– Người còn lại… chính là muội.
Nam Cung Thanh Vân hai mắt mở to, ngón tay chỉ vào mũi mình:
– Muội á? Tỷ đừng có đùa thế chứ?
– Còn không chịu nói. Vậy nói cho ta nghe, vì sao Nam Cung Bình cũng xuất hiện?
Nam Cung Thanh Vân vội cắn cắn bờ môi lấp liếm:
– Làm sao muội biết được? Hắn hâm mộ tỷ, tỷ cũng biết mà. Tỷ lại đột nhiên bặt vô âm tín, hắn lặn lội đi tìm cũng có gì lạ lắm đâu?
– Vậy sao?
– Vả lại, sao tỷ không nghi ngờ Đoan thúc trước chứ? Đoan thúc là trưởng lão trong giáo, còn thân thiết với hắn hơn muội nhiều…
Đoan thúc nghe thấy vội ho khan:
– Khụ khụ, Thanh Vân tiểu thư, Đoan thúc của ngươi và thiếu chủ lâu nay không hợp nhau, gặp nhau không đại chiến đã là tốt…
Nam Cung Thanh Vân đỏ mặt cười trừ.
Lâm Hàm Uẩn bâng quơ nói:
– Muội có biết, một người khi nói dối thường có những biểu hiện gì không?
– Biểu hiện… biểu hiện gì?
– Ví dụ như, hay lắp bắp.
– A…
Nam Cung Thanh Vân vội vã đưa tay che miệng, chợt nhớ ra nửa khuôn mặt của mình đã bị mạng che khuất, tay chân thừa thãi không biết làm gi đành nắm vào nhau.
– Hoặc là, hai tay cứ giảo vào nhau.
Nam Cung Thanh Vân vội vã bỏ tay ra sau lưng.
– Che dấu tốt cỡ nào đi nữa, nhịp tim hơi thở cũng vẫn dồn dập bất thường.
Nam Cung Thanh Vân vội nín thở.
– Trọng yếu nhất là, khi nghe người khác nói về biểu hiện của việc nói dối, kẻ nói dối sẽ gắng tìm cách sửa nó…
Nam Cung Thanh Vân triệt để chịu thua, trán không khỏi đỏ bừng.
Lâm Hàm Uẩn đưa ra một tờ giấy mỏng, nói:
– Cái này là muội viết đúng không?
– A… Làm sao lại trong tay tỷ?
Nam Cung Thanh Vân bàng hoàng, sau cùng như nhớ ra điều gì, nhìn tiểu tử Hoa Lê đang ngủ gật trên bàn:
– Hoa Lê, ngươi…
– Không cần trách nó, là tỷ dặn dò trước. Vả lại muội đừng quên, nó họ Mộc.
Nàng cao giọng:
– Muội phải biết chúng ta đang làm gì? Có biết những hành động bột phát kiểu này, một khi để người khác phát hiện, sẽ có hậu quả thế nào không?
– Hì, lần sau không dám nữa…
– Còn muốn có lần sau?
Nam Cung Thanh Vân biết mình sai, đầu cúi thấp đến không thể thấp hơn, từ từ đi đến cạnh đấm bóp vai cho Lâm Hẩm Uẩn.
Lâm Hàm Uẩn tựa hồ vì nói nhiều mà cảm thấy mệt mỏi, cũng mặc kệ Nam Cung Thanh Vân, lẳng lặng cầm tập ghi chép của Uông thúc lên tiếp tục nghiền ngẫm.
– Uông thúc, Dương tiểu thư hai năm trước đột ngột thay đổi, chuyện này sao không ghi cụ thể một chút?
– Bẩm đại nhân, vị tiểu thư này trước kia yêu thích luyện võ, tính tình khá thô lỗ cộc cằn. Thế nhưng vào hai năm trước sau một cơn ốm bệnh thì bỗng như thành người khác. Chuyện xảy ra đã lâu, nguyên do trong đó thuộc hạ vẫn chưa tra ra, cho nên không dám ghi vào.
– Đột ngột thay đổi?
Lâm Hàm Uẩn không khỏi sinh hiếu kỳ.
Nàng đến Thái Nguyên phân nửa cũng vì Dương gia. Ngoài tấm bảo đồ, còn vì chiến lược lâu dài cho phụ vươngg. Dương gia tuy không còn giữ ấn đại tướng quân, nhưng uy vọng trong quân Tống vẫn vô cùng lớn. Có thể nói người Kim có Mộc gia, thì người Tống có Dương gia làm đối trọng.
Nam Cung Thanh Vân len lén nói:
– Dương Đại tiểu thư? Có phải là cô gái chúng ta nhìn thấy lúc rời Dương phủ?
Lâm Hàm Uẩn gật đầu.
– Ý, nói vậy không phải cô ta cũng là họ hàng xa của tỷ sao?
Lâm Hàm Uẩn không đáp vội, chỉ nhàn nhạt cười.
Không thể phủ nhận, tuy nàng dịch dung cố ý tầm thường, nhưng mỗi khi cười lên nhờ vào đôi mắt vẫn vô cùng duyên dáng.
Uông Khiết bỗng nói:
– Đại nhân, tiếp theo phải làm gì?
– Người Tống ở Thái Nguyên có đến mấy vạn quân trấn giữ, đặc biệt là quân Thiên Ba và quân Bình Định. Ngoài ra, mật thám ít nhất trăm người, còn có nha môn bộ khoái đông đúc. Hơn thế còn có Nam phủ cũng lẫn vào, tình huống càng khó dự đoán. Trước mắt phải xây dựng lực lượng, không được lỗ mãng.
– Đại nhân, nếu đã vào thế ba bên, chi bằng tiến hành ám sát. Vừa suy yếu kẻ địch, vừa có thể đổ vấy cho bên còn lại, nhất cử lưỡng tiện…
“Ám sát?”
Lâm Hàm Uẩn bỗng bất chợt nghĩ đến khuôn mặt Lăng Phong, sâu kín nói:
– Ta tự khắc có tính toán…
Nàng vừa nói vừa với tay lấy một chiếc áo choàng tối màu khoác lên người. Nhìn kỹ mới thấy hóa ra là đồ thủ công da sói khá tinh mỹ.
Nam Cung Thanh Vân không khỏi săm soi tò mò:
– Cái áo da sói này, hình như tỷ rất quý trọng thì phải? Có điều thứ này ở chỗ chúng ta, tốt gấp trăm lần cũng có nha…
– Ngươi không hiểu.
Lâm Hàm Uẩn nhẹ giọng.
“Lăng Phong, vẫn hy vọng ngươi sống dai một chút, bằng không… ta sẽ rất thất vọng.”
… Bạn đang đọc truyện Mật thám Phong Vân tại nguồn: http://truyensex.moe/mat-tham-phong-van/
“Phù phù”
Lăng Phong thở từng ngụm hổn hển, trong người hắn là hộp bạc chết tiệt nọ.
Vừa rồi nhân lúc hỗn loạn, Lăng Phong chộp ngay hộp bạc, nhờ đám Tiêu Thiên Phóng Tần Quyền ngăn cản đám đông thoát đi chỉ trong gang tấc.
Lúc này ngay sau lưng hắn là những tiếng bước chân dồn dập. Bằng vào linh tính của mình, Lăng Phong tin tưởng còn có cả cao thủ đang âm thầm quan sát hắn. Còn vì sao bọn họ vẫn không lộ diện thì khó nói.
Hắn cũng rất muốn phát tín hiệu truyền âm cho Cố lão. Chỉ là lão già này đột nhiên biến đâu mất. Quan trọng hơn cả, dùng đến truyền âm đồng nghĩa với thần lực phải tỏa ra xung quanh. Một khi tung thần lực ra, không khác nào bật “tín hiệu định vị GPS” của bản thân cho người khác lần theo.
Dạo gần đây không biết bị con gì nhập thân, ăn rồi toàn bị đuổi, hết Đại Danh lại đến Triều gia trang. Lần này khá hơn, ít nhất còn cướp được đồ, chẳngg qua vẫn hy vọng cái hộp trong tay là đồ thật, bằng không lỗ to.
Lăng Phong đột nhiên cảm nhận có ai đó thình lình tiếp cận.
“Bị tập kích?”
Hắn vội vã thò tay chuẩn bị phi đao, phi đao cũng chỉ còn vài cây cuối cùngg phòng thân.
– Dừng tay, là người mình…
– Người mình?
Người kia một tay cầm đèn lồng, một tay cầm mõ, xem ra là gõ mõ câm canh đêm khuya. Chỉ nghe gã vội vàng nói:
– Nhật noãn uyên ương y cẩm thuỷ.
“Mật Thám ty?”
Cái câu kia chính là mật mã gặp mặt, Lăng Phong nhớ còn có vế dưới.
Sau thất bại ở Hà Bắc, Mật Thám ty có vài cải biến, toàn bộ vị trí bị xáo trộn, mật mã cũng đổi theo. Cái mật mã này là dành cho cấp độ mới của Lăng Phong, thay cho bộ ba “thần thủy phong”. Còn nhớ lần Lăng Phong nhận được “công văn trừ lương” từ Nguyệt Dung, tất cả đều ghi rõ trong đó.
Lăng Phong nhìn lên trời, mồm đọc giật cục:
– Để ta nhớ đã. Ờ, câu dưới là, phong hòa… hải yến… nhiễu… ờ… nhiễu cái gì ấy nhỉ?
Tên kia nhắc thay:
– Nhiễu… châu liêm?
– Đúng đúng, là nhiễu châu liêm. Huynh đệ quả nhiên tận tuy, nhớ kỹ như vậy.
Người kia mặt mày đen thui. Thế mà cấp trên còn nói đây là đặc vụ cấp cao, cấp cao kiểu gì ngay mật mã còn không nhớ rõ.
Gã bỗng nhẹ giọng:
– Mau cởi áo ra?
– Cái gì?
Lăng Phong toát mồ hôi. Vừa gặp mặt đã đòi cởi áo?
– Đưa áo cho hắn mặc, hắn sẽ đánh lạc hướng giúp chúng ta.
– Đưa cho hắn? “Hắn”… là ai?
Lăng Phong bất khả tư nghị, chỉ là vừa hỏi xong bỗng nghe “vù” một tiếng, thêm một bóng người không biết từ đâu xuất hiện ở phía đối diện.
“Kỹ thuật ẩn thân thật tốt, ngay cả thần lực cũng không chút phản ứng.”
Lăng Phong vội cởi áo ngoài, kẻ mới đến nhận lấy mặc vội lên người, cũng không nói gì nhoáng cái đã biến mất vào ngõ nhỏ đối diện. Từ lúc hắn xuất hiện đến lúc biến mất, Lăng Phong còn chưa kịp nhìn mặt đối phương.
Gió lạnh lại thổi lên, dù Lăng Phong luyện võ cũng không khỏi rùng mình một cái.
– Được rồi, mau tránh vào đây…
Hai người Lăng Phong vừa lẩn vào bóng đêm chưa bao lâu, đã thấy một đoàn người vọt qua đúng vị trí của hắn, hai bên cách nhau chỉ gang tấc.
Hai người dựa lưng vào tường, người kia đột nhiên vỗ đầu:
– Quên mất, ta còn chưa xem lệnh bài của ngươi…
“Vl” Lăng Phong suýt nữa ngã ngồi. Tác phong làm việc cũng quá cẩn mật đi, lộ thân phận xong xuôi mới đi xác nhận.
Nghĩ thì vậy, hắn vẫn sục sạo trong người, rút ra một tấm lệnh bài bằng gỗ.
Người nọ nhìn lệnh bài của Lăng Phong, nhìn trái nhìn phải một lúc mới nói:
– Lệnh bài này là…
Thẩy phản ứng của đối phương rất không đúng, Lăng Phong không khỏi lật lệnh bài nhìn lại.
Kỳ quái, ngay cả hắn cũng không biết cái lệnh bài này ở đâu ra, tại sao trong người mình?
– Haha, nhầm. Không phải cái này… Cái này mới đúng…
Người kia nheo mắt nhìn lệnh bài, nhìn Lăng Phong, rồi lại nhìn lệnh bài lần nữa.
– Cái này… hình như cũng… không đúng.
Lăng Phong toát mồ hôi.
Đắng lòng thanh niên trời tối kèm nhèm rút nhầm lệnh bài Nam phủ, cũng may trung niên kia không nhận biết.
– Lần này chắc chắn không sai. Ài, chúng ta làm nhiệm vụ, đi đây đi đó, cần nhiều lệnh bài phòng thân cũng là điều bình thường mà. Ngươi hiểu đúng không, hềhề…
Vừa nói vừa vỗ vai an ủi đối phương.
Người nọ gãi gãi đầu gượng cười. Thầm nghĩ quả nhiên “át chủ bài” được tổng bộ tin tưởng, trong người đủ loại đồ vật.
– Đây là mật thư, tự hủy sau 3 phân thời gian.
“Ồ, là đồ của Kha lão. Cái gì đây? Thân phận mới? Chủ sự? Giang hồ? Hừm…”
– Ta là Hoa An, phụ trách đưa tin. Ngươi cứ gọi tên như bình thường, không cần dùng mật danh…
– Hân hạnh, tại hạ mật danh… Phi Long sát thủ.
Hoa An bĩu môi khinh bỉ, nhưng kịp thời lấy lại nghiêm túc nói:
– Quanh đây có không ít tai mắt, có gì nói sau đi. Trước mắt đến căn cứ cái đã…
Lăng Phong ngã ngửa. Vừa rồi từ mật mã lệnh bài cho đến mật danh công việc đều nói ra hết cả, ai nghe lén cũng đã nghe đủ, còn cái gì để nói nữa chứ?
Hai người trong chốc lát biến thành hai bóng đen luồn lách qua vài con hẻm nhỏ. Cuối cùng dừng lại ở một tửu lâu khá bề thế, ngay cả cửa sau cũng có bảng hiệu đề tên.
“Yên Vũ lâu? Đây chẳng phải là tửu lâu của Dương Diệu Chân sao?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mật thám Phong Vân |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 01/04/2021 21:49 (GMT+7) |