Rất rõ ràng, lão bà Liệp Thần giả này quả không may cho lắm, lại gặp phải Hàn Thạc sau khi thực lực hắn đã tăng vọt.
Hành động tổn nhân lợi kỷ là sở trường của người tu ma. Hai hóa thân ngoại thân trốn vào Vạn Ma đỉnh, không bị ảnh hưởng từ sợi tơ Tử Vong của lão bà này chút nào. Ngược lại, lợi dụng đặc tính thôn phệ của ma công, Hàn Thạc có thể phản khách vi chủ, nhất cử từ con cừu chờ mổ biến thành tên đồ tể!
Chỉ chốc lát, thần lực trong cơ thể lão bà này như nước vỡ đê, thông qua những sợi tơ tử vong của mụ xuyên vào vai và cổ chân Hàn Thạc chảy ngược vào người hắn mãnh liệt, sự đau nhức như bị dao đâm làm cho mụ ứng phó không kịp, lập tức gào lên thảm thiết.
– Ngươi… ngươi làm sao có thể làm như vậy được? – Việc chịu đựng những cơn đau nhức ghê gớm thì mụ thua xa Hàn Thạc. Đến cả việc mở miệng nói chuyện cũng đứt quãng, hàm răng chuột nhe ra làm mụ càng đáng sợ hơn.
Hàn Thạc chẳng nói một lời, hai mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào lão bà, khi mụ vừa mở miệng nói, Vạn Ma đỉnh đột nhiên bay ra, trong nháy mắt gắn vào đầu mụ.
Vạn Ma đỉnh lập tức hình thành một loại từ trường gây ảnh hưởng lên linh hồn. Những sợi tơ tử vong như những mũi dùi từ Hàn Thạc cắm vào lão bà này, bây giờ bị thêm loại từ trường này làm càng thêm thống khổ, thanh âm rên rỉ truyền ra rất xa. Đồng tử màu xám trắng đã có vẻ mờ mịt, dường như không còn rõ tình huống xung quanh nữa.
Hàn Thạc đột nhiên nhắm mắt, tập trung toàn bộ sự chú ý. Sau khi Vạn Ma đỉnh xuất ra ngoài cơ thể, Ma Nguyên lực trong cơ thể hắn lưu động nhanh hơn, nhờ vào sự giúp đỡ của sợi tơ Tử vong của lão bà, kéo thần lực Tử Vong trong cơ thể mụ ra ngoài rất nhanh.
Thần lực lúc trước bị mụ hút đi chẳng mấy chốc đã trở lại cơ thể Hàn Thạc. Hóa thân ngoại thân Tử Vong hệ vừa ra khỏi Vạn Ma đỉnh lập tức hấp thu ngay bộ phận sức mạnh này.
Trong lòng cười lạnh, Hàn Thạc không ngờ vừa mới tới Chúng Thần đại lục đã gặp phải một Liệp Thần giả hung hãn như vậy. Cũng may hắn che giấu thực lực, một chuyện bất hạnh ngược lại thành ra may mắn. Lão bà này là một Trung vị thần tu luyện lực lượng nguyên tố Tử Vong. Chỉ cần thôn phệ thần lực trong cơ thể mụ, Hàn Thạc tin rằng mình có thể làm cho thực lực hóa thân ngoại thân tăng vọt.
Khác với hóa thân ngoại thân tu luyện Hủy Diệt pháp tắc, hóa thân ngoại thân tu luyện lực lượng nguyên tố Tử Vong từng thu được Thần hồn của một Trung vị thần ở Thâm Uyên, có những thể ngộ từ Thần hồn về nguyên tố Tử Vong, một khi bổ sung đủ thần lực, Hàn Thạc có thể trong thời gian ngắn tiến một bước rất dài!
Vạn Ma đỉnh chụp cứng lấy lão bà, nó hình thành một từ trường ảnh hưởng rất mạnh đến linh hồn mụ. Chịu ảnh hưởng của Vạn Ma đỉnh, linh hồn mụ hoàn toàn mơ hồ, căn bản không phân rõ tình huống, chỉ có thể tùy ý cho Hàn Thạc muốn làm gì thì làm.
“Thần lực tử vong mạnh quá. Không hổ là một Trung vị thần!” – Cảm giác thần lực kinh người của đối phương, Hàn Thạc vô cùng mừng rỡ, càng hưởng thụ quá trình!
– Bố Lai Ân, bằng hữu ngài gặp nạn rồi. Còn nữa, có người đang nhanh chóng tới đây! – Khi Hàn Thạc còn đang đắm chìm trong sự hưởng thụ tuyệt vời này, Đỉnh Linh đột nhiên truyền tấn.
Chốc lát, thông qua mấy con Huyền Ma do Đỉnh Linh thả ra, Hàn Thạc phát hiện ra một đoàn người đang truy đuổi A Khắc Lợi. Đi đầu là một trung niên tu luyện sức mạnh Hủy Diệt, thực lực Hạ vị thần mạt kỳ. Đi theo phía sau là hai tên ăn mặc giống nhau, tu luyện sức mạnh Hắc Ám, còn có mấy thần thực lực kém hơn một chút.
Chỉ nhìn thoáng qua, Hàn Thạc lập tức hiểu được chúng chính là đám nãy giờ truy đuổi A Khắc Lợi. Hắn không rõ sao chúng có thể tìm được A Khắc Lợi nhanh như vậy.
Mặt khác, mấy mục tiêu lúc trước chạy trốn Liệp Thần giả bây giờ dẫn theo đám người Đa Lạc Lôi Tư, hướng về phía tiếng lão bà đang gào rú thê thảm nhanh chóng chạy tới nơi này.
Bất luận là A Khắc Lợi hay là Đa Lạc Lôi Tư đều ảnh hưởng tới đại kế thôn phệ lão bà của Hàn Thạc. Nhất là Đa Lạc Lôi Tư. Liệp Thần giả chính là đối tượng ai nấy đều muốn giết, cách làm của Hàn Thạc trước mắt có khác gì một Liệp Thần giả. Mặc dù đối tượng của hắn cũng là một Liệp Thần giả!
Một khi để Đa Lạc Lôi Tư thấy Hàn Thạc đang làm việc này, mặc kệ quan hệ giữa Đa Lạc Lôi Tư và Đường Na có thân mật như thế nào đi nữa, dưới sự chứng kiến của nhiều người như vậy, hắn không thể không ra tay đối phó Hàn Thạc, hơn nữa từ lúc này trở đi, tên Hàn Thạc cũng sẽ vĩnh viễn gắn với thân phận Liệp Thần giả.
Thực lực Liệp Thần giả dù mạnh đến đâu cũng không có lấy một gia tộc nào dám quang minh chính đại thu nhận. Như vậy sẽ rất bất lợi cho sự phát triển của Hàn Thạc trong tương lai. Kết quả này tuyệt không phải là thứ hắn muốn!
– Giết, ngươi đoạt hồn. Ta hủy thi! – Hàn Thạc quyết đoán truyền đạt ý đồ của mình cho Đỉnh Linh!
– Được! – Đỉnh Linh lập tức đồng ý, hơn nữa lập tức hành động ngay. Vạn Ma đỉnh vẫn gắn vào đỉnh đầu lão bà đột nhiên hạ xuống, chụp cứng lấy đầu mụ.
Bỏ qua việc hấp luyện thần lực trong cơ thể lão bà, Hàn Thạc đột nhiên nhấc người lên, ma diễm mãnh liệt từ trong lòng bàn tay lóe ra “xì xì”, bao trùm toàn thân mụ.
Những hoa văn kỳ lạ trên Vạn Ma đỉnh lại dần dần tràn ra lục quang rất đẹp, từng làn sóng cổ quái từ đầu lão bà chui vào Vạn Ma đỉnh, Hàn Thạc có thể cảm nhận được rõ ràng linh hồn mụ đã bị hút vào đó.
Dưới sự đốt cháy mãnh liệt của Huyền Băng Ma Diễm, thân thể Liệp Thần giả này cháy đen thui, rốt cuộc nhìn không ra hình dạng ban đầu nữa. Đợi khi Vạn Ma đỉnh hút Thần hồn mụ vào Vạn Ma đỉnh, Hàn Thạc dùng sức vung mạnh tay, ném vèo thân thể cháy đen của mụ vào hẻm núi.
Không hề dừng lại một giây, Hàn Thạc toàn lực thi triển ma công, cả người như một cái bóng vô hình, hướng về phía A Khắc Lợi nhanh chóng bay đi.
Hàn Thạc bỏ đi hai phút, Đa Lạc Lôi Tư mang theo một đám Thần Vệ chạy tới nơi này. Lạnh lùng nhìn chăm chú chung quanh một chút, Đa Lạc Lôi Tư cau mày, nghi hoặc nói:
– Thanh âm rõ ràng đến từ chỗ này, sao lại không thấy Liệp Thần giả đâu nhỉ!
– Kỳ Á! – Một nữ nhân trẻ tuổi hô lớn, chỉ về phía tên Hạ vị thần tu luyện lực lượng nguyên tố Tử Vong bị lão bà giết chết, thất thanh kêu lên đau đớn.
– Đại nhân, Liệp Thần giả đó nhất định biết ngươi chạy tới, nên đã đào tẩu trước rồi! – Một Thần Vệ nói với Đa Lạc Lôi Tư.
– Ba người một tổ, phân tán ra tìm cho ta! Ai thấy mụ lập tức lớn tiếng truyền tấn, nhưng không thể ra khỏi chỗ này quá xa! – Đa Lạc Lôi Tư hạ lệnh.
Đám Thần Vệ này toàn bộ đều được huấn luyện cực tốt, nghe vậy ba người một tổ, lấy Đa Lạc Lôi Tư làm trung tâm tản ra, từng bước truy tìm.
Chẳng mấy chốc, từ dưới hẻm núi sâu truyền lên một tiếng thét dài, Đa Lạc Lôi Tư biến sắc, đột nhiên nhảy xuống vách núi, chẳng mấy chốc đã tới đáy hẻm núi, nhìn thấy thi thể lão bà bị Hàn Thạc đốt cháy.
Tới gần thi thể lão bà cháy đen, Đa Lạc Lôi Tư ngồi xổm xuống, dùng trường thương trong tay đâm vài cái, đột nhiên biến sắc, trầm giọng nói:
– Là mụ! Liệp Thần giả đã chết! Sao có thể như vậy được nhỉ? Ai giết?
– Hả, cái gì? – Nữ nhân đang khóc khóc dầm dề cũng đi tới, nói vẻ không dám tin.
– Dựa theo miêu tả của các ngươi, thi thể này khẳng định là của mụ Liệp Thần giả đuổi giết các ngươi. Không tin được lại có người giết mụ!
Đa Lạc Lôi Tư có vẻ rất khiếp sợ, sực nghĩ ra việc gì, đột nhiên hỏi:
– Phương hướng kỳ Á chạy tới các ngươi vừa mới nói có người thứ ba không?
– Đúng, chúng ta nghe được thanh âm người thứ ba nói chuyện, nhưng vì cật lực bỏ chạy nên không nghe rõ hắn nói cái gì! – Nữ nhân đó đáp.
– Đại nhân, làm sao bây giờ? – Một Thần Vệ rõ ràng hơi lo, dò hỏi.
– Thu lấy thi thể mụ về trước. Về phần người giết chết mụ, chúng ta từ từ tra, người này không nhất định là có ác ý đâu!
Đa Lạc Lôi Tư do dự một chút, rồi mở miệng nói:
– Mọi người đừng phân tán ra nữa, nên cẩn thận một chút!
Trong thời gian ngắn như vậy mà có thể giết chết một Liệp Thần giả Trung vị thần, nhân vật như thế quả là rất cường đại. Đa Lạc Lôi Tư tính toán một chút, đột nhiên cũng thấy hơi ớn lạnh! Không dám mạo hiểm tìm tòi để tránh những tổn thất không cần thiết. Những thủ hạ này đều là người của Đa Lạc Lôi Tư, hắn không muốn bất kỳ việc gì xảy ra ngoài ý muốn.
– Đại nhân, vậy kỳ Á chẳng phải là là chết oan sao? – Nữ nhân bị mất bằng hữu khóc lóc gào lên.
– Kêu gào cái gì?
Đa Lạc Lôi Tư sắc mặt lạnh lùng, không nhịn được nói:
– Liệp Thần giả này không phải đã chết rồi à? Về phần ai giết chết Liệp Thần giả thì việc này căn bản không trọng yếu lắm! Các ngươi còn muốn thế nào?
Nhìn một vài Thần Vệ bên cạnh, Đa Lạc Lôi Tư quát:
– Trở về!
Vài thanh niên bằng hữu của người bị giết đều nhìn nhau, chỉ có thể bất lực thở dài, vì không muốn trở thành mục tiêu cho một Liệp Thần giả khác, không thể không theo sát đoàn người Đa Lạc Lôi Tư.
– A Khắc Lợi, chúng ta có thể cho ngươi một con đường sống! – Phía bên kia, đại hán tu luyện Hủy Diệt pháp tắc mang theo nhóm năm người vây chặt A Khắc Lợi, đảm bảo hắn không thể chạy thoát, trầm giọng nói.
– Bang Ni, những lời ngươi nói đã bao giờ làm chưa? Hắc hắc, tất cả đều rất rõ ràng. “Ngươi thả ta một con đường sống”, ngươi nói có quỷ mới tin! – A Khắc Lợi đối mặt với tình hình nguy ngập như thế mà vẫn không hiện ra vẻ hoảng loạn, cười lạnh nói vẻ trào phúng.
– Đại ca, ngươi không phải không biết tính tình A Khắc Lợi. Nói nhiều với hắn làm gì, cứ giết hắn đoạt vật là xong hết mọi chuyện! – Một người khác hậm hực nói.
– Ngu, nếu không phải ta xé rách một phần quyển trục, nhớ kỹ nội dung, đại ca ngươi có nói nhảm lâu với ta như vậy không? – A Khắc Lợi nhìn người nọ, thần tình tỏ vẻ khinh thường.
– Ngươi… Ngươi muốn chết! – Tên vừa bị A Khắc Lợi chửi không nhịn được gầm lên.
– Câm mồm!
Bang Ni chặn người đó lại, hít sâu một hơi, ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào A Khắc Lợi một lần nữa hỏi:
– A Khắc Lợi, ngươi thật sự chết cũng không nói à?
– Nói hay không cũng chết, ta hà tất cho các ngươi được như ý!
A Khắc Lợi cười hắc hắc, đôi mắt hiện lên vẻ điên cuồng:
– Nhưng trước khi ta chết nhất định sẽ đem theo một người đi cùng, ngươi tin không?
– Mọi người cẩn thận, nhất định phải bắt sống hắn, chỉ cần mang hắn về Hải Lam đại lục, tộc trưởng sẽ có biện pháp tìm được tất cả trong linh hồn hắn! – Bang Ni phất phất tay, đoàn người chẳng những không ép chặt lại, ngược lại từng bước lui về phía sau.
“Tên kia xem ra tiêu đời rồi, bằng không hắn cũng đã đến rồi!” – Trước khi mất lý trí, A Khắc Lợi thầm nghĩ. Đối mặt một Trung vị thần, hắn không thấy Hàn Thạc có chút hy vọng nào có thể chạy thoát.
– Ta chủ công, các ngươi vây chặt hắn, A Khắc Lợi là tên điên, nên cẩn thận một chút cho ta! – Bang Ni một lần nữa lên tiếng, âm thầm nghĩ xem rốt cuộc phải bắt sống A Khắc Lợi như thế nào. Truy đuổi A Khắc Lợi lâu như vậy, hắn sớm biết gã này một khi biết mình hẳn phải chết sẽ không hề cố kỵ kéo theo vài người chết chung. Hắn thuộc loại ta chết cũng không cho ngươi sống tốt. Thực lực hắn mặc dù vượt xa A Khắc Lợi nhưng muốn bắt sống hắn cũng rất đau đầu.
A Khắc Lợi bị vây chặt ở giữa, với thân thể trọng thương của hắn, tuyệt đối không có khả năng chạy thoát được. Trong tình huống này, A Khắc Lợi cũng không còn kỳ vọng gì, thầm nghĩ trước khi chết cũng nên kéo theo một hai tên chết theo, âm thầm thi triển thủ đoạn ngọc đá cùng vỡ, chuẩn bị giao thủ trong nháy mắt, sẽ hủy diệt bản thân mình đánh cho đối phương bị thương nặng.
– A Khắc Lợi, đừng xúc động, ta có thể cứu ngươi được! – Đột nhiên, bên tai hắn truyền đến thanh âm Hàn Thạc.
A Khắc Lợi đã chuẩn bị hủy diệt mình, bỗng nhướng mày, kinh hô:
– Ngươi không chết à?
– Chúng ta sao chết được chứ. Phải chết cũng là ngươi chết thôi! – Người nói bên tai A Khắc Lợi cười lạnh.
– Đừng nói nữa, cũng đừng lộn xộn, bảo trì tư thế này, không nên cử động! – Hàn Thạc một lần nữa nói làm A Khắc Lợi lập tức vô cùng an tĩnh.
– Động thủ! – Bang Ni quát khẽ, Thần chi lĩnh vực trong nháy mắt triển khai. Các loại lực lượng nguyên tố ở không gian chung quanh hắn toàn bộ bị nó ảnh hưởng.
Lúc này, một lá cờ đủ mọi màu sắc như một đám mây đen không biết từ đâu nhẹ nhàng bay tới, từ trên trời đột nhiên chụp xuống.
– Đại ca, đây là cái gì!
– Mau bắt A Khắc Lợi, có người khác nhúng tay, hắn nhất định tìm được người giúp đỡ rồi! – Bang Ni quát to, lao về phía A Khắc Lợi đang đứng rất nhanh.
Song Huyễn Mạc Phiên chụp xuống với tốc độ nhanh hơn hắn dự tính nhiều, khi Bang Ni vừa lao về phía A Khắc Lợi, đột nhiên có loại cảm giác trời rung đất chuyển, đột nhiên không phân rõ phương hướng, sương mù nhàn nhạt không biết từ khi nào đã tràn ngập bốn phía, làm cho hắn không thể nhìn rõ ràng tình huống chung quanh.
A Khắc Lợi đang ở giữa, trong lúc đang chờ đợi lo lắng đột nhiên phát hiện ra mình lại bị người ta thô lỗ nắm lấy cái cổ nhấc lên, bị Hàn Thạc nhấc bổng lên trời. A Khắc Lợi lập tức biết ngay Hàn Thạc thật sự đã đến rồi.
– Đi thôi! – Hàn Thạc khẽ cười, giữa màn sương mù nhàn nhạt nhanh chóng bay ra xa, chẳng mấy chốc biến mất khỏi khu vực này. Huyễn Mạc Phiên cũng bay theo hắn, được hắn kéo về.
– Người? Người đâu? A Khắc Lợi đâu! – Sương mù nhàn nhạt dần dần tản đi. Đến khi bọn người Bang Ni có thể nhìn rõ ràng cảnh vật chung quanh, đột nhiên phát hiện ra mục tiêu đã biến mất.
– Chúng ta đã lưu lại ấn ký trên người hắn, hắn không chạy thoát được đâu!
Bang Ni lấy ra một cái sừng nhọn, chĩa một đầu vào miệng hít mạnh vài hơi, ngón tay chỉ về phía hướng Hàn Thạc vừa thoát đi, quát to:
– Theo ta!
– Hóa ra họ lưu lại ấn ký trên người ngươi, chẳng trách. Ta vẫn thắc mắc sao chúng có thể tìm được ngươi nhanh như vậy! – Hàn Thạc mỉm cười, vừa kéo A Khắc Lợi vừa nói.
– Ấn ký gì? – A Khắc Lợi cả kinh, khẩn cấp hỏi. Hắn nghe Hàn Thạc nói thế cũng hiểu được có chỗ không ổn.
– Chúng ta có thể biết được nhanh thôi, đừng khẩn cấp. – Hàn Thạc cười khẽ trấn an A Khắc Lợi, thầm tính toán xem muốn nhân cơ hội này giết sạch mấy người kia không. Suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy để bọn chúng sống thì A Khắc Lợi mới có thể dựa vào mình, nên bỏ qua việc quay lại giết chóc.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ma Vương - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 11/02/2022 03:36 (GMT+7) |