự gì đó làm lo lắng.
– Đã đi tìm cả đại lục chưa? – Khải Tát trầm mặc hồi lâu, đột nhiên lên tiếng hỏi.
– Cơ hồ tìm kiếm cả đại lục rồi, thế mà không hề phát hiện ra tung tích của hắn. – Ai lý Khắc Sâm của Băng Tuyết thần điện âm trầm trả lời.
– Tiểu tử này rốt cuộc giấu cái vị diện truyền tống trận ở chỗ nào nhỉ, làm sao đến cả một chút tung tích cũng không thấy chứ. Tiểu tử này mặc dù thực lực bình bình, nhưng thật là một đối thủ không thể xem nhẹ được! – Khải Tát phiền lòng gãi gãi đầu, thở dài một tiếng, cảm khái nói.
Khẽ gật đầu, Ai lý Khắc Sâm từng đã giao thủ với Hàn Thạc, đồng ý:
– Đúng, ta và tiểu tử này đã giao thủ, hắn rất giảo hoạt, hơn nữa tâm chí kiên định, tuyệt không phải dễ dàng khuất phục đâu. Không tìm thấy hắn, thì sẽ không biết vị trí của vị diện truyền tống trận, thời gian không nhiều lắm, mấy tên gia hỏa kia phỏng chừng cũng sắp đến rồi, bây giờ thì phiền toái lớn rồi.
– Muốn chúng ta bắt toàn bộ bằng hữu của tiểu tử đó không, sau đó loan tin tức này ra, rồi chờ hắn tự tới nộp mình. – Mụ đàn bà kia suy nghĩ một chút, đề nghị.
Nhướng mày, Khải Tát tỏ vẻ không vui:
– Mã Lệ, chúng ta nói như thế nào thì cũng là Thần, không nên lạm dụng cách làm này, huống chi, ta thấy loại cách làm này cũng không có tác dụng gì, miễn bàn đi!
Mỹ phụ đó tỏ ra sửng sốt, cung kính tuân theo, nhưng thầm rủa không thôi:
“Những việc thế này đâu phải Quang Minh giáo hội chưa từng làm, làm bộ quang minh chính đại nữa!”
– Xem ra cũng không tìm thấy tiểu tử đó rồi, hay là chúng ta trước hết phá hủy Thiên Tai giáo hội nhỉ? – Ai lý Khắc Sâm đề nghị.
Khải Tát lại lắc lắc đầu, phủ quyết:
– Chỉ một Thiên Tai giáo hội ở một vị diện cấp thấp, căn bản không đáng cho chúng ta lãng phí thời gian. Ừm, như vậy đi, ta chưa tiến vào thế giới dưới đất, thừa dịp còn có một chút thời gian, chúng ta trước hết đi tìm con đường tiến vào tầng sâu nhất thế giới dưới đất cái đã. Nếu làm được như vậy, trước tuyệt đường chúng trước, các ngươi thấy thế nào?
Đường tiến vào tầng sâu nhất thế giới dưới đất, đích xác quan trọng hơn so với việc hủy diệt Thiên Tai giáo hội nhiều. Nghe Khải Tát nói như vậy, mấy người nghĩ ngợi một chút, rồi lần lượt đồng ý với quyết định của Khải Tát.
Quyết định xong, mấy người không chần chừ nữa, toàn bộ bay vút lên trời, tới cửa vào thế giới dưới đất ở U Ám sâm lâm.
Dưới chân họ, ở chân một quả núi hoang không xa, dưới một ao bùn sâu, có một truyền tống trận nhỏ đi thông tới hải dương mênh mông. Chỉ là tiểu vị diện truyền tống trận này được Hàn Thạc lợi dụng ma môn bí thuật che kín lại từ trước, nên đám Thần đến từ vị diện cao cấp này, mặc dù cố hết sức tìm tòi vẫn không cách nào cảm ứng được những gì ma môn bí thuật ẩn giấu, nên không thể thông qua tiểu vị diện truyền tống trận cách đó không xa mà truy ra tung tích của Hàn Thạc được.
Nhờ Hàn Thạc trước khi ly khai đã lợi dụng sức mạnh của ma công che dấu tiểu truyền tống trận pháp đó, nếu không với năng lượng cường đại của mấy người này, nói không chừng có thể đã tìm được tiểu truyền tống trận đó, hơn nữa từ đây có thể truy lùng tới Hàn Thạc, cho hắn một đả kích có tính hủy diệt rồi.
Dưới đất…
– Ông nội, con phải trở về, rời đi lâu như vậy rồi, Bố Lai Ân nhất định lo cho con. Nếu không đi tìm hắn, lúc gặp lại hắn sẽ xé xác con ra mất.
Cát Nhĩ Bá Đặc ở đây cũng đã khá lâu rồi. Trong khoảng thời gian này, Cát Nhĩ Bá Đặc và ông nội hắn Cát Nhĩ Cách Tư hưởng thụ niềm vui đoàn tụ, hơn nữa còn đi bái tế phụ thân đã chết của hắn.
Cát Nhĩ Cách Tư vì gặp lại cháu, có vẻ cực kỳ hưng phấn, trước đây Cát Nhĩ Bá Đặc đã vì Hắc Long tộc mà tiêu hao hết lực sinh mạng, nên lão gia hỏa đã phải đau đớn một thời gian dài. Tuy nói Hàn Thạc hứa với Cát Nhĩ Cách Tư là nhất định có thể trả lại một tiểu Hắc Long còn sống về cho hắn, nhưng Cát Nhĩ Cách Tư vẫn cho là Hàn Thạc chỉ an ủi hắn thôi.
Nhất là sau khi Hàn Thạc tiến vào Thâm Uyên giới, thoáng cái đã năm năm không có lấy một tin tức nào. Thông qua Quang Minh giáo hội, Cát Nhĩ Cách Tư cũng đích xác coi như Hàn Thạc đã chết trong tay Quang Minh giáo hội rồi, coi như chính thức tuyệt vọng.
Trong lúc thương tâm nhất, Cát Nhĩ Bá Đặc đột nhiên mò đến, hơn nữa thực lực tiến rất nhanh. Đối với Cát Nhĩ Cách Tư thì đây quả thực là một việc kinh hỉ đến không dám tin, lần lửa giữ tiểu dâm long lại để đoàn tụ với hắn càng lâu càng tốt.
Mấy ngày này là thời gian mà Cát Nhĩ Cách Tư cảm thấy vui vẻ nhất, cứ giữ tiểu Hắc Long lại nói về đủ thứ chuyện về Hắc Long tộc, làm cho tiểu Hắc Long biết được rất nhiều bí mật của tộc mình.
Lão Hắc long cố ý để Cát Nhĩ Bá Đặc tiếp quản Hắc Long tộc, cho nên mới không giấu giếm gì đem cả những bí mật mà Hắc Long tộc đang thủ hộ, cũng nói cho Hắc Long tộc phương châm xử sự như thế nào. Cát Nhĩ Bá Đặc mặc dù không hề có hứng thú tiếp quản Hắc Long tộc, nhưng với sự nhiệt tình của lão Hắc long, cũng đau khổ cố nuốt tất cả những được được nghe.
– Xú tiểu tử, cả ngày Bố Lai Ân với chả Bố Lai Ân, đến cả ông nội này cũng phải phát ghen. – Lão Hắc long vểnh râu trừng mắt, giả vờ không vui nói.
Trong lòng, lão Hắc long cảm kích Hàn Thạc vô cùng. Chẳng những là vì Hàn Thạc cứu Cát Nhĩ Bá Đặc sống lại, còn vì lúc trước ở thế giới dưới đất, hắn từng cứu Hắc Long tộc của họ. Từ miệng Cát Nhĩ Bá Đặc, lão Hắc long biết Hàn Thạc càng ngày càng mạnh, Cát Nhĩ Bá Đặc đi theo Hàn Thạc thì lão Hắc long còn rất vui mừng, rất yên tâm nữa là khác.
– Ách… Bố Lai Ân chắc không dữ dằn như người nghĩ đâu. Con mỗi ngày nghe người nói một chuyện, nghe nhiều phát ớn rồi, xem ra ở mãi chỗ này cũng chán rồi. Nếu con được đi chung với Bố Lai Ân, con mới có thể làm được nhiều việc. Người xem, nếu con ở cạnh hắn, lúc tiêu diệt Băng Tuyết thần điện, con cũng có thể làm vài việc, báo thù rửa hận cho tộc nhân. – Cát Nhĩ Bá Đặc làm ra vẻ bất cần.
– Được rồi được rồi, dù sao những gì cần nói ta đã nói rồi, ngươi trở về tìm Bố Lai Ân của ngươi đi. Nhưng ngươi nhớ, thỉnh thoảng phải về thăm ta một lần, bằng không ta xông lên thế giới trên mặt đất, đánh ngươi vỡ mông ra đó! – Lão Hắc long vểnh râu trừng mắt uy hiếp.
– Biết rồi biết rồi, ông quản chặt quá! – Cát Nhĩ Bá Đặc trả lời vẻ đau đầu, phi thân bay ra ngoài, hắn thật sự chán ngấy về những bí mật của Hắc Long tộc do lão Hắc long này giảng giải rồi.
Lão Hắc long cười khổ thở dài, thầm nghĩ “tiểu tử này thật sự không phải một món đồ ngoan ngoãn. Lão tử nuôi ngươi bao nhiêu năm rồi, bây giờ chỉ biết đi theo người ngoài. Tiểu tử Bố Lai Ân thật là có thủ đoạn.”
Khi Cát Nhĩ Bá Đặc vừa rời chỗ này không bao lâu, đoàn người Khải Tát đột nhiên xuất hiện.
Ai lý Khắc Sâm lúc trước được Băng thần Khoa Lý cho biết bí mật lối đi xuống tầng sâu nhất thế giới dưới đất được Hắc Long tộc nắm giữ. Họ thần thông quảng đại, chỉ tìm tòi sơ sơ là đã tìm ra nơi ẩn thân của Hắc Long tộc.
– Các ngươi là ai? – Mùi vị lạ lùng của Khải Tát và và khí tức băng hàn trên người Ai lý Khắc Sâm làm cho lão Hắc long sợ hãi từ bản năng, hắn vội vàng hỏi lớn.
Các Hắc long ở các hướng, con nào con nấy vừa ngửi mùi đã lao tới, xem ra rất khẩn trương như lâm đại địch.
– Ngươi là tộc trưởng Hắc Long tộc? – Khải Tát mỉm cười, dò hỏi vẻ ôn hòa.
– Không sai, các ngươi muốn làm gì, làm sao tìm đến được nơi này? – Lão Hắc long choáng váng, trước những người này, hắn đột nhiên cảm thấy mình như vô lực, tựa hồ đến cả sức mạnh phản kháng cũng không thể có.
– Vậy được rồi!
Khải Tát khẽ cười một tiếng, chính sắc nói với Cát Nhĩ Cách Tư:
– Tiểu bò sát, nói cho ta biết bí mật mà các ngươi vẫn giữ gìn, lối đi vào tầng sâu nhất thế giới dưới đất, nói không chừng ta sẽ vui vẻ cho bộ tộc các ngươi một người sống!
– Ngươi… các ngươi rốt cuộc là ai? Muốn làm gì?
Lão Hắc long giật mình cả kinh, hoảng hồn hét lên:
– Mọi người chạy mau, chạy được bao xa thì chạy!
– Thực không biết điều!
Khải Tát nhíu mày lắc lắc đầu, nhìn về phía mấy người phía sau phân phó:
– Ngoại trừ lão đầu này, những người khác giết sạch cho ta.
Ai lý Khắc Sâm vẫn không nhúc nhích, mấy tên Thần khác có thực lực thấp hơn, thi nhau ra tay. Những con Hắc Long đến cả cơ hội chạy trốn cũng không có, lộ rõ chân tướng bò sát, đến cả sức mạnh phản kháng cũng không có nốt, luôn luôn chết sạch trong tay bọn họ.
Chỉ trong nháy mắt, các thi thể của Hắc Long tộc rải rác đầy đất, không có lấy một con Hắc Long nào có thể chạy thoát.
– Ta chết cũng sẽ không nói, sớm muộn gì có một ngày sẽ có người báo thù cho chúng ta! – Lão Hắc long bi thống vô cùng, chuẩn bị tự sát.
– Đế An, trước khi hắn chết, lấy hết bí mật trong linh hồn hắn cho ta.
Khải Tát thuận miệng phân phó, rồi nhếch miệng cười khẽ, tự nhủ:
“Trên cái đại lục này, ai có thể báo thù cho các ngươi chứ? Đúng là một loài bò sát!”
Một tên Thần trẻ tuổi, trong nháy mắt lao tới đầu lão Hắc long, một đạo hào quang chụp xuống đầu lão Hắc long. Cát Nhĩ Cách Tư đột nhiên kêu thảm thiết thê lương, sinh mạng lực dần dần biến mất.
– Được rồi, lấy được rồi, ta dẫn đường. – Tên Thần trẻ tuổi gọi là Đế An đó thu tay lại, lão Hắc long ngã xuống đất chết không nhắm mắt.
– Mọi người đi thôi. – Khải Tát truyền lệnh, đoàn người nghênh ngang kéo nhau đi.
Bên trong Tử Vong Mộ Địa, cự hình vị diện truyền tống trận bên cạnh Hàn Thạc vào lúc này đột nhiên hào quang đại thịnh, làm Hàn Thạc đang tĩnh tâm tu luyện bừng tỉnh!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ma Vương - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 11/02/2022 03:36 (GMT+7) |