Hà Mạch Dũng vừa tiến vào liền chắp tay:
– Haha, chúc mừng Triều gia trở thành Minh chủ.
– Không dám, không biết hai vị hôm nay đến có gì cần truyền đạt.
Hà Mạch Dũng liếc nhìn xung quanh, Triều Lam hiểu ý phất tay:
– Tất cả lui ra đi!
Chờ cho mấy tên gia nhân đi mất, Hà Mạch Dũng mới thản nhiên:
– Triều gia không sợ huynh muội chúng ta đến ám toán ngài sao?
Triều Lam ưỡn ngực khí khái nói:
– Nếu ngay cả chuyện này Triều mỗ còn sợ, vậy còn làm đại sự gì nữa?
– Nói hay lắm!
Hà Mạch Dũng cười nhạt:
– Lần này huynh muội chúng ta sẽ giúp ngài cầm chân Lưu Quang Thế, Triều gia chỉ cần lo tổ chức đoạt cống phẩm là được.
Ngô Dụng nghe vậy lập tức liếc Triều Lam, bọn họ cũng trùng hợp đang bàn đến vấn đề này.
Ngô Dụng đương nhiên không thể tin ngay, nói:
– Thật sự chỉ như vậy thôi sao? Chẳng lẽ không có điều kiện nào khác?
– Haha. Các vị tuyệt đối không nên nghi ngờ thành ý của bổn môn. Lần cống phẩm này, coi như là món quà Cửu môn tặng không cho các vị. Lời hứa vẫn như xưa, đại sự thành, các ngươi 3 đạo phía bắc, chúng ta phía nam.
Ngô Dụng bĩu môi khinh bỉ, thầm nghĩ xem Ngô Dụng hắn là trẻ con 3 tuổi chắc? Chẳng qua lúc này phải dựa vào tiền tài tình báo của người ta, da mặt tạm vẫn chưa thể xé toạc ra.
– Tuy nhiên…
Hà Mạch Dũng đột nhiên ngắt câu, nhấn giọng nói:
– Võ Lâm Mật Tịch kia, Cửu gia phải giữ, cũng sẽ cho người đến lấy. Nhưng nếu chẳng may các ngươi lấy được trước, vậy thì phải giao lại cho Cửu gia.
Ngô Dụng thoải mái nhận lời:
– Không có vấn đề. Có điều, vị “Cửu gia” kia là…
– Chính là chủ nhân của bổn môn.
– Ồ?
Ngô Dụng đăm chiêu, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe đến hai chữ “Cửu gia” này.
Triều Lam lại đang lưỡng lự, y nghĩ đến Võ Lâm Mật Tịch.
Câu chuyện “108 vị anh hùng” theo Chu Xán của Công Tôn Thắng vẫn lảng vảng bên tai. Mà cái Võ Lâm Mật Tịch kia, nghe nói là võ kinh do Chu Xán viết ra. Triều Lam thân là người trong giang hồ, có chút nuối tiếc.
Triều Lam bắt đầu có chút tham lam. Thứ kia khẳng định phải là đồ quý, thì “Cửu gia” thần bí nọ mới cần như vậy, ngay cả trăm vạn lượng bạc cũng không bằng. Như vậy nếu y có thể nẫng tay trên, không biết chừng…
Ngô Dụng hỏi:
– Các ngươi làm sao cầm chân Lưu Quang Thế?
Hà Mạch Dũng lại cười nói:
– Quả nhiên đúng như Cửu gia phán đoán, Ngô tiên sinh sẽ hỏi câu này.
– Là thói quen thôi.
– Đã là hợp tác, cũng không có gì phải giấu. Chúng ta sẽ dùng độc.
Triều Lam góp lời:
– Hà sứ giả đa nghi rồi, Ngô tiên sinh không có ý gì đâu. Nhưng, các ngươi làm sao bảo chứng sẽ thành công?
Hà Mạch Dũng lập tức cười lạnh:
– Điều đó thì phải cần Triều gia chính ngài nghiệm chứng?
– Lời này ý gì?
Hà Mạch Dũng nhỏ giọng ra sau:
– Tuyết Cơ, đồ đâu?
– …
Không có ai đáp lời. Hà Mạch Dũng quay sang, chỉ thấy Diễm Tuyết Cơ đang thất thần ra đó.
– Tuyết Cơ?
– A, chuyện gì?
– Giao phó của chủ thượng…
Diễm Tuyết Cơ lúc này mới tỉnh ra, lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa sang xong lại thất thần.
– Muội bị làm sao vậy? Từ lúc vào phòng đã ngẩn ra.
Diễm Tuyết Cơ có vẻ bị chuyện gì đó phân tâm, mất hứng nói:
– Không có gì, huynh cứ tiếp đi, muội ra ngoài.
Đi được hai bước bỗng quay lưng hỏi Triều Lam:
– Nữ Đương gia Trường Phong tiêu cục kia, các ngươi có biết không?
Triều Lam Ngô Dụng liếc nhau. Thầm nghĩ bọn họ chính đang lo lắng về Trường Phong tiêu cục, đám người Cửu môn này đã lo tới ngay, quả thật là khó chơi.
Bọn họ nào nghĩ đến, kia chỉ là cô nương người ta tâm tình nữ nhi.
Triều Lam nói:
– Nghe nói xưng Văn phu nhân.
– Phu nhân? Đã làm phu nhân còn đi lại lung tung, giở trò câu dẫn đàn ông? Đúng là thứ đàn bà chẳng tốt lành gì.
Giọng điệu Tuyết Cơ có chút cay nghiệt đố kị. Nói xong quay lưng bỏ ra ngoài.
Hà Mạch Dũng lúc này mới mở chiếc hộp kia ra:
– Đây là dược phẩm mà chúng ta sẽ để Lưu Quang Thế dùng. Tên là Đoạn Cân hoàn.
Triều Lam Ngô Dụng nhìn vào, thấy một viên thuốc màu đen, cũng không có gì đặc biệt. Nhưng bọn họ không hiểu, Hà Mạch Dũng để họ xem nó làm gì?
Trọng yếu hơn, nó lại có tên… “Đoạn Cân hoàn”?
Liệu có liên quan đến Đoạn Cân Nhẫn mà Lăng Phong đang cực khổ đi tìm hay không?
– Có phải Triều gia vừa thắc mắc, làm sao chắc chắn Lưu Quang Thế sẽ bị nó khống chế không?
– Đúng vậy.
Chỉ nghe Hà Mạch Dũng lạnh giọng:
– Ngài tự mình thử nó, không phải sẽ biết ngay sao?
– Cái gì?
Triều Lam trừng mắt kinh hãi. Hà Mạch Dũng tủm tỉm:
– Yên tâm, nó sẽ không làm ngài chết ngay tức thì đâu. Chẳng qua, cứ mỗi thời gian phải có thuốc giải…
– Các ngươi đây là ép người quá đáng rồi.
– Hừ, nếu không như vậy, làm sao Cửu gia tin các vị sẽ trung thành chứ? Uống hay không là tùy chọn. Chẳng qua, ta có thể nói cho ngươi biết luôn. Cửu môn không chứa kẻ hai lòng. Nếu ngươi từ chối uống, ngày này năm sau cũng là ngày giỗ của ngươi.
Triều Lam Ngô Dụng giận run, thầm nghĩ tâm cơ của họ vẫn dưới “Cửu gia” kia nhiều lắm.
Triều Lam bỗng nhớ lại câu nói của chính mình lúc đầu, cổ họng không khỏi nghẹn một cục.
“Nếu Triều mỗ sợ các ngươi, vậy còn làm đại sự gì nữa?”
Đúng lúc này, có ai đó hùng hổ chạy vào:
– Đại ca… A không đúng, Minh chủ, quân sư, bên ngoài có một đám quan sai.
– Quan sai phương nào?
– Hắn tự xưng Tổng Bộ đầu Thái Nguyên…
– Triển Chiêu?
… Bạn đang đọc truyện Mật thám Phong Vân tại nguồn: http://truyensex.moe/mat-tham-phong-van/
Bên ngoài sân.
Tiêu Thiên Phóng chiến Tống Nguyên An, có thể nói là khó lòng diễn tả chỉ trong một câu hai chữ. Hai người vượt nóc băng tường, đại chiến đã gần nửa canh giờ.
Đại khái hiệp một, Tiêu Thiên Phóng xuất ra độc môn tuyệt kỹ Hàng Long Trảo, đối thủ Tống Nguyên An chỉ biết căng mình chống đỡ. Sang hiệp hai, Tống Nguyên An thay đổi chiến thuật, dùng Khốc Tang Bổng liên tục đánh vào hai cánh, Tiêu Thiên Phóng lại phòng ngự phản công kín kẽ.
Chỉ tiếc là, Lăng Phong bận rộn ôn chuyện với Thành Bích, căn bản không để tâm. Vì vậy cũng không thể chuyển tải trận kinh điển này đến độc giả.
Mãi về sau bỗng có quan sai tới tra khảo, Lăng Phong mới nuối tiếc liếc Thành Bích, cùng nhau ra xem.
Lúc này, Ngô Dụng đang chắp tay đi ra cổng:
– Nghe danh Triển Bộ đầu đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt. Vinh hạnh, vinh hạnh.
Triểu Chiêu tung người xuống ngựa, theo sau có chừng 20 sai nha cầm đuốc. Triển Chiêu vừa đi vào vừa liếc ngang liếc dọc.
Lại nói, mắt Triển ca bị lác, gã đang nhìn cái gì chẳng ai đoán nổi.
Gã lãnh đạm nói:
– Ngô viên ngoại đâu?
– Viên ngoại đã đi thăm người bà con xa, để lại trang viện cho tại hạ trông coi.
– Có gì làm chứng?
Ngô Dụng bình tĩnh đáp:
– Điều này… Không biết đại nhân có giấy khám xét hay không? Tự tiện xông vào nhà dân, hình như Bộ đầu cũng không có quyền này thì phải?
Triển Chiêu hừ lạnh, gã nhận lệnh từ cấp trên liền tức tốc chạy tới, làm gì có giấy tờ nào.
Đành liếc mắt nhìn cảnh trên nóc nhà nói:
– Hừ. Nửa đêm tụ tập đánh nhau, ảnh hưởng trị an. Ngươi nói chúng ta có quản được không?
– Cái này sao? Mấy huynh đệ lâu ngày, gặp gỡ giao lưu mà thôi. Để tại hạ nhắc nhở bọn họ.
Triển Chiêu nhíu mày. Kỳ thực, đám này đồng tâm hiệp lực mới đáng lo, có đánh nhau mới tốt.
Nghĩ vậy lại kiếm cớ khác:
– Hai người đang đánh nhau ở kia, có phải là Cái bang?
Ngô Dụng cười phụ họa:
– Hình như đúng vậy, không nghĩ Triển Bộ đầu là mệnh quan triều đình, thế nhưng hiểu biết giang hồ thật tốt.
– Nói lời thừa. Ngươi có biết, Cái bang là bang phái ngoài pháp luật?
Tiện nói, bang phái trong thiên hạ tuy đông, phần đông đều chịu triều đình quản thúc.
Phàm muốn hoạt động bình thường, bang phái đều phải xin giấy. Nếu không, chỉ cần một cái cáo thị “giả thần lộng quỷ, mê hoặc bách tính” hoặc “tự tiện lập bang, mưu đồ tạo phản” là coi như tiêu. Điều này Lăng Phong biết rõ, hắn từng tốn không ít tiền để Phong Vân đoàn có thể hoạt động ở Vĩnh Lạc.
Cái bang chính là bang phái lớn nhất không có giấy phép hoạt động. Bản thân triều đình muốn dẹp Cái bang từ lâu nhưng lực bất tòng tâm. Ăn mày quá đông. Hơn nữa, ba đạo Hà Bắc Hà Đông Sơn Đông tình hình hỗn tạp, rút cục quan phủ đành mắt nhắm mắt mở.
Nói thì nói vậy, Triển Chiêu lấy lý do này ra, không khỏi quá gượng ép.
Ngô Dụng cười mỉm:
– Triển đại nhân, ngài đêm khuya tìm đến, chỉ để nói mấy điều này?
Triển Chiêu lạnh lẽo nói:
– Ta nhận được tin báo, ở đây có người nửa đêm tụ tập làm loạn, gây mất trật tự trị an.
– Haha, chắc kẻ nào nói lung tung thôi. Triển Bộ đầu nhìn xem, mọi người chỉ ăn uống mà thôi.
Triển Chiêu mặt đanh lại:
– Ngươi ta đều hiểu trong lòng, đừng nói nhảm nữa. Nghe nói Ngô sư gia từng là tú tài đỗ đạt, thấu tình đạt lý. Mỗ khuyên một câu, quay đầu là bờ, vẫn còn kịp.
Ngô Dụng mặt không đổi sắc, vẫn điềm tĩnh tự nhiên:
– Tại hạ cũng nghe nói Triển Bộ đầu là người ngay thẳng chính trực. Hà Đông chiến tranh, sinh linh oán thán, đều do bắc nhân ban cho. Chẳng ngờ bị bắt cống nạp trăm vạn lượng bạc, triều đình lại đem giao cho bắc nhân. Bộ đầu nói xem, phải như thế nào mới thấu tình đạt lý?
– Đó là chuyện của triều đình. Đã là con dân Đại Tống, phải tin tưởng vào Quan Gia.
Ngô Dụng chắp tay sau lưng cười lớn:
– Quan Gia ở trên cao, chỉ e bị gian thần che mắt.
– Sư gia có muốn đi một chuyến nha môn tố cáo gian thần không?
Ngô Dụng nào dễ mắc mưu, nói:
– Haha, tại hạ vẫn là ở đây với huynh đệ thôi. Bộ đầu nếu không ngại, cũng có thể tham gia.
– Hừ.
Triển Chiêu lại hậm hực.
Thực ra, gã cũng không có bằng cớ làm căng.
Hà Đông chiến tranh liên miên, hơn nữa ở đây triều đình đặc cách cho phép mộ binh, nghĩa quân tự phát không phải chuyện hiếm. Nói không xa, quân Bình Định của Lưu tướng quân Lưu Quang Thế cũng từ một nhóm nghĩa quân mà thành.
Cho nên, lấy bốn chữ “trừ hại bách tính” làm slogan, hoàn toàn không có chữ nào chống lại triều đình. Dù Hạo Khí Minh có tự làm quân, Triển Chiêu cũng chưa chắc làm gì được, trừ phi tìm được bằng chứng tạo phản ngay lúc này.
Biết đứng ở đây cũng chẳng tác dụng gì, dù sao cũng đã dò xét qua tình hình, Triển Chiêu qua loa vài câu, đại khái viết cái biên bản rồi quay lưng bỏ đi.
Vốn đã sắp lên ngựa, cái mắt lé của Triển Chiêu thế nào lại phát huy tác dụng.
Gã nhìn ai đó nói:
– Lăng Phong?
– Ai gọi ta đấy? Ô, Triển Đại ca. Đã lâu không gặp…
Lăng Phong không khỏi buồn bực. Cũng trách khả năng hóa trang của mình kém, từ đầu gần như chẳng lừa được ai.
Triển Chiêu mày nhíu lại:
– Ngươi cũng ở đây?
– Khụ, đệ mới mở cái tiêu cục, đến đây chào hỏi làm ăn thôi. Đúng rồi, hôm nào đệ sẽ đích thân đến chỗ huynh…
– Hừ, khỏi đi. Cái tiêu cục của ngươi ta đã nghe. Đám Ngũ Thử kia, cũng không tốt lành gì. Ngươi làm sao thì làm, nếu không ta không ngại bắt người vào nhà lao.
Lăng Phong nhìn vẻ nghiêm trọng của Triển Chiêu, đùa nói:
– Ấy, quen biết cũng là tội sao?
– Đừng tưởng ta không biết. Có biết cất giữ cấm thư chịu tội gì?
Lăng Phong gãi đầu:
– Cấm thư? Triển Đại ca nói đùa. Ta ngay cả mặt chữ còn không thông.
– Hừ. Cái Bát Mỹ Đồ kia, là đồ trong Vương phủ bị đánh cắp. Vương gia đang truy nã toàn thành đấy.
– Á?
Triển Chiêu chuẩn bị tư thế lên ngựa, lại đột ngột hạ thấp giọng với Lăng Phong:
– Nể tình ngươi hâm mộ ta. Nói cho ngươi biết, triều đình đều đã nắm toàn bộ, chỉ chờ bọn chúng động thủ là một lưới bắt gọn. Ngươi tốt nhất đừng dại mà tham gia, bằng không đừng trách ta hạ thủ không lưu tình.
– Haha, tiểu đệ chỉ làm ăn thôi, đại ca nói thâm sâu quá đệ không hiểu gì cả.
Lăng Phong cười gượng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mật thám Phong Vân |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 01/04/2021 21:49 (GMT+7) |