Trước khi rời đi, Hàn Thạc còn phải đến đây dặn dò sắp xếp. Cũng may bọn người Kiệt Khắc ở thành Bố Lôi Đặc Nhĩ cũng sớm quen việc hắn thường thần bí biến mất, đối với thành Bố Lôi Đặc Nhĩ thật sự hắn cũng không còn gì phải lo.
Sau khi Hàn Thạc dặn dò nhất nhất mọi việc, lại khuyên bảo Hải Luân một hồi, theo đúng những lời đã nói với đám Khiết Bích Nhi Ngải Mễ Lệ, cũng hứa hẹn với Hải Luân, xem như trấn an xong nàng.
Nguyên Tô Phỉ của đế quốc Tạp Tây và cả gia tộc đã dời tới thành Bố Lôi Đặc Nhĩ. Từ vài người quen, Hàn Thạc biết phụ thân Tô Phỉ cố ý gán ghép hắn và nàng. Bây giờ vài nữ nhân đã làm hắn cảm thấy đau đầu nhức óc, sau khi đột phá khỏi cảnh giới Túng Dục, Hàn Thạc cũng không muốn tiếp tục trêu chọc nữ nhân nữa, do đó tận lực cố tránh Tô Phỉ.
Cát Nhĩ Bá Đặc cũng đang ở thành Bố Lôi Đặc Nhĩ. Hắc Long sau khi khôi phục đã đề cao thực lực lên một bậc nhưng Hàn Thạc cũng không cho Cát Nhĩ Bá Đặc đi theo.
Cát Nhĩ Bá Đặc còn chưa biết về thảm án Hắc Long tộc. Hàn Thạc biết chuyện này căn bản không thể gạt được hắn, nên trước khi đi cũng gọi Cát Nhĩ Bá Đặc ra, đem những tao ngộ mà Hắc Long tộc gặp phải nói cho Cát Nhĩ Bá Đặc.
Biết được thân nhân duy nhất, ông nội Cát Nhĩ Cách Tư cũng tử vong, Cát Nhĩ Bá Đặc nhịn không được khóc ầm lên.
Nhìn thấy Cát Nhĩ Bá Đặc rú lên đau đớn, Hàn Thạc cũng không có cách nào khác, đến cả việc an ủi cũng nói không nên lời. Hắc Long tộc một mạch thủ hộ lối đi thông vào tầng thứ ba thế giới dưới đất. Cái chết của họ cũng có chút quan hệ với hắn, Hàn Thạc cũng có chút tự trách, cảm thấy mình không cẩn thận nên mới tạo thành thảm án Hắc Long tộc.
Lòng Hàn Thạc có hơi áy náy, tuy đã tự tay giết chết hai người Khải Tát và Ai lý Khắc Sâm nhưng vẫn không thể vui vẻ được. Cát Nhĩ Bá Đặc biết được tất cả bí mật Tử Vong Mộ Địa, việc rời đi của Hàn Thạc ngược lại hắn cảm thấy rất dễ dàng chấp nhận, hoặc vì cái chết của ông nội Cát Nhĩ Bá Đặc, nên cũng xóa nhòa việc Hàn Thạc rời đi, không như đám Ngải Mễ Lệ Nhất cứ như sinh ly tử biệt. Hàn Thạc thấy Cát Nhĩ Bá Đặc trong thời gian ngắn không thể thoát khỏi tình trạng đau thương này, nên cũng dành cho Hắc Long chút thời gian, dùng lời an ủi hắn vài câu, rồi một mình rời đi.
Sau khi xử lý những sự tình lộn xộn này, Hàn Thạc tới tổng bộ Thiên Tai giáo hội.
Có thân phận nguyên lão, Hàn Thạc lần này không cần xuyên qua hoang mạc, dùng ma pháp truyền tống trận tới thẳng Thiên Tai giáo hội.
Vài ngày trước, thành viên Thiên Tai giáo hội ở đế quốc Lan Tư Lạc Đặc đã báo cho hắn một tin tức, nói Hàn Thạc phải nhanh chóng đi tổng bộ Thiên Tai giáo hội một chuyến.
Hàn Thạc cũng hiểu, nhất định là đám Đường Na muốn gặp hắn, muốn hắn tới đó để dặn dò một vài việc ở đại lục này.
Đi tới Thiên Tai giáo hội, hắn được Giáo Hoàng của Thiên Tai giáo hội đón tiếp rất nhanh, rồi đưa tới thần điện bí mật gặp bọn người Đường Na. Việc những cường giả ở vị diện khác phủ xuống đại lục kỳ Áo, ở Thiên Tai giáo hội chỉ có lão mập Giáo Hoàng và một vài nguyên lão biết mà thôi, những tín đồ bình thường không biết chút nào.
Khi Hàn Thạc đi tới thần điện bí mật này, hắn rất bất ngờ nhìn thấy Cơ Long Lạc từng có thù oán với hắn từ trước.
Thân là tín đồ lâu năm nhất của Thiên Tai giáo hội ở đại lục kỳ Áo, Cơ Long Lạc cũng biết thân phận bọn người Đường Na, đáng tiếc hắn tựa hồ không rõ quan hệ giữa mấy người Đường Na và Hàn Thạc như thế nào. Khi Hàn Thạc vừa vào thần điện, Cơ Long Lạc từng bị Hàn Thạc hạ nhục, hơn nữa ra tay trừng phạt rất nặng, tựa hồ cảm thấy an nguy của mình đã tìm được chỗ bảo đảm, lập tức đứng ra tố cáo Hàn Thạc – Các vị Thần sứ (đại diện của Thần) đại nhân, tên gia hỏa này gọi là Bố Lai Ân, căn bản không phải là một tín đồ sùng bái. Những năm gần đây, chỉ vì trong lúc vô ý lượm được thần khí Khô Lâu pháp trượng nên thực lực đột nhiên tăng mạnh, trong mắt hắn không có ai cả, không coi những trưởng bối chúng ta vào mắt, không còn coi chuẩn tắc giáo hội ra gì! – Cơ Long Lạc vừa thấy Hàn Thạc đi vào, lập tức đứng lên, đại nghĩa lẫm liệt chỉ trích Hàn Thạc.
Những việc xảy ra giữa Hàn Thạc và Đường Na, đến cả Giáo Hoàng của Thiên Tai giáo hội cũng không rõ ràng, hắn chỉ biết là Hàn Thạc đảm nhiệm việc dẫn đường, cũng không rõ Đường Na và những Thần ở vị diện cao cấp này có giao tình với Hàn Thạc ra sao. Thấy Cơ Long Lạc đứng lên bẻ cong sự thật, tố cáo mọi việc Hàn Thạc từ đầu tới đuôi, lão mập Giáo Hoàng cũng có chút lo lắng, không biết bọn người Đường Na có tin Cơ Long Lạc nói không.
Thiên Tai giáo hội đích thật là giáo hội rất coi trọng về bối phận, Cơ Long Lạc hiểu rất rõ điểm này. Trước mặt Đường Na cảm thấy mình là người có quyền lên tiếng nhất. Hắn cũng biết rõ ràng thực lực của mình thua xa Hàn Thạc, cơ hội ngàn năm có một này, hắn phải nắm thật chặt, nhất định phải cho Hàn Thạc chịu lửa giận của đám người Đường Na trước khi họ rời đi.
Vài nguyên lão khác ai nấy đều câm như thóc, không dám nói gì. Chỉ liếc trộm, ánh mắt phức tạp.
– Khô Lâu pháp trượng… Hì hì… đó là thần khí mà ông nội của ta năm đó từng dùng đó! – Lệ Vi khẽ cười một tiếng, liếc liếc Hàn Thạc.
Hóa ra chủ nhân của Khô Lâu pháp trượng lại là ông nội nàng. Hàn Thạc cảm thấy ngạc nhiên, cái nhìn đối với Lệ Vi cũng có thêm vài phần thân thiện.
– Thần sứ đại nhân, hắn ở Thiên Tai giáo hội chỉ biết rối loạn quy củ, gây bất lợi cho việc phát triển giáo hội. Cái đáng hận là thực lực hắn cao siêu, trong giáo hội không ai có thể chế phục được, ta cũng bị trọng thương trong tay hắn. May mắn là mấy vị Thần sứ đại nhân đến đây, bằng không còn không biết tên này còn gây chuyện gì nữa! – Cơ Long Lạc phẫn hận nhìn Hàn Thạc, vẻ mặt rất đại nghĩa, người không biết còn thật sự cho hắn vì Thiên Tai giáo hội mà bỏ ra bao nhiêu tâm huyết.
– Bố Lai Ân, ngươi nói như thế nào? – Đường Na ngọt ngào cười, thú vị hỏi Hàn Thạc.
Hàn Thạc và bọn người Đường Na trải qua sinh tử, hơn nữa vài lần cứu họ từ những nơi bị bẫy ra ngoài, quan hệ thân mật, căn bản không phải là tên Cơ Long Lạc có thể tưởng tượng ra được.
Dưới cái nhìn chăm chú thú vị của Đường Na, Hàn Thạc phì cười, rồi cười hì hì trả lời:
– Đúng, ta đúng là hung dữ ngạo mạn đó, ai không làm ta thoải mái, ta sẽ giết chết hắn! Ta còn ghê gớm hơn cả hắn nói ấy chứ, các ngươi cũng thấy rồi đó!
Từ miệng Áo Nhĩ Đức, Hàn Thạc đã biết quyết định của cấp trên. Cả đại lục kỳ Áo đều được cấp cho hắn. Điều này cũng có nghĩa là từ hôm nay trở đi, trên đại lục này nếu bất luận kẻ nào mà Hàn Thạc muốn giết thì cứ giết, đây là quyền của một chủ nhân chính thức. Ngoài ra còn có quan hệ giữa hắn với bọn người Đường Na, vậy thì hắn sợ gì chứ?
Người khác không biết vốn liếng của Hàn Thạc dày như vậy, thấy hắn trước mặt vài Thần sứ, không ngờ nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy, đến cả lão mập Giáo Hoàng luôn luôn rất có hảo cảm với Hàn Thạc cũng trợn tròn mắt, chớp chớp mắt nhìn hắn, không rõ Hàn Thạc luôn luôn cẩn thận, tại sao ở vào thời điểm mấu chốt này lại phạm phải một lầm lẫn lớn như vậy.
Một vài nguyên lão khác ai nấy đều ngây ngốc nhìn Hàn Thạc, ánh mắt nhìn hắn như nhìn người đã chết, thầm nghĩ cho dù ngươi thực lực cường hãn ở đại lục kỳ Áo đến đâu, nhưng đối mặt với những thần sứ phủ xuống này, ngươi khác gì một đứa trẻ. Gặp phải người ở vị diện khác này, ngươi dám kiêu ngạo như vậy không phải là muốn chết ngay lập tức thì là cái gì?
– Thấy chưa? Thần sứ đại nhân, tên này đứng trước mặt các ngài còn dám hung dữ ngạo mạn như thế, thật ngông cuồng mà! Có một người như vậy ở đại lục kỳ Áo, giáo hội chúng ta sao có thể phát triển được? – Cơ Long Lạc nghe Hàn Thạc nói thế, trong lòng quá mừng, hưng phấn chỉ vào hắn gào lên.
– Ta không làm được, ngươi được chắc? Hắc hắc, ngươi ở Thiên Tai giáo hội nhiều năm, Thiên Tai giáo hội vẫn bị Quang Minh giáo hội áp chế không ngẩng đầu lên được, chỉ có thể ẩn núp trong bóng đêm qua ngày, ngươi cảm thấy ngươi ngon hơn ta à? – Hàn Thạc thong thả, cười tủm tỉm nhìn Cơ Long Lạc, nói đều đều.
– Câm mồm! Ta… Ta có thể chịu khuất thân, nếu không phải nhờ quyết định của ta, giáo hội căn bản không thể bảo toàn đến ngày nay! – Cơ Long Lạc bị Hàn Thạc một câu nói trúng vào điểm yếu, mặt đỏ tới mang tai, gào lên cưỡng từ đoạt lý.
– Lão già kia, ngươi bảo ai câm mồm?! – Hàn Thạc sắc mặt lạnh đi, nói lạnh như băng.
– Tiểu tạp chủng, trước mặt mấy vị Thần sứ mà ngươi dám kiêu ngạo như vậy sao! – Cơ Long Lạc giận dữ đáp lại.
Không nói nhảm, Hàn Thạc đột nhiên bắn về phía Cơ Long Lạc, tay trái lóe ra như chớp, chế trụ cổ Cơ Long Lạc, nhấc bổng cả người hắn lên. Thiên Ma Lợi Nhận từ ngón giữa tay phải Hàn Thạc lóe ra, lưỡi dao sắc bén bất lưu tình cắm thẳng vào miệng Cơ Long Lạc, dùng sức khuấy vài phát. Môi Cơ Long Lạc bị xé rách, lưỡi và răng trộn lẫn với máu phun ra như suối, thần tình sợ hãi gào lên thê thảm.
Cơ Long Lạc không nói gì được nữa, hắn bị treo giữa không trung đạp đạp hai chân, cực kỳ sợ hãi, nhìn đám Đường Na và Lệ Vi vẻ cầu xin, đợi họ hạ sát thủ với Hàn Thạc.
Hàn Thạc ngay trước mặt đám người Đường Na dùng thủ đoạn huyết tinh như thế đối phó với Cơ Long Lạc chỉ vì một lời không hợp, làm tất cả mọi người cảm thấy hắn đã điên rồi. Vài nguyên lão có ấn tượng với Hàn Thạc không tệ, lòng thầm thở dài, cúi đầu vẻ không đành lòng nhìn hắn gặp phải tao ngộ thê thảm.
Một giây, hai giây, ba giây…
Năm giây đã qua, những người cúi đầu này không hề nghe động tĩnh gì cả, chỉ nghe tiếng kêu thảm của Cơ Long Lạc.
Trong lòng nghi hoặc, họ không nhịn được ngẩng đầu lên, thấy trên mặt Cơ Long Lạc máu thịt bầy nhầy, gương mặt bị lưỡi đao cày nát, cơ hồ nhìn không ra nguyên dạng nữa.
Trong điện Thần, vài vị thần thức đến từ vị diện khác ai nấy thần sắc bình thường, nhìn Hàn Thạc cười tủm tỉm, không có ý gì là muốn động thủ cả.
Cơ Long Lạc từ sợ hãi biến thành tuyệt vọng, chớp chớp mắt nhìn nhóm Đường Na, hai tay hai chân khua loạn lên, tựa hồ muốn nói cái gì đó. Chẳng mấy chốc, những cú quẫy đạp tay chân của Cơ Long Lạc cũng từ từ chậm lại, vô lực dần, giống với tâm tình của hắn.
Những nguyên lão muốn thấy Hàn Thạc bị trừng phạt hoặc những người lo lắng cho hắn, toàn bộ đều trợn tròn mắt. Họ không còn nhìn Cơ Long Lạc, mà toàn bộ tập trung sự chú ý vào bọn người Đường Na, giống như muốn cố hiểu được việc này là như thế nào.
Dần dần, từ ánh mắt các Thần sứ kia nhìn về phía Hàn Thạc, họ cũng hiểu được một vài việc.
Trong mắt mấy người Đường Na, họ phát hiện ra vẻ hâm mộ, phát hiện ra vẻ cười cợt, phát hiện ra tình bằng hữu…
– Bố Lai Ân, đủ rồi đó, giết tên gia hỏa không có mắt này đi, đừng để máu chảy tèm lem như vậy! – Thấy Hàn Thạc tựa hồ muốn hành hạ Cơ Long Lạc tại đây, Đường Na rốt cục cười cười cản hắn lại.
Vừa nghe như vậy đám nguyên lão đều kinh hãi thất sắc, ánh mắt nhìn Hàn Thạc tràn đầy vẻ sợ hãi và kính sợ không thể che dấu!
– Cũng được thôi! – Hàn Thạc không còn hành hạ thần kinh những người ở đây nữa, vung tay vỗ nhẹ vào đầu Cơ Long Lạc, chỉ nghe một tiếng “bộp”, đầu Cơ Long Lạc như quả dưa hấu chín rục đột nhiên rơi xuống đất, nổ tung ra.
Dưới sự run sợ của những nguyên lão ở đây, Đường Na thản nhiên nói:
– Từ hôm nay trở đi, đại lục kỳ Áo thuộc về Bố Lai Ân. Tất cả mọi thứ đều tùy hắn quản lý. Các ngươi phải phục tòng ý của hắn, người nào vi phạm, hắn có quyền xử trí. Các ngươi hiểu chưa?
– Hiểu, hiểu rồi… – Những nguyên lão thần tình sợ hãi, vội vàng đáp.
– Được rồi, lui ra, chúng ta muốn nói chuyện một mình! – Đường Na khẽ gật đầu vẻ hài lòng, thuận miệng ra lệnh.
Trong mắt bọn người Đường Na, đám nguyên lão này thực lực thấp kém, cũng như những con kiến có thể tiện tay bóp chết. Họ căn bản không có quyền nói chuyện với mình.
Sau khi nghe Đường Na ra lệnh, đến cả lão mập Giáo Hoàng cũng lạnh mình, vội vàng rời đi.
– Giáo Hoàng, ngươi bất tất lo lắng, tất cả Thiên Tai giáo hội trên đại lục kỳ Áo vẫn do ngươi nắm. Hơn nữa ngươi chẳng mấy chốc sẽ phát hiện ra chức quyền của ngươi sẽ càng lúc càng lớn! – Hàn Thạc nhướng mày, hướng về phía Giáo Hoàng Thiên Tai giáo hội nói.
– Ta biết nên làm như thế nào! – Tới bây giờ, Giáo Hoàng Thiên Tai giáo hội đã hiểu rõ tình thế, hướng về phía Đường Na và Hàn Thạc cung kính vái một lễ, rồi vô cùng cẩn thận lui xuống.
– Người này coi như hiểu biết, xem ra ngươi có thể bớt chút khí lực đó! – Sau khi Giáo Hoàng rời đi, Đường Na bình luận một câu.
– Có thể ngồi trên vị trí này, không có nhãn lực thì không có khả năng làm được! – Hàn Thạc cười nói. Hắn không lo lão mập Giáo Hoàng sẽ có tâm tư gì khác. Một mặt là vì lão mập biết thực lực của hắn, mặt khác lão mập cũng từ thái độ bọn người Đường Na hẳn cũng đoán được đây là ý kiến của cấp trên, như vậy hắn tuyệt không dám có ý nghĩ làm loạn gì cả.
Hàn Thạc sở dĩ trấn an hắn là vì cần nhờ hắn quản lý Thiên Tai giáo hội cho tốt, hắn sợ lão mập trở nên tiêu cực, không chịu tiếp tục nỗ lực toàn tâm toàn ý với Thiên Tai giáo hội.
– Được rồi, ta nói với ngươi về tình thế trước mắt cái đã. Cũng có một chút ước định! – Đường Na mở miệng, thuật lại những gì mà Áo Nhĩ Đức đã nói với hắn. Xem ra cũng không có gì khác. – Biết, vài hôm nữa, ta nhất định tới thăm nhà ngươi! – Hàn Thạc vừa nghe Tích Dịch Tổ Vương Đạt Gia Tây ở đó, lập tức hứa ngay.
– Bố Lai Ân, chúng ta lập tức phải lên đường, ngươi có muốn đi với chúng ta không? – Đường Na hỏi.
– Ta còn phải tu luyện, một thời gian nữa ta sẽ đi Chúng Thần đại lục. Đến lúc đó sẽ tìm các ngươi. – Hàn Thạc suy nghĩ một chút, cảm thấy trước khi mình rời đi, cũng cần phải ổn định cảnh giới cái đã. Mặt khác cũng tu luyện vài dạng Ma bảo Ma quyết, để khi cần có cái mà dùng, do đó uyển chuyển cảm ơn và cự tuyệt đề nghị của Đường Na.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ma Vương - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 11/02/2022 03:36 (GMT+7) |