Đến lúc này, trong lòng Hoắc Phu Tư sinh ra hối hận, hắn bắt đầu cảm thấy được một mình tiến đến là một sai lầm rồi.
Đáng tiếc, lúc này cũng không phải thời điểm để hối hận, cho dù Hoắc Phu Tư có hối hận cũng không có cách nào xoay chuyển cục diện trước mắt, mà chỉ có thể cố hết sức lấy Hắc Ám khí ở hắc động nỗ lực chống đỡ.
Dần dần, Hoắc Phu Tư càng ngày càng thấy mỏi mệt. Hắc Ám nguyên tố trong phạm vi trăm dặm không thể tiến vào bên trong Thần chi lĩnh vực của hắn, do đó khi Hắc Ám thần lực tiêu hao sẽ không có lực lượng nào bổ sung. Mà dưới tình huống Thần chi lĩnh vực kỳ lạ của Hàn Thạc cùng mười bảy thanh phi kiếm đang ép sát lại thì Thần lực của hắn tiêu hao càng lớn.
“Đám chết toi kia nếu như nghe được tin tức mà đến thì tốt rồi!” – Bỗng nhiên Hoắc Phu Tư ảo tưởng như vậy.
Cũng không biết là có phải vận khí hắn tốt hay các cao thủ U Mạc thành nghe được những lời trong lòng của hắn mà thật sự đang nhanh chóng tiến về bên này.
Hoắc Phu Tư đang toàn lực ứng phó công kích khủng bố của Hàn Thạc nên tự nhiên không biết tình hình chung quanh. Nhưng thông qua ma đầu Hàn Thạc đã phát hiện tình huống này. Cường giả mấy đại gia tộc tại U Mạc thành đang tới, mấy người cầm đầu đều có thực lực Thượng vị thần. Những người này hẳn là nghe được động tĩnh giao thủ của Hàn Thạc cùng Hoắc Phu Tư, cho nên mới vội vàng tới.
Bọn họ cũng biết Hàn Thạc đáng sợ cho nên từng người đều mang theo Thần Vệ của gia tộc, lập thành vòng tròn dần dần đến gần, ý định muốn bao vây hai người lại.
La Ti không rõ ràng lắm tình hình chung quanh, nàng theo lời Hàn Thạc căn dặn vẫn cảnh giới ở gần đó. Ban đầu Hàn Thạc hy vọng La Ti có thể giúp hắn cản lại một số Trung vị thần, chỉ có điều hiện tại đám Thượng vị thần đang nhanh chóng đến gần. Hàn Thạc biết nếu hắn không nhanh chóng phân thắng bại với Hoắc Phu Tư, do La Ti không rõ ràng tình hình sắp đến, rất có thể nàng sẽ gặp nạn trước tiên.
Hoắc Phu Tư tuy rằng sắp thất bại, nhưng dù sao hắn cũng có thực lực Thượng vị thần hậu kỳ, trong khoảng thời gian ngắn, Hàn Thạc cũng không thể lập tức giết chết hắn đương trường.
Suy nghĩ rất nhanh, Hàn Thạc tìm phương pháp lập tức chém chết Hoắc Phu Tư. Đột nhiên, hắn truyền thần thức cho Đỉnh Linh:
– Cho ta mượn thêm nhiều lực lượng nữa, ta cần thi triển thức thứ hai của A Tị Đồ Thần kiếm trận, Diệt Thần Trảm!
– Không được!
Đỉnh Linh hơi kinh hãi, vội vàng nói với Hàn Thạc:
– Thức thứ hai Diệt Thần Trảm cần rất nhiều lực lượng mới có thể thi triển được. Ta mặc dù có thể cho ngài mượn lực lượng nhiều hơn, nhưng mà thân thể của ngài chắc chắn không chịu đựng nổi. Một khi ngài thi triển Diệt Thần Trảm, Ma Anh của ngài rất có thể sẽ bị thương!
– Ta hiểu rõ, ngươi hãy cung cấp lực lượng cho ta, khi Ma Anh không chịu nổi, ta sẽ lập tức ngừng thi triển Diệt Thần Trảm! Nhanh lên một chút, thời gian còn rất ít! – Hàn Thạc vội nói.
Dù sao Hàn Thạc cũng là chủ nhân, khi hắn yêu cầu mãnh liệt thì Đỉnh Linh cũng đành phải quán chú lực lượng khổng lồ vào trong cơ thể Hàn Thạc.
Chỉ một lát sau, hai tròng mắt Hàn Thạc đỏ tươi như máu. Càng nhiều lực lượng của Đỉnh Linh được rót vào, Ma Thể của hắn da thịt bị tróc rồi nứt ra, cổ nổi gân xanh, dường như bất cứ lúc nào đều có thể nứt toác.
Lực lượng mới này bỗng chốc tràn ngập Ma Thể, nó so với trước kia phải mạnh hơn năm lần, do đó đau khổ cũng mãnh liệt gấp năm lần lan khắp toàn thân. Hàn Thạc gần như không chịu nổi, hai tròng mắt đỏ sọc, khóe miệng trào máu. Đột nhiên hắn giống như một con mãnh thú hung ác, ngửa mặt lên trời rống lên giận dữ, sóng âm đinh tai nhức óc theo tám hướng truyền ra xa.
Ma Nguyên lực điên cuồng tràn vào trong mười bảy thanh phi kiếm. Trong tiếng thét chói tai chúng không ngừng bay lượn tạo thành A Tị Đồ Thần kiếm trận. Đột nhiên ánh sáng đen đại thịnh. Mười bảy thanh phi kiếm hệt như mười bảy con cự long nổi điên, kéo theo ánh sáng đen thật dài từ mười bảy phương hướng chém thẳng vào trung ương nơi Hoắc Phu Tư đang đứng.
Ánh sáng đen hội tụ lại theo mười bảy thanh phi kiếm bổ xuống. Mỗi lần hội tụ, sát khí trên đám phi kiếm liền nồng nặc thêm một phần. Khi ánh sáng đen do mười bảy thanh phi kiếm phát ra trở thành một trụ sáng lớn, cuối cùng nhóm phi kiếm cũng từ bốn phương tám hướng bổ tới hắc động của Hoắc Phu Tư.
Sát khí kinh thiên động địa khuấy động cả khu vực. Bỗng nhiên, khí tức hủy thiên diệt địa chợt bộc phát, mười bảy thanh phi kiếm như là kết hợp thành một thanh, cột sáng đen khổng lồ thình lình tấn công vào hắc động. Chỉ nghe một tiếng nổ rung trời đột nhiên truyền đến.
“A…”
Trong tiếng nổ đó vọng lại một tiếng gào thét thê lương bi thảm của Hoắc Phu Tư.
Chỉ chớp mắt, hắc động đã bị Diệt Thần Trảm đập tan tất cả khí tức Hắc Ám. Lực lượng của mười bảy thanh phi kiếm chỉ chậm lại một chút, sau đó như nghiền nát cả khu vực, trực tiếp đánh cho cây trường thương đen sẫm và cả cánh tay phải Hoắc Phu Tư đang cầm nó cắm sâu vào lòng đất. Trúng đòn này, tay hắn vỡ tung ra.
Cánh tay phải Hoắc Phu Tư vỡ nát, người cũng bị vùi sâu trong đất. Nhưng cây trường thương đen sẫm lại đột nhiên nổ tung thành từng khối đen sì. Cũng không biết nó do chất liệu gì chế thành mà sau khi nổ tung lại có thể hình thành một kết giới Hắc Ám mãnh liệt, ngăn trở một kích Diệt Thần Trảm tất sát.
Lực lượng của Đỉnh Linh như thủy triều rút khỏi cơ thể Hàn Thạc. Hắn phun ra một ngụm máu tươi, sau một khắc, hắn đã biết lúc này mình vẫn không thể hoàn toàn thi triển được Diệt Thần Trảm. Vừa rồi Ma Anh đã bị thương, chính do Đỉnh Linh biết Ma Anh của Hàn Thạc bị thương, mới không đợi Hàn Thạc mà tự quyết định rút sức mạnh của mình về.
Hắc Ám kết giới kia ngăn trở Diệt Thần Trảm cuối cùng cũng bị phá huỷ. Lúc này, Hoắc Phu Tư bị thương so với Hàn Thạc nặng hơn rất nhiều. Chỉ cần có thể lại mượn được sức mạnh của Đỉnh Linh, hắn tin tưởng tuyệt đối có thể triệt để chém chết Hoắc Phu Tư.
Nhưng mà thân thể của hắn vừa mới phải chịu lực lượng mãnh liệt năm lần so với bình thường, kinh mạch và tế bào chưa kịp khôi phục để sử dụng sức mạnh của Đỉnh Linh nữa. Quan trọng nhất là, các cường giả của U Mạc thành cuối cùng đã tiến tới gần, Hàn Thạc biết rằng nếu hắn lúc này không đi, chẳng những không giết được Hoắc Phu Tư mà mình còn có thể phải bỏ mạng.
Bởi vì ép mình thi triển Diệt Thần Trảm, Ma Thể của Hàn Thạc đã bị thương rất nghiêm trọng. Mà ngay cả Ma Anh cũng thụ thương nhẹ. Lúc này, nếu như hắn thi triển Huyết Độn chi thuật thì hắn sẽ bị thương càng nặng, e rằng không có thời gian trăm năm tuyệt đối không thể khôi phục.
Cho nên, Hàn Thạc chỉ có thể đành vứt bỏ ý nghĩ tiếp tục động thủ với Hoắc Phu Tư, quả quyết bay về phía La Ti, nói:
– Đi mau!
Hàn Thạc và Hoắc Phu Tư giao thủ gây ra động tĩnh rất lớn, làm kinh động tất cả mọi người xung quanh. Khi khí tức khủng bố của Diệt Thần Trảm lan ra xa, La Ti cũng không kiềm chế được tiến vào muốn xem rốt cuộc Hàn Thạc đã xảy chuyện gì.
Nhưng mà không đợi La Ti đến gần, Hàn Thạc đã đi tới bên cạnh nàng. Lần này bởi vì không thể nhờ vào lực lượng của Đỉnh Linh, tốc độ hắn chỉ có thể bằng với La Ti, nên không mang nàng cùng đi. La Ti vừa thấy khóe miệng Hàn Thạc trào máu tươi, vội vàng rời đi, trong lòng nàng đầy lo lắng, nhưng mà lúc này cũng không nói gì thêm.
Hai người rời đi không bao lâu, rất nhiều cường giả trong U Mạc thành từ nhiều phương hướng khác nhau đã tới. Tiếng gầm như mãnh thú kinh thiên động địa của Hàn Thạc đã gây chú ý đến tất cả, sợ hãi và hiếu kỳ trong lòng bọn họ đã lên tới đỉnh điểm.
Khi những người này cuối cùng đuổi đến, mới phát hiện nơi này cảnh hoang tàn khắp nơi. Một khu vực rộng lớn bị san phẳng thành đất bằng, mà tại trung tâm xuất hiện một cái hố tròn sâu, trong hố loạn thạch tứ tung, còn có sát khí nồng nặc không tan, đang khuấy động không ngừng.
“Ùm!” Loạn thạch bay tán loạn, Hoắc Phu Tư với mặt bụi bặm chui ra, thở hổn hển trừng mắt khắp nơi.
– Tộc trưởng, ngài, tay phải của ngài… – Lúc này, một cường giả thuộc gia tộc Hoắc Phúc Lợi mới thất thanh kêu lên.
Cánh tay phải của Hoắc Phu Tư và trường thương cùng bị huỷ. Hắn không có năng lực khôi phục biến thái như Hàn Thạc, do đó cánh tay phải này đã vĩnh viễn không thể khôi phục được nữa rồi. Mất một cánh tay, thực lực Hoắc Phu Tư sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, lần sau nếu gặp mặt Hàn Thạc sẽ càng thảm hại hơn.
Những cao thủ gia tộc Hoắc Phúc Lợi vừa thấy Hoắc Phu Tư mất đi cánh tay phải, mặt đầy hoảng sợ. Tộc trưởng ba đại gia tộc khác ở U Mạc thành cũng đều chau mày, liền liệt thanh niên đã bặt tăm tung tích kia vào loại nhân vật kinh khủng nhất, thầm quyết định cho dù Hoắc Phu Tư hạ lệnh cũng nên cố gắng né tránh sát thần này.
Bản thân Hoắc Phu Tư là Thành chủ U Mạc thành, có thực lực Thượng vị thần hậu kỳ. Ở trong thành, Hoắc Phu Tư chính là người mạnh nhất, ngay cả hắn cũng bị chém đứt cánh tay phải, thử hỏi còn có ai đơn đả độc đấu có thể là đối thủ của người kia?
Mặc dù sợ hãi Hàn Thạc nhưng đồng thời trong lòng tộc trưởng tam đại gia tộc này còn có phần mừng thầm. Đối với bọn họ mà nói, gia tộc Hoắc Lợi Phúc sở dĩ có thể bền vững chiếm cứ vị trí đại gia tộc lớn nhất U Mạc thành thì nguyên nhân chủ yếu là thực lực cường hãn của Hoắc Phu Tư.
Nhưng mà hiện tại Hoắc Phu Tư mất một cánh tay phải, thực lực của hắn sẽ suy giảm mạnh, bởi vậy sự ảnh hưởng của gia tộc Hoắc Phúc Lợi đối với U Mạc thành theo đó sẽ yếu đi, mà ba đại gia tộc bọn họ sẽ có nhiều cơ hội hơn.
– Thành chủ đại nhân, làm sao bây giờ?
Dù mừng thầm, tuy nhiên Tây Đinh lại tỏ vẻ nghiêm nghị, đau buồn nói:
– Thành chủ đại nhân, cánh tay quan trọng hơn, trước hết dưỡng thương cho ổn đã, ba đại gia tộc chúng ta sẽ toàn lực ứng phó, nhất định tìm ra hung thủ!
U Mạc thành có nhiều cao thủ lục soát như vậy, đến bây giờ ngay cả cái bóng đối phương cũng không phát hiện được. Thần Vệ của gia tộc mình lại chết hơn một trăm người, cam đoan của Tây Đinh lúc này hiển nhiên chỉ là nói mà thôi, chính hắn cũng không tin mình có thể bắt được Hàn Thạc.
– Ta trở về thành trước, còn lại giao cho các ngươi!
Hoắc Phu Tư sắc mặt hung tàn như một con sói độc bị đói đã trăm năm, nhìn một vòng ba tộc trưởng, nói:
– Ba đại gia tộc các ngươi tạm thời ở lại trong dãy núi, toàn lực tra cho ra người kia cho ta!
Lời vừa dứt, Hoắc Phu Tư triệu tập Thần Vệ của gia tộc Hoắc Phúc Lợi, bỏ tất cả trở về U Mạc thành.
Hắn đã mất một cánh tay, thân thể còn bị thương không nhẹ, lúc này hắn nhất định phải trở về U Mạc thành, một mặt là khôi phục thương thế nhanh chóng, ngoài ra còn phải về cố gắng sắp xếp cục diện một phen, để tránh ba đại gia tộc kia có dị tâm.
– Đi thôi, chúng ta trở về Ám Ảnh thành! – Sau cuộc chiến, Hàn Thạc biết rằng Hoắc Phu Tư được bảo vệ rất cẩn mật, hắn đã mất cơ hội hạ thủ tiếp rồi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ma Vương - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/02/2022 03:33 (GMT+7) |