Thật không biết lần này là ai ra tay tương trợ, nói không chừng lại là nữ hiệp nào đó.
Chỉ nghe Nam Cung Bình quát lạnh:
– Dám giành người với bổn thiếu chủ?
Kẻ thứ ba mang mặt nạ, kiếm đã bị đánh bay, đang ôm ngực khổ sở.
“Ngân Diện?”
Lăng Phong trợn mắt há mồm, thằng này vẫn chưa chịu bỏ đi?
Xem ra Ngân Diện không từ bỏ việc báo thù vẫn trốn ở đâu đó, nhân lúc Lăng Phong bị ép vào thế khó liền nhảy ra muốn đánh lén. Không nghĩ đến lại bị chính Nam Cung Bình phát hiện.
Cổ nhân có câu, “kẻ thù của kẻ thù là bạn”. Đáng tiếc câu này không ứng lên người Nam Cung Bình, với hắn ta kẻ thù là kẻ thù, kẻ thù của kẻ thù cũng là kẻ thù nốt.
Ngân Diên đâm lén Lăng Phong, Lăng Phong chém Nam Cung Bình, Nam Cung Bình cản Ngân Diện.
Ngân Diện nhìn Lăng Phong căm thù, sau đó vội khinh thân biến mất vào bóng đêm.
Lăng Phong không khỏi thấy trớ trêu. Không nghĩ kẻ ra tay giúp hắn lại là kẻ thù của hắn.
Màn xuất hiện bất ngờ của Ngân Diện khiến hai cây đao trong tay Lăng Phong và Nam Cung Bình đồng thời bị đánh bay. Bản thân Ngân Diện lại thành kẻ chịu đòn nặng nhất, thù không trả được còn trọng thương.
Sao cũng được, đối phương mất vũ khí, Lăng Phong là người vui nhất. Kẻ này cũng biết Thiên Ma Truy Hồn Đao, đơn đao hay phi đao Lăng Phong đều thua kém, chỉ còn trông chờ vào kỹ năng cận thân. Mặc dù Lăng Phong không phải cao thủ toàn năng về cận chiến, nhưng riêng khoản ôm thì vẫn có chút tự tin. MMA thần công không phải chỉ có khóa chiêu, lúc cần thiết có thể đánh gãy tay chân.
Lăng Phong chụp cổ tay Nam Cung Bình, miễn cho tên kia lại dùng cơ quan bắn ra phi đao, thuận tiện lựa thế vật ngã đối phương. Để chắc ăn còn âm thầm vận Cửu Âm, thi triển kết hợp nội ngoại.
Nam Cung Bình vừa nhìn thấy tư thế của Lăng Phong, đột ngột cũng cười âm nhu.
Xung quanh đều chẳng hiểu ra sao, vừa rồi còn chém nhau ngươi chết ta sống, bây giờ lại ôm nhau?
“Từ từ, có gì không ổn?”
Thứ nhất, đối phương cũng biết trò này, tay Lăng Phong cũng bị gã chụp lại.
Người phương bắc nói riêng về đấu vật đã vượt hẳn Trung nguyên về cả chất lẫn lượng. Nam Cung gia lại càng là gia tộc nổi danh nhiều tuyệt kỹ, năm nào cũng có người vô địch giải ngoại hạng Kim Quốc. Bản thân Nam Cung Bình từ khi vào Thiên Nhẫn tuy ít tham gia giao lưu, nhưng ở Kim quốc vẫn nằm trong top 10 bảng xếp hạng toàn quốc. Lăng Phong dùng MMA thần công với Cao Đào còn được, dụng phải Nam Cung Bình liền gặp đối thủ.
Thứ hai mới đáng nói, chỗ bị Nam Cung Bình chụp lấy, cảm giác rất kỳ quái, lúc lạnh lúc nóng.
Lăng Phong nghiến răng vận khí lần nữa, vừa duy trì Lưỡng Nghi quanh người, vừa tăng khí lực toàn thân.
Kỳ quái, càng vận khí càng thấy mình yếu hơn, tư thế sắp bị đối phương vật ngã ra sau.
“M* nó, lật thuyền trong mương?”
Tiêu Thiên Phóng đang giao tranh cùngg Hộ Giáo sứ Ngột Ngạt, tình cờ liếc thấy không khỏi cả kinh:
– Lăng huynh đệ, mau bỏ chân khí hộ thể. Ngươi để hắn bám thêm một lúc, coi như thành cái xác khô.
– Chuyện gì?
“Hút nội công?”
Lăng Phong choàng tỉnh, chẳng trách khí lực càng thi triển càng thấy thiếu.
Lăng Phong đoán trúng, kia là Hóa Lực Thần công bí truyền của Nam Cung gia, chỉ có đích tôn mới được chân truyền, chuyên rút khí lực đối phương.
Xem ra tên này con nhà giàu, lắm đồ chơi thật.
Tiêu Thiên Phóng Lăng Hổ Tần Quyền đang lo 3 tên Hộ Giáo sứ, Lăng Phong chỉ có thể tự lo.
Ngày trước chưa biết luyện khí, còn nhớ Lăng Phong từng nghĩ không luyện khí thì đã sao chứ? Hiện tại đã quen với nội công rồi, thần khí lại thành vật bất ly thân, không dùng đến cảm giác vô cùng bức bối.
Lăng Phong vội vã buông tay, lộn ngược ra sau.
Vừa muốn đứng thẳng đã nghe tiếng gió hung ác độc địa bổ tới.
“Rít”
“Cô Hồn Hoặc Thần?”
Cự ly quá gần. Lăng Phong theo bản năng ngửa ra tránh né, thân thể hóa thành những tàn ảnh mờ mờ.
Rút kinh nghiệm lần trên thuyền, lần này thời điểm lưng sắp chạm đất, Lăng Phong liền chống lấy khủy tay, nhanh như cắt thuận thế mượn lực bật người. Trong lúc người đang xoay ngang, hắn không quên rút ra phi đao ném về phía Nam Cung Bình.
“Viu”
“Keng”
Tiếng phi đao xé gió lao đi, hình như còn va chạm vào nhau.
Lăng Phong biết phi đao khó lòng hạ được đối phương, hắn cũng chỉ dùng nó kiếm chút không gian. Mèo bay chó nhảy, cộng thêm xà thuật hồ ly bộ đều đem ra dùng. Nháy mắt đã thoát ra mấy trượng xa.
Nam Cung Bình không hạ được Lăng Phong, ngược lại Lăng Phong lại càng không có cách thắng được đối phương.
Sau thất bại lần trước, Nam Cung Bình ngày đêm luyện Thiên Ma Truy Hồn Đao, rút cục đột phá qua tầng 3, cả tốc độ lẫn chuẩn xác đều tăng mạnh. Đáng tiếc, Lăng Phong cũng vừa đột phá thân pháp, một lần nữa phá được Thiên Ma Truy Hồn của gã.
Nam Cung Bình hừ lạnh, đêm nay bằng mọi giá không thể tha cho Lăng Phong. Bằng không để Lăng Phong thoát đi, Đại Tống rộng lớn như vậy, Nam Cung Bình khó lòng tìm được lần hai. Gã còn thân phận thiếu chủ, còn rất nhiều chuyện phải làm.
Nam Cunng Bình chụp đại một cây cương đao dưới đất, lại lần nữa xông đến.
Lăng Phong thầm hô không xong.
Thường thì nam chính luôn có chiêu cuối vượt cấp gì đó, đại khái vừa đánh ra liền khiến quần hùng ngưỡng mộ, mỹ nhân ái mộ, độc giả hâm mộ. Nếu lúc này Lăng Phong có một chiêu như vậy, vậy thì dễ nói rồi. Nam Cung Bình chứ ông nội Nam Cung Bình tới Phong ca cũng cân hết, tu vi lệch 10 năm cũng thắng, lệch 100 năm cũng thắng nốt, võ lâm ngỡ ngàng, vang danh thiên hạ.
Đáng tiếc, Lăng Phong không có chiêu đó. Dù sao thì, đối thủ của hắn là thiếu chủ hẳn một giáo, Lăng Phong có thể cầm hòa đã là khá.
“Tự nhiên lọt ra tên trâu bò này, coi bộ không cướp nổi.”
Lăng Phong vừa định thoái lui, đột nhiên…
“Keng”
Một bóng người chắn giữa hắn và Nam Cung Bình.
Thanh niên nọ mặc đạo bào màu trắng. Hắn ta vừa đỡ đao của Nam Cung Bình xong lại có thêm hai đạo sĩ khác đáp xuống bên cạnh.
“Đạo sĩ?”
– Đa tạ các vị, không biết quý tính đại danh đạo trưởng?
– Toàn Chân Trương Quân Bảo.
– Hạnh ngộ, hạnh ngộ. Hóa ra là Trương…
Lăng Phong khách sáo nửa câu liền trợn mắt há mồm.
– Trương Quân Bảo? Trương Tam Phong?
Tên cũng quá bá đạo đi. Còn may Lăng Phong nhớ được Võ Đang Trương Tam Phong phải đến thời Nguyên Minh mới xuất hiện, nói vậy chắc chỉ trùng tên?
Mà gượm đã, dị giới này Minh trước Tống sau nha…
Lúc này, Trương Quân Bảo không có hứng thú với Lăng Phong, hắn ta chỉ chuyên tâm giao đấu với Nam Cung Bình.
Đột nhiên có ba cao thủ Toàn Chân nhập cuộc, thế trận liền đảo chiều.
Nam Cung Bình mấy lần muốn bỏ qua Trương Quân Bảo nhằm đến Lăng Phong. Chỉ là Trương Quân Bảo ngang ngửa với hắn, ở Toàn Chân lại không có cơ hội đánh cho đã tay, đêm nay gặp đối thủ xứng tầm một lòng cầu chiến, không để cho Nam Cung Bình một kẽ hở nào.
Nhưng Nam Cung Bình là ai đây?
Thiếu chủ Thiên Nhẫn, cũng không thể làm quốc giáo Đại Kim, rút cục phải tiếp chiêu.
Toàn Chân Thất Hiệp Bài danh đệ nhất vs Thiên Nhẫn Thiếu chủ, có thể nói là cặp “thiên chi kiêu tử” số một số hai Kim Tống đánh nhau, trăm năm khó gặp. Còn Phong ca của chúng ta, chỉ là nhân vật phụ, thật là quá hổ thẹn.
Lăng Phong không rảnh đâu mà đứng xem. Bởi hắn nhận ra hai đạo sĩ còn lại của Toàn Chân đang nhằm đến… Mộc Sinh.
“Đông vui rồi đây.” Lăng Phong nhếch mép.
Xem ra đám Toàn Chân này cũng chả phải ý tốt gì.
Kinh tế khó khăn, Cái bang đi cướp không nói làm gi, đạo sĩ Toàn Chân cũng đi làm cướp, vụ này cạnh tranh càng lúc càng khốc liệt.
Vừa nãy Lăng Phong đã phát hiện có nhiều kẻ ẩn náu. Đánh bở hơi tai mới chọc ra ba người Toàn Chân, thật không biết chừng nào mới lộ mặt tất cả? Còn những kẻ nào sẽ xuất hiện? Đừng nói còn khủng hơn thế này đi. Không lẽ Phong ca cực khổ cả tối, rút cục lại thành bàn đạp cho kẻ khác cướp đồ?
Lăng Phong bẻ bẻ cổ tay chỉnh lại xương cốt.
… Bạn đang đọc truyện Mật thám Phong Vân tại nguồn: http://truyensex.moe/mat-tham-phong-van/
“Choang”
Mộc Sinh vừa chống đỡ Chúc Tề Bưu, vừa nghĩ thầm đường rút.
Mộc Sinh là Vương tử, không thể liều mạng như dân giang hồ được. Càng lúc cao thủ càng xuất hiện, trong khi phía hắn chỉ có Nam Cung Bình và ba tên Hộ Giáo sứ là đáng kể. Xem ra phải tạm bỏ của chạy lấy người.
Nhưng vấn đề, “bỏ của” là bỏ cho ai?
Mộc Sinh không cam tâm trắng tay, gã muốn tính toán một chút. Làm sao chỉ tạm để đồ ở chỗ đối phương thôi, về sau còn có thể lấy lại.
Mộc Sinh nhìn lại thế trận, đột nhiên phát hiện tên nào đó đang ngơ ngác.
Chính là hắn. Kẻ này là mật thám, muội muội Mộc Hàm Yên là đầu lĩnh mật thám, khắc sẽ còn gặp lại nhau.
Mộc Sinh nhân lúc hỗn loạn, đột ngột ném cái hộp bạc về phía tên nọ, không quên dùng chút tiếng Hán thô ráp hô to:
– Hừ, để cho các ngươi đó, tranh nhau đi!
“Vụt”
Chúng nhân lập tức đình chỉ nhìn sang, vài kẻ nhanh như cắt động thân.
Bảo hợp bay ra, thế nhưng đường di chuyển của nó lại vô cùng quỷ quái.
Quay chậm mà nói.
Đầu tiên nó rời khỏi tay Mộc Sinh.
Ngay trước mặt Mộc Sinh là Phan Sư Quân, tuy kém Trương Quân Bảo nhưng cũng không phải hạng vừa, nào dễ dàng để đồ vật lọt qua chỗ mình như vậy, vung tay muốn đoạt.
Tay vừa chạm vào một góc bảo hợp liền thấy đau đớn. Hóa ra đã bị Bạch Ngọc Đường dùng Không Không phiến pháp đánh ra ám khí cản lại.
Bảo hợp bị lệch đường, bay về phía Bạch Ngọc Đường. Lão Bạch cười toe toét.
Đáng tiếc, nửa đường đâm ra Chúc Tề Bưu. Chúc Tề Bưu vừa vung tay, liền cảm giác có người dùng kiếm khí từ xa ngăn cản, người đó lại là… Trương Quân Bảo.
Trương Quân Bảo trước khi đi đã nói qua, bằng mọi giá không để Toàn Chân mang tiếng xấu, lại không thể ra tay với đồng môn sư huynh đệ, cho nên hắn chỉ cần không để Chúc Tề Bưu đoạt được là xong.
Bảo hợp lại đổi hướng.
Khi nó bay ra được nửa trượng, liền thấy có hai người đồng thời xông vào. Một là Toàn Thiên Thử Lư Phương, người còn lại là tên họ Thẩm cạnh Triều Lam, đã có mặt từ lúc nào không rõ. Lại phải nói, đang lúc “slow motion” mà hai kẻ này tốc độ không khác nào lúc bình thường, đủ biết thân pháp lợi hại ra sao, chẳng trách lần trước Lăng Phong đuổi không kịp.
Kẻ tám lạng người nửa cân, đều không muốn đối phương đoạt được. Rút cục vì quá “ăn ý” lại thành tay nắm tay, để bảo hợp lọt khe tiếp tục bay đi.
Chuyện nói thì dài, xảy ra lại chỉ trong vài phân thời gian.
Sau một đường bay quái dị hình “zigzag”, sượt qua tay đủ loại người, bảo hợp cuối cùng cũng rơi xuống đất.
“Cộp”
Toàn bộ người có mặt đều đứng hình. Hơn trăm ánh mắt, cả trong tối lẫn ngoài sáng, đều đồng loạt nhìn chằm chằm về phía Lăng Phong.
Hộp bạc ở ngay dưới chân hắn.
“Rột roạt”
Một cơn gió thu đột ngột thổi nhẹ qua, khiến ai đó không khỏi rùng mình một cái.
Lăng Phong mặt mày méo xệch. Áp lực vô cùng khủng bố đều đang đè cả lên hắn. Dựa vào giác quan nhạy bén có thể tự khẳng định, trong số này có không ít cao thủ chưa hiện thân, thậm chí tầm cỡ Cố lão.
Đồ ngay dưới chân nhặt hay không nhặt?
Lăng Phong liếc nhìn Mộc Sinh đang cười âm. Hắn hoàn toàn nhận ra ý đồ của Mộc Sinh.
“M*, gắp lửa bỏ tay người? Tưởng ông không dám hốt sao?”
Lăng Phong nghĩ đến gì đó liền nhếch mép cười lại trêu tức.
Mộc Sinh không hiểu ra sao, tên kia bị điên, sắp bị hội đồng đến nơi còn cười?
Chỉ nghe có tiếng hô:
– Lão Lôi, Lưu Tinh châu còn không?
– Còn…
– Ném ra!
“Uỳnh”
Còn may, Lưu Tinh Châu lần này không xịt.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mật thám Phong Vân |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 01/04/2021 21:49 (GMT+7) |