Đám Lăng Phong vẫn ở cạnh Tam Nguyên khách điếm, chẳng qua đã bị đá bay ra lề đường. Hết tiền phòng, người ta cho ngồi lại sảnh mới là lạ.
Lăng Phong lúc này mới hỏi han Tần Quyền Lăng Hổ:
– Sau khi ta bỏ đi, Triều gia thế nào?
Tần Quyền cười đáp:
– Triều Lam trấn an quan khách, nói kia chỉ là tập tục kết hôn của Triều gia, đợi đủ 7 7 49 ngày tân lang tự động quay lại, phu thê ân ái mặn nồng.
Lăng Phong toát mồ hôi, còn đòi hắn quay lại?
Lại nói, Triều Lam cũng rõ thâm, bắt người ở rể mà cứ như an táng, còn có cả 49 ngày cúng giỗ. Xem ra cả Triều gia chỉ chờ ngày chụp được Phong ca, liền đem hắn đi chôn sống. Ai đời làm cho khuê nữ nhà người ta mang tiếng chồng bỏ ngay ngày cưới.
Nói ra, Phong ca cũng thật xin lỗi Nguyệt Nga cô nương. Giá như dung nhan nàng ta được 1/10 cái tên, hắn đã có thể tình nguyện hy sinh để lấy nàng, đằng này…
Lâm Hàm Uẩn bên cạnh đột nhiên hỏi Lăng Phong:
– Ngươi thực sự đã kết hôn rồi sao?
Tần Quyền từ đầu đã rất tò mò về cô gái này nhưng nhịn không nói, bây giờ mới có dịp để hỏi chuyện:
– Vị cô nương này là?
– Ta họ Lâm, là…
– Là bạn qua đường thôi. Ta nhận lời đưa nàng ta tới phủ Thái Nguyên.
Lăng Phong giành nói, tránh cho Lâm Hàm Uẩn nói sai cái gì hiểu lầm linh tinh.
Tần Quyền nhìn Lăng Phong, rồi lại nhìn Lâm Hàm Uẩn, vờ gật gù.
Lăng Phong nhìn cái bộ dáng của thằng nhãi kia, biết kiểu gì cũng đang nghĩ bậy bạ, hắn liền đánh sang chuyện khác, tránh cho Tần Quyền lại hỏi vặn lung tung:
– Các ngươi về sau vẫn ở Triều gia, bọn họ không làm gì cả sao?
– Làm gì được? Đệ và Lăng Hổ ở đó gần như vô địch, còn được tiếp đón như thượng khách. Triều Lam năm lần bảy lượt mời mọc, thậm chí muốn kết nghĩa với bọn đệ. Còn hứa chỉ cần bọn đệ đồng ý, ngay lập tức có trăm tên thủ hạ đi theo.
– Điều kiện tốt như vậy? Ngươi còn chạy tới đây làm gì?
– Chẳng phải vì đi tìm huynh sao? Tình cảm huynh đệ chúng ta thân thiết như vậy…
– Thôi dẹp đi. – Lăng Phong trề môi.
Tần Quyền cười qua quýt, nói:
– Triều gia trang quy mô không tệ, chỉ e còn lớn hơn Phong Vân đoàn chúng ta. Ăn ở cũng coi như tạm được, chỉ tiếc cái xó đó mỹ nữ chả có ai. Đệ còn đang độc thân, đâu thể chôn vùi đời trai như vậy được.
Lăng Phong nhớ đến người suýt làm “vợ cả” của mình, buột miệng:
– Còn có Triều Nguyệt Nga gì đó đấy thôi.
Tần Quyền giật nảy người, xấu hổ cười:
– Ấy, kia là tẩu tẩu nha.
– Hừm. Tẩu tẩu khác tuyệt nhiên không thể, riêng cô ta thủ tục vẫn chưa hoàn tất, Lục đệ ngươi nếu giúp Tứ ca ta rước đi, coi như giúp ta một cái ân tình.
Tần Quyền xua tay lia lịa:
– Không được, đệ là người có nguyên tắc.
Lăng Phong bĩu môi khinh bỉ. Quyền đệ tám phần cũng nhìn ra Triều Nguyệt Nga mặt mũi như quỷ đói, bày đặt cái gì “nguyên tắc”. Nhớ năm xưa gặp Lý Sư Sư, chưa gì đã dặn trước Lăng Phong không được giành với hắn, nếu không tình nghĩa huynh đệ vứt sang một bên mà thôi.
Tần Quyền bỗng ra vẻ thần thần bí bí:
– Mà nha, mấy ngày nán lại Triều gia âm thầm quan sát. Đại tẩu, thân phận, hành tung, đều không đơn giản đâu.
“Còn cần ngươi nói sao?” Lăng Phong nghĩ thầm.
Chiếu theo lời Cố lão nhận định, vị Triều cô nương kia về cơ bản đã chết, bây giờ không biết chừng bị một bà lão bất tử nào thay thế. Lần đó hắn vừa nhìn “chân diện mục” đã sợ đến rớt mật mà bỏ của chạy lấy người. Phong ca xem phim kinh dị không một trăm thì cũng một ngàn mà còn bị hù đến như thế, nữ chính đơn giản mới lạ.
Lăng Phong quay sang Lăng Hổ đang tĩnh lặng một góc, hỏi:
– Còn đệ, sao không ở lại Triều gia? Ta nhớ đệ thân Đồng Tử Công, không để ý chuyện mỹ nữ mới phải.
– Không thích. – Lăng Hổ đáp gọn lỏn.
Tần Quyền nói xen vào:
– Hềhề. Quên nói cho huynh, hắn ta không để ý mỹ nữ, nhưng để ý đạo sĩ.
– Là ý gì?
– Huynh còn nhớ cái tên Công Tôn Thắng chứ?
– Đạo sĩ điên?
– Chính hắn, không hiểu làm cách nào lại thành thân tín cho Triều Lam, trên dưới Triều gia đều tin hắn sái cổ, Lăng Hổ mỗi lần nhìn thấy hắn là muốn đánh nhau.
Lăng Phong cười cười, lý do kiểu này cũng chỉ đùa cho vui, hắn cũng không hùa thêm, nghiêm túc hỏi:
– Nói vào vấn đề đi. Hai ngươi sao lại sang Hà Đông? Thực chỉ muốn đuổi theo ta?
Lúc Lăng Phong lên kế hoạch chạy đi, hắn chưa hề quyết định đi hướng nào. Theo suy nghĩ thông thường, Tần Quyền Lăng Hổ sẽ phải đi về phía nam. Lý do là huynh đệ Cao Diệp đã đi hướng đó từ trước. Lăng Phong không để lại ký hiệu nào, nhất là vì hắn đã qua sông, Tần Quyền Lăng Hổ làm cách nào mà tìm được?
Tần Quyền cũng dừng đùa cợt, nói:
– Bọn đệ đúng là đuổi theo huynh, đều nhờ có Phi Yến chỉ đường.
– Ồ?
Lăng Phong nhìn sang Tạ Phi Yến đang đùa cây cỏ bên cạnh, cô bé chỉ nhìn hắn cười ngây ngô. Trong lúc hắn không để ý, Cố lão đang lim dim cũng hé mắt nhìn Phi Yến.
Lại nghe Tần Quyền nói:
– Đệ ở Triều gia trang, nghe được một vụ tài bảo. Cái đêm huynh nhảy vào phòng đại tẩu… Khụ, Triều Lam đang rủ rê một đám đi cướp cống vật.
Lâm Hàm Uẩn ngồi cạnh bỗng đứng dậy động thân lại chỗ Phi Yến, xem ra không thích nghe chuyện trộm cướp này.
Lăng Phong hỏi:
– Vậy thì làm sao?
Tần Quyền nhìn Lăng Phong, giọng hơi thấp xuống:
– Bọn đệ cũng tính tham gia cướp chỗ cống vật đó.
– Sứ đoàn chỉ e cả ngàn người. Có mấy người chúng ta cướp thế quái nào được…
Lăng Phong nói nửa câu không khỏi ngớ người ra, nhớ ra vấn đề quan trọng nhất:
– Từ từ, khoan đã. Cống vật? Ngươi tính cướp quan quân? Chúng ta là người Tống nha.
Tần Quyền thờ ơ đáp:
– Đệ cũng không nhận mình là người Tống bao giờ…
Lăng Phong cười méo xệch, hắn cũng chả xem mình là người Tống chính thống, chẳng qua… Cướp của triều đình, này m* nó thành tội phạm mất rồi.
– Ngươi… cũng biết chúng ta đang có thân phận gì?
Tuy Lăng Phong chưa bao giờ hé lộ ba chữ “Mật Thám ty”, nhưng với độ láu cá của Tần Quyền, có lẽ cũng đã đoán ra một phần.
Chỉ nghe Tần Quyền nhếch mép hỏi:
– Tứ ca, huynh định làm ăn kiểu này đến bao giờ?
– Kiểu này là kiểu nào?
– Đệ và mấy anh em, ngay từ đầu đều không ưa gì triều đình. Chuyện Tứ ca nhận triều đình thuê lần này, nếu để Phương Đại ca biết, Tứ ca nói xem phản ứng của họ ra sao đây? Nói thật Tứ ca đừng giận, Tứ ca kêu bọn đệ đi Hà Bắc, bọn đệ tám phần đều không đồng ý. Chẳng qua, một là Tứ ca làm Đương gia, ngay lần đầu xuất quân bọn đệ không thể phản đối. Hai là ngày đó Hắc kỳ chúng ta tiêu thì quá nhiều, nhưng kiếm lại chẳng bao nhiêu, cho nên…
Lăng Phong hơi bất ngờ. Hóa ra mấy đứa này cũng biết suy nghĩ lắm, cứ tưởng cả đám đều vô tâm vô phế.
Tần Quyền tiếp tục nói:
– Lần nọ Tứ ca thất bại, còn về lại đó làm gì? Chi bằng nhân đây thích gì làm đó luôn. Hắc kỳ ngày trước chưa ra đời chưa hiểu chuyện, qua chuyện này đệ nghĩ mấy đứa Tiểu Xuyên cũng đã cứng cáp hơn. Đệ không phải nói khoác, mấy ngày ở Triều gia trang, đệ thấy ngay đám tự xưng “hào kiệt” kia mà còn quật tung Hà Bắc Sơn Đông được, chúng ta không việc gì không làm được.
Lăng Phong không cho là đúng:
– Chuyện nhiệm vụ chuyện triều đình, ta sẽ suy nghĩ. Ta cũng chẳng muốn bám vào triều đình mãi. Nhưng là chuyện cướp đệ vừa nói, ta không đồng ý. Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau.
Lăng Phong uống vội chén nước nhuận họng, nói:
– Đám du thủ du thực kia hết đường sống mới phải đi làm phỉ. Chúng ta có đường sống tại sao phải đi so với chúng? Hà Bắc Sơn Đông, “trời cao Hoàng đế xa”, tuy không ai quản, nhưng kiếm ăn cũng chỉ đủ qua ngày đoạn tháng, cho nên mới phải đi cướp. Chúng ta ở kinh thành, cơ hội gấp bội, tuy đổi lại bị triều đình quản thúc, coi như có quy luật qua lại mà thôi. Nhưng đâu đến mức phải “máu anh hùng” đi làm phỉ tặc.
Tần Quyền nhất thời không thể phản bác.
Lăng Phong hiểu suy nghĩ của Tần Quyền, nói trắng ra là “anh có bản lĩnh, coi trời bằng vung”.
Lăng Phong tuy cũng là dạng coi trời bằng vung, nhưng hắn có quy tắc của mình.
Hai năm trước đến đây, vì miếng cơm manh áo phải đi làm thuê ở chợ Tây Trường An, có lúc tranh giành với cả một con chó. Đó là một vết thương trong lòng Lăng Phong, là giới hạn hắn sẽ không quay lại lần hai. Năm xưa hắn là kẻ có học thức, làm phòng PR, đâu thể rơi rớt đến trình độ đi ăn cướp.
Không thể vì là xuyên không, đây là dị giới, rồi muốn làm gì thì làm. Hỏng cả phẩm chất tốt đẹp xã hội chủ nghĩa, khụ!
Tần Quyền coi bộ cũng thấy nhụt chí làm bậy, chỉ tiếc rẻ:
– Lần này đi hộ tống cống vật là một tên tham quan, Cao Cầu gì đó. Nghe đâu bị dân chúng vô cùng căm ghét, có cướp thực ra cũng không phải xấu lắm.
– Cao Cầu thì sao chứ? Từ từ… Cao Cầu?
Lăng Phong không khỏi trợn mắt há mồm.
– Huynh biết tên này?
– Biết… một chút.
Cao Cầu nha. Nhờ đá cầu mà làm quan, vai phản diện Thủy Hử, Phong ca không biết mới lạ.
Lăng Phong cũng không có hứng thú với tên họ Cao này, cùng lắm nhìn mặt một cái gọi là đã biết là xong.
Tần Quyền nhìn thấy Lăng Phong lưỡng lự, liền hỏi ngay:
– Sao? Huynh đổi ý?
– Hừm, để từ từ xem đã.
Cố lão không biết từ đâu đột nhiên thò đầu vào:
– Ê, câu kia là của lão ca, không được xài bậy. Mà các ngươi đang bàn đi cướp gì sao? Lão tổ tông rất ủng hộ cướp bóc đó. Nhớ ngày đó dưới ánh chiều dương…
Lăng Phong mới mặc xác lão, nói:
– Trước mắt cứ vào thành Thái Nguyên cái đã.
Lâm Hàm Uẩn lúc này cũng lại gần, tỏ vẻ lo lắng nói:
– Chúng ta chỉ có hai con ngựa kia, làm sao đi hết?
Lăng Phong nhíu mày, lại vấn đề.
Lúc sáng Tần Quyền Lăng Hổ đến có đem theo 2 con ngựa già, ít tiền túi nếu mua bánh bao nước uống nữa coi như sạch. Còn may tiền trọ Tam Nguyên có đám Thành Bích trả cho. Ở đây có đến 6 người lớn 1 trẻ nhỏ, 2 thớt ngựa già yếu căn bản không thể chở 3 chở 4.
Sau một hồi tính toán, rút cục Lăng Phong đành phải để lại 2 con ngựa ở khách điếm, đổi một cái xe trâu kéo.
Cả đoàn lục đục lên đường.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mật thám Phong Vân |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 01/04/2021 21:49 (GMT+7) |