Không khí sáng sớm đang có chút kỳ cục.
Lăng Phong còn nhăn răng sống ở đó, tức là Diễm Tuyết Cơ đã thành công.
Lăng Phong hoàn toàn không biết chuyện đêm qua, mặc dù hắn thấy cơ thể mình như mất hết sức lực, nhưng lại nghĩ do “đại chiến” với mỹ nữ mà ra. Nhìn Diễm Tuyết Cơ xinh đẹp động lòng người, hắn còn thầm cảm ơn ông trời tác hợp.
Diễm Tuyết Cơ đến giờ vẫn kiệt sức. Tối qua nàng quá mệt mỏi, bèn đem hắn ngồi lên ghế, khoác áo cho hắn, mặc kệ Lăng Phong hơi thở yếu ớt cứ thế đi ngủ.
Đúng lúc…
– Ài, hai tên hậu bối các ngươi, cứ nhìn qua nhìn lại làm gì? Cưới một cái là xong chuyện.
– Ai?
Cả Lăng Phong và Diễm Tuyết Cơ đều giật bắn lên, có người tiếp cận lúc nào không biết.
– Haha, không cần lo, ta đến mai mối.
Một bóng người phi từ cửa sổ vào.
Là lão nhân thần bí đêm nọ, lão cười nhe răng hỏi Lăng Phong:
– Có cái đùi gà nào không?
– Có, có ngay.
“Lão này có phải dân Mỹ đen hay không? Vừa tới đã đùi gà, nghiện KFC sao?”
Chẳng qua, đại cao thủ yêu cầu, hắn ngay lập tức phi xuống tầng gọi tiểu nhị. Đùi gà chứ có đùi gì khác Phong ca đều sẽ gắng hết sức.
Diễm Tuyết Cơ kéo chăn lại ôm lấy người, dù nàng mặc đầy đủ thì chỗ này cũng là phòng ngủ, tự nhiên có ông già phi vào thật ngượng chết. Nàng lại quên mất tiêu từ sáng sớm tên Phong kia cũng ở đây, còn “nguy hiểm” gấp mấy lần.
– Tiểu nha đầu, sư phụ ngươi tốt chứ?
– Tiền bối biết sư phụ vãn bối?
Diễm Tuyết Cơ giật mình, mình chưa hế tiết lộ điều gì, chẳng lẽ là sư huynh nói.
– Haha, nha đầu Hi Trì kia, lâu lắm không gặp, chắc vẫn trẻ như xưa. Nhìn ngươi là biết Minh Ngọc Công của nó đã đại thành.
– Tiền bối… Sư phụ vãn bối vẫn rất trẻ trung.
“Nha đầu? Người này thế mà gọi sư phụ là nha đầu?” Diễm Tuyết Cơ giật mình nghĩ thầm.
Sư phụ nàng đã 60 có lẻ, nhờ tu luyện công pháp mà trẻ hơn tuổi chút thôi, nhưng lão này thế mà gọi bà ấy nha đầu, chẳng hóa lão ta phải 90 100 tuổi. Không giống nha.
– Tiền bối, Hà sư huynh… thế nào rồi?
– Hắn? Rất tốt. Ăn no ngủ kỹ, đang luyện đao.
Lão nhân chỉ cười cười, mắt vẫn nhìn về cửa, dáng vẻ chờ đùi gà.
Thấy Lăng Phong đi lên, lão liền gọi:
– Tiểu huynh đệ, lại đây. Ta nói ngươi và nha đầu nghiên cứu thần thức, không có nói nghiên cứu thân thể nó à nha.
Lăng Phong á khẩu, lão này già mà còn hư, theo dõi chúng ta. Diễm Tuyết Cơ mặt đỏ bừng, nàng biết rõ nhất chuyện gì xảy ra nhưng không thể không ngại ngùng. Tiểu cô nương da mặt mỏng, dù có là nữ hiệp giang hồ cũng thế.
– Tiền bối, không biết có thể cho vãn bối hỏi vài câu.
– Một câu một cái đùi gà.
Lăng Phong nghệt ra. Kỳ thực hăn hiểu rõ, đây rõ ràng lão nhân có thiện ý.
– Haha, tiền bối chỉ cần muốn, vãn bối phục vụ đùi gà cả đời.
Nói xong liền thấy hối hận, câu này khác nào nói với thê tử.
Lão nhân nọ không để ý lắm, vừa nhai đùi gà vừa nói:
– Cái đó thì không cần, ta còn phải chu du khắp nơi. Nói trước có những thứ ta sẽ không nói ra.
Lão nhân không chờ Lăng Phong hỏi, chầm chậm nói:
– Trước tiên về thần pháp đi. Nếu lão phu không nhầm, nha đầu ngươi vừa đột phá đúng không? Một bông hoa tuyết chăng? Thú vị.
Lăng Phong nhìn qua, hắn cũng không quan tâm Diễm Tuyết Cơ luyện cái gì, vì có quan tâm cũng chẳng hiểu.
Diễm Tuyết Cơ lại đang run run, “bông hoa tuyết” hiện ra là cảnh giới đầu đã đại thành.
Hiện tại trong phái chỉ có sư phụ và một vị đại trưởng lão đang bế quan sau núi đã vượt qua. Nàng là người thứ ba hy vọng đạt đến mức độ này. Chính vì thế đêm qua thấy Lăng Phong có thể hiện lưỡng cực đồ nàng rất khiếp sợ. Những kẻ như Lăng Phong, trong bất kỳ phái nào cũng tuyệt đối đứng hàng sư thúc trưởng lão.
Diễm Tuyết Cơ kỳ thực còn thầm cảm ơn Lăng Phong, bởi vì sau khi giúp hắn, cũng lại giúp chính nàng. Nàng cũng đã quá quan.
Lăng Phong háo hức:
– Tiền bối, vậy còn vãn bối…
– Tiểu huynh đệ ngươi à? Ờ… không rõ.
– Á?
Lão nhân lại cười:
– Tuy nhiên, bí quyết của hai ngươi gần giốngg nhau.
– Bí quyết?
– Đúng vậy, bí chữ “vô”.
Lăng Phong vẫn mù mịt, hắn thuộc loại mù chữ ở đây.
Lúc ở đổ phường, Lăng Phong và Diễm Tuyết Cơ đem thần thức ra đấu, lão nhân này ở trên mái nhà đều xem hết.
Xuất xứ thần pháp của Lăng Phong và Diễm Tuyết Cơ, dường như có chút liên quan, giữa hai môn phái còn có vài đoạn cố sự. Cũng chính vì thế mà lão mới quan tâm đến chuyện của hắn, không đầu không đuôi đem điểm huyệt nàng ta rồi vứt cho Lăng Phong, còn bảo hai người “nghiên cứu”.
– Ngay cả tiền bối cũng không nhìn ra? – Lăng Phong hơi thất vọng.
– Haha, lão phu… khụ… chưa chắc chắn thôi.
Lão nhân hơi sượng mặt.
Kỳ thực, thần pháp là một thứ tuyệt mật, lão chẳng qua nhờ biết vài chuyện cũ năm xưa mới biết Diễm Tuyết Cơ tu luyện cái gì, chứ làm gì có chuyện cứ nhìn vào là biết.
– Vậy tiền bối có thể thử đánh vãn bối rồi đoán xem sao.
– Thứ của ta là “nhiếp ý”, không giống “vô ý” của ngươi. Nếu là đánh, thì chỉ khiến ngươi trọng thương, không nghiên cứu gì được.
– Nhiếp? – Lăng Phong càng ngày càng loạn.
– Đúng vậy, “nhiếp”, giang hồ hay gọi là chiến ý, hay sát ý gì đó.
“Chiến ý? Hôm qua Mặc lão cũng nhắc tới thứ này.”
Lăng Phong một đầu toàn nước, thứ hắn không biết, quá nhiều.
Diễm Tuyết Cơ thì ngược lại, vừa nghe liền hiểu.
Chữ “nhiếp” thực ra do võ lâm tự đặt tên. Đây chính là phép luyện ý thức, một trong hai đường luyện thần. Luyện ý sẽ chuyển thần ra ngoài cơ thể phát công, thường thấy ở thuật thôi miên, đọc tâm, thậm chí điều khiển người khác…
Thần phá của Lăng Phong, xem ra cùng loại với Diễm Tuyết Cơ, luyện vô thức. Khó trách hắn có thể “nghe nhìn” tốt hôn người thường.
Lăng Phong tạm thời không quan tâm mình đang luyện cái gì, hắn muốn biết mình sẽ luyện tiếp thế nào hơn.
– Vậy vãn bối nên tu luyện thế nào?
– Haha, điều này… Dù sao bí quyết tu luyện là bí mật mỗi phái. Nói chung luyện không đúng rất dễ nhập ma.
“Ài” Lăng Phong buồn bực.
Diễm Tuyết Cơ bỗng buột miệng nói:
– Nhập ma? Đúng là hắn vừa nhập ma.
– Ta nhập ma? – Lăng Phong quay qua nhìn Diễm Tuyết Cơ.
– Hừ, nhìn ta làm gì? Ngươi nhập ma hay không chẳng lẽ tự mình không biết?
– Tiểu huynh đệ, nếu ngươi vừa từ cửa nhập ma quay lại, vậy chắc hẳn công pháp đã tăng thêm một bước rồi.
– Thật sao? – Lăng Phong mừng rỡ, dù hắn chả biết bước đó là bước nào.
Nhìn khuôn mặt hớn hở như trẻ con được kẹo của Lăng Phong, Diễm Tuyết Cơ bĩu môi. Không có nàng, hắn làm sao mà đột phá.
Lão nhân vừa nhai đùi gà vừa bâng quơ nhắc:
– Có điều, vừa đột phá, tốt nhất ngươi nên chầm chậm mà tu luyện. Cứ như trước kia mà tiếp tục. Giữ căn cơ vững chắc, chờ cơ hội. Đừng nóng vội đâm đầu thử nghiệm lung tung, may mắn không phải lúc nào cũng có đâu.
– Đa tạ tiến bối.
“Nhưng mà, luyện như trước kia sao?” Lăng Phong tuy vậy khá đau đầu, trước kia hắn có luyện đâu?
Bỗng nhớ tới cách bước đi của Lăng Phong, lão nhân nói:
– À, ngươi thử biểu diễn chút bộ pháp ngươi đang có ta xem.
– Bộ pháp của vãn bối?
“Chẳng lẽ thứ Mặc lão dạy.”
Lăng Phong nghĩ rồi đứng dậy, theo những gì Mặc lão truyền đạt, đi vòng quanh phòng, bước chân sải dài ra, cố gắng phát huy tốc độ nhanh nhất.
– Cái này hình như của Dương gia.
– Dương gia.
– Đây là tuyệt kỹ áp sát kẻ địch, Đoạn Hồn quyết. Có thể trong một khoảng cách nhất định lập tức áp sát đối phương. Tuyệt kỹ này áp sát là để giết địch, không phải áp sát để đùa vui như của ta, haha.
“Lợi hại như vậy? Chẳng lẽ Mặc lão xuất thân từ Dương gia sao? Lão là nô bộc của họ Lâm cơ mà?”
Đại Tống Dương gia tướng đương nhiên Lăng Phong biết, nổi danh thiên hạ về thương pháp. Xem ra trước kia Mặc lão cũng một thời phong vân.
Dương gia nổi tiếng vì gia tộc này thường xuyên có người vào quân đội lập công thăng tướng. Lăng Phong rất muốn có cái máy tính ở đây, google xem Dương gia địa chỉ chỗ nào, email ra sao có gì liên hệ thẳng hỏi cách luyện Đoạn Hồn luôn, đỡ phải mò.
Bỗng lão nhân nhíu mày nghĩ rồi nói:
– Có điều, cái ta cần nhìn không phải cái này.
– Vãn bối… còn có thứ khác?
– Ngươi cứ đi lại như bình thường. Sau đó tăng tốc, nhớ, không dùng Đoạn Hồn kia.
Lăng Phong tiếp tục chạy vòng vòng quanh phòng. Nhưng chạy vòng vòng một chỗ hắn có chút chóng mặt, trong lão kia thì vẫn đăm chiêu nhìn.
– Được rồi, dừng.
Đến lúc Lăng Phong suýt xỉu vì mệt thì mới nghe tiếng của lão.
Lăng Phong cũng thực sự cố gắng, vì hắn biết rõ cơ hội có cao nhân chỉ điểm là không nhiều, người ta bảo cố thì cứ cố đi. Mặc dù hắn cũng thắc mắc vì sao lão già khủng bố này để ý đến mình, nhưng rồi gạt sang một bên, hắn chả có gì để mất cả.
– Ngươi học bộ pháp này từ ai?
– Bộ pháp? Vãn bối chỉ đi như bình thường, cũng không có bộ pháp gì đặc biệt.
“Còn nói bình thường? Hừ. Ta từ đầu đã để ý rồi.” Diễm Tuyết Cơ lại bĩu môi.
Nàng ngay từ đầu đã nhìn ra kẻ này bước đi nhẹ nhàng, sải chân đều, đặc biệt quỹ tích đầu gối rất đều. Rõ ràng có luyện qua bộ pháp, còn bảo không có. Kể ra một tên có thần thức hóa hình, luyện qua bộ pháp cũng không lạ.
Lão kia nhìn Lăng Phong một lát, có lẽ thấy Lăng Phong ánh mắt rất thật, có lẽ quả thật không biết, lão bèn nói:
– Ngươi không nói cũng không sao. Nhưng thứ này là của môn phái ta sáng tạo ra. Haha. Chỉ là không biết tên nào cố ý thay đổi nó thành thế này…
– Môn phái tiền bối?
Lăng Phong tuyệt đối không hiểu. Môn phái lão già này sáng tạo ra bộ pháp không nói làm gì, nhưng tại sao trên người mình? Từ lúc nào?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mật thám Phong Vân |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 01/04/2021 21:49 (GMT+7) |