Từ Kỳ Áo đại lục tới Chúng Thần đại lục không biết vượt qua bao nhiêu vị diện xa xôi, so với Hàn Thạc từ Thâm Uyên giới về Kỳ Áo đại lục thì mất thời gian hơn nhiều.
Khi người Hàn Thạc đã hơi không thích ứng được, rốt cục cũng cảm giác được không gian dao động vặn vẹo quanh mình ngừng lại.
Sau một khắc, hắn cảm ứng được lực lượng nguyên tố Tử Vong cực kỳ đậm đặc xung quanh, còn đậm đặc hơn cả nguyên tố Tử Vong mà thần thức Hàn Thạc cảm nhận được ở Vong Linh giới nữa. Hàn Thạc lòng thầm kinh hãi, triển khai thần thức, nhắm mắt cảm ngộ cẩn thận, đột nhiên phát hiện chẳng những là nguyên tố Tử Vong, bảy hệ nguyên tố khác cũng cực kỳ nồng đậm.
Trước khi tới đây, hắn đã nghe đám Đường Na nói qua, Chúng Thần đại lục là trung tâm của vũ trụ này, là vị diện thích hợp nhất để một vị Thần tu luyện. Trước đây Hàn Thạc còn hơi không tin, bây giờ cảm ứng được nguyên tố đủ các hệ vô cùng đậm đặc, hắn lập tức tán thành ý kiến của Đường Na, trong lòng tràn đầy kinh ngạc.
– Tiểu tử, đừng chiếm chỗ, ra ngoài nhanh lên! – Một tiếng quát khê đặc vang lên bên tai Hàn Thạc.
Hàn Thạc giật bắn cả người, mở mắt nhìn ra, phát hiện dưới chân mình là một cự hình vị diện truyền tống trận giống như Tử Vong Mộ Địa. Vị diện truyền tống trận này còn lớn hơn cả cái ở Tử Vong Mộ Địa nhiều, dường như do rất nhiều vị diện truyền tống trận nhỏ hơn tạo thành, dưới chân chia ra những khu vực nhỏ hơn, hắn lúc này đang đứng giữa một tiểu khu vực như thế.
Phía trước cách đó không xa có một cái đài cao ba tầng, trên đó đang đứng ba người mặc khải giáp đen, tay cầm trường thương có những hoa văn sắc sảo. Thần thức vừa tìm tòi, Hàn Thạc phát hiện ra ba người đều là Hạ vị thần Hắc Ám hệ, đại khái thực lực sơ đến trung kỳ.
Nhìn qua bên cạnh, hắn phát hiện ra chỗ này là một sơn cốc. Sơn cốc đầy những thực vật xanh xanh quái dị. Một vài tảng đá lạ lùng rải rác bốn phía, ở trung ương là vị diện truyền tống trận mà hắn đang đứng.
– Ra ngoài. Đừng làm trở ngại người khác sử dụng truyền tống trận! – Trên bình đài, tên Hạ vị thần mặc mặc khải giáp đen cầm trường thương dùng nó chỉ chỉ vào Hàn Thạc.
Mỉm cười, Hàn Thạc phi thân nhảy ra, người đột nhiên nhoáng lên, tư thế có chút quái dị bay lên giữa không trung.
Trọng lực ở đây cao hơn hai mươi bảy lần so với Kỳ Áo đại lục! Thân thể Hàn Thạc vừa nhảy lên, lập tức biết ngay trọng lực nơi này khác hẳn với Kỳ Áo đại lục.
Nguyên nhân vì trọng lực sai lệch quá lớn, Hàn Thạc mượn lực lượng nguyên tố Tử Vong hệ thi triển thuật lơ lửng hao phí rất nhiều sức lực so với bình thường. Hắn vẫn chưa thích ứng được nên thân thể mới không ổn định như vậy.
Chẳng mấy chốc Hàn Thạc đã điều chỉnh lại được, tốc độ cũng giảm xuống, từ từ ra khỏi vị diện truyền tống trận.
Trọng lực cao hơn Kỳ Áo đại lục khá nhiều làm ảnh hưởng tới tốc độ phi hành của bất kỳ ai. Những Bán thần trước kia có thể tung hoành ở các vị diện khác, khi tới Chúng Thần đại lục e là cho dù có muốn bay lên cũng chẳng dễ gì.
– Là một Hạ vị thần Tử Vong hệ, xem ra cũng là người mới, bằng không cũng không thông qua vị diện truyền tống trận này. – Tên Hạ vị thần Hắc Ám hệ vừa mới quát Hàn Thạc, nói khẽ với hai người bên cạnh.
– Đi tới, ra ngoài sơn cốc. Các ngươi sẽ thấy Tiếp Dẫn sứ giả! – Khi Hàn Thạc ra khỏi vị diện truyền tống trận, người nọ một lần nữa quát khẽ.
Từ truyền tống trận bước xuống đất, thần thức Hàn Thạc triển khai ra, dần dần kéo dài ra ngoài. Chẳng mấy chốc hắn đã phát hiện ra sơn cốc này cực kỳ rộng lớn, có rất nhiều Thần đủ mọi loại thực lực phân tán khắp các khu vực.
Dựa theo sự phân phó của tên Hạ vị thần, Hàn Thạc đi thẳng tới phía trước, không bao lâu sau chợt thấy mấy vật kiến trúc. Những vật kiến trúc này cái nào cái nấy đều to lớn thô thiển, mơ hồ có vài bóng người trong đó.
– Người mới tới à? – Phía trước một tòa nhà có một lão đầu đang ngồi sau một cái bàn gỗ đen, tựa hồ đang bận rộn làm gì đó, hỏi mà không ngẩng đầu lên.
– Ờ. – Hàn Thạc trả lời.
Lão đầu ngẩng đầu lên, gương mặt trắng bệch, tóc rối bù, tùy ý liếc liếc Hàn thạc, rồi hỏi như cái máy:
– Có thần bài chứ?
– Không có, đang định làm một cái.
Hàn Thạc cười đáp, hắn nhìn ra lão đầu này là một Hạ vị thần hậu kỳ tu luyện lực lượng nguyên tố Tử Vong.
Thần bài là giấy thông hành ở Chúng Thần đại lục, mỗi một Thần chính thức đều có một thần bài như thế. Cái này cũng như chứng minh thư ở thế giới cũ của Hàn Thạc trước khi tới đây. Chỉ cần đã là Thần thì phải có thần bài như vậy. Không có thần bài, khi hành tẩu ở Chúng Thần đại lục hầu như không thể đi đâu được, chết cũng không có cách nào nhận xác.
Trước khi tới Chúng Thần đại lục, thông qua bọn người Đường Na, Hàn Thạc cũng hiểu được quy tắc ở nơi này, cũng biết người mới vừa vào Chúng Thần đại lục là có thể tới một địa điểm chuyên thần bài, nhưng việc này cũng không phải miễn phí, phải có tinh tệ!
– Này, cũng biết chút quy củ nhỉ, được rồi, đem tám mươi viên lam tinh tệ ra đây, ta giúp ngươi làm! – Lão đầu cười hắc hắc, đưa tay giơ về phía Hàn Thạc.
Chẳng những là ở Chúng Thần đại lục, tại rất nhiều vị diện cao cấp, chỉ cần có những khu vực dành cho Thần thì tiền tệ lưu thông đều là tinh tệ, chứ không phải là kim tệ! Kim tệ đối với Thần thì chỉ là một loại kim loại tầm thường, trong đó không ẩn chứa năng lượng, căn bản không có giá trị gì cả.
Tinh tệ này là tinh thạch có năng lượng rất thuần, dùng để làm tiền tệ lưu thông. Giữa mỗi viên tinh tệ đã ẩn chứa năng lượng, năng lượng này có thể dùng để khởi động vị diện truyền tống trận, có thể luyện thần khí, có thể bố trí các loại kết giới và phong ấn thần bí, có rất nhiều tác dụng, cũng vô cùng hữu dụng.
Chỉ là, Thần không có cách nào có thể hấp thu tinh tệ hình thành Thần lực. Thứ mà Thần có thể hấp thu gọi là Thần tinh kia rất hiếm! Hàn Thạc khi ở Thâm Uyên cũng chỉ ngẫu nhiên mới tìm được vài khối, những Thần tinh mà Tử Vong hệ có thể hấp thu thì đã bị hắn sử dụng sạch rồi!
Thần mặc dù không thể hấp thu tinh tệ, nhưng vì tác dụng rất rộng nên ai cũng cần cả, do đó trở thành tiền tệ lưu thông giữa các vị Thần.
Cũng như kim tệ ở Kỳ Áo đại lục, tinh tệ cũng có cấp bậc, chia làm ba loại lam tinh tệ, tử tinh tệ, hắc tinh tệ. Năng lượng trong một tử tinh tệ tương đương với năng lượng của trăm viên lam tinh tệ, còn một viên hắc tinh tệ thì có năng lượng tương đương với trăm viên tử tinh tệ.
– Tám mươi viên á?
Hàn Thạc sửng sốt, nghi hoặc nói:
– Dựa theo quy củ không phải năm mươi viên sao?
Dưới cái nhìn của Hàn Thạc, đôi mắt lão đầu lóe lên một chút, hừ lạnh một tiếng, nói:
– Năm mươi viên là giá rất xưa rồi, bây giờ là tám mươi viên. Nếu ngươi không có nhiều tinh tệ như vậy, vậy tới làm thuê đào mỏ ở sơn cốc này vài năm đi, đợi cho đủ tinh tệ sẽ làm thần bài được, sau đó hãy rời sơn cốc này.
Hàn Thạc là ai, từ ánh sáng lóe ra từ đôi mắt lão đầu này là lập tức hiểu rõ tình huống rồi.
Bọn người Đường Na nói cho hắn rất rõ tình huống, làm một cái thần bài chỉ cần năm mươi lam tinh tệ. Lão đầu này sở dĩ đòi hắn nộp tám mươi viên là vì thấy hắn là người mới, cố ý bẫy hắn.
Có rất nhiều Thần lần đầu tiên tới vị diện cao cấp, vì không có kinh nghiệm cũng không rõ tình huống, thêm nữa trước giờ không biết có sự tồn tại của tinh tệ, sau khi tới Chúng Thần đại lục không thể không mang nộp hết những vật có giá trị trên người ra, đổi lấy đủ tinh tệ. Nếu trên người không có vật gì có giá trị, vậy chỉ có thể lưu lại sơn cốc này, đào mỏ thuê một thời gian đến khi đủ tinh tệ, đủ làm một cái thần bài rồi mới có thể rời đi được.
Lão đầu này khẳng định không dám đụng chạm tới những vị Thần của các đại gia tộc, nên chỉ bẫy những tên Thần mới tới như Hàn Thạc.
– Ngươi có chắc tám mươi lam tinh tệ không? – Hàn Thạc mỉm cười, muốn xác nhận một lần nữa.
Hàn Thạc không thiếu tiền. Trước khi tới đây, mấy người Đường Na ai nấy đều cho hắn vài viên tử tinh tệ, sau đó hắn và Đỉnh Linh phá tung không gian giới chỉ của Ai lý Khắc Sâm và Khải Tát, chẳng những thu được ba thần khí, còn tìm được gần trăm viên tử tinh tệ, nên làm gì hắn phân vân vì ba mươi viên lam tinh tệ chứ?
Hàn Thạc khó chịu là mới đến Chúng Thần đại lục đã có người dám bẫy hắn!
– Tám mươi lam tinh tệ, một viên cũng không thể thiếu! – Lão đầu xem ra có vẻ sốt ruột, thầm nghĩ chỉ là một tên mới tới, lại không có ai dẫn đường, phỏng chừng không có ai sau lưng, không ngờ còn dám cò kè với mình.
“Khục khục…”
Đột nhiên từ nơi mà Hàn Thạc vừa tới có một thanh niên bước tới lảo đảo, thương tích đầy mình, thần trí tựa hồ không tỉnh táo lắm. Hắn đi vài bước lại ho ra một ngụm máu, xem ra thương thế rất nặng, trên người có khí tức Hủy Diệt cực kỳ rõ ràng.
– Ta muốn làm thần bài! – Người thanh niên cực kỳ suy yếu, tóc bạc lốm đốm, con ngươi màu lam lờ mờ, vất vả lắm mới tới được chỗ này, thều thào nói.
– Tám mươi lam tinh tệ, một viên cũng không thể thiếu! – Lão đầu nhìn tên thanh niên đó, cau mày, rồi mở miệng như cái máy.
– Mặc kệ bao nhiêu tiền, cho ta nợ trước, đợi ta có tiền rồi tới trả lại cho ngươi! – Thanh niên nói vẻ vô lực.
– Nợ á?
Lão đầu như là nghe thấy một chuyện cười vui nhất, cười ha ha.
– Tiểu tử, ngươi bị người ta một đường đuổi giết, vất vả lắm mới tới được hả? Xem ra ngươi đích xác thương thế không nhẹ, đầu óc bị người ta đánh hư mất rồi? Ở đây chúng ta chưa bao giờ cho ai nợ cả!
– Lão tử mặc kệ ở đâu, chỗ nào mà chẳng có thể nợ chứ, tại sao nơi này không được? – Thanh niên mặc dù suy yếu vô cùng những lời ăn tiếng nói thì vô cùng bá đạo, khí tức Hủy Diệt cũng càng ngày càng đậm, như tùy thời sẽ bộc phát ra.
– Tiểu tử, chỗ này là Chúng Thần đại lục, ngươi chỉ có thực lực như thế, tại vị diện cấp thấp thì đương nhiên vô cùng tôn quý, nhưng tới Chúng Thần đại lục… hừ… biết điều thì an phận một chút cho ta. Ngươi đã bị như thế rồi, ta thấy cho dù nói gì đi nữa thì tính tình nhất thời cũng khó mà đổi được. Nhưng không sao cả, chỗ này chúng ta có phương pháp chuyên môn để cải tạo những tính xấu mà! – Lão đầu cười hắc hắc quái dị, vừa giải thích vừa liếc Hàn Thạc, dường như lời này cũng là nói với hắn.
Nói xong, lão đầu hắng giọng một tiếng, rồi đột nhiên rú lên the thé.
Khi tiếng kêu của hắn vang lên, bên trong vài tòa nhà cách đó không xa đột nhiên lao ra mười mấy Thần mặc khải giáp đen, cũng cầm những trường thương tinh xảo, tên đầu lĩnh có thực lực Trung vị thần sơ kỳ, thần sắc lạnh lùng. Sau khi tới liếc mắt nhìn khắp lượt, gầm gừ hỏi:
– Ai gây sự?
– Hắc hắc, gặp phải một tên muốn mượn tiền! – Lão đầu cười gian giảo nói.
Lời này vừa nói ra, tên đầu lĩnh vẫn thần sắc lạnh lùng, một vài Thần Vệ khác đều cười ha hả, nhìn Hàn Thạc và tên thanh niên đó thần tình như trêu đùa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ma Vương - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 11/02/2022 03:36 (GMT+7) |