Điều làm tôi ngạc nhiên là mẹ thực sự đang thu dọn đồ đạc, có vẻ như đã chuẩn bị sẵn sàng để về nhà sau nhịp làm việc. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi đến văn phòng của mẹ mà mẹ không làm việc chăm chỉ. Phải biết rằng mẹ vẫn đi làm muộn sau giờ học. Nhân viên của trường chúng tôi phải làm việc bất kể có lớp hay không, và giờ tan sở giống như chúng tôi bị trễ nửa tiếng sau khi tan học. Với tư cách là hiệu trưởng, về nguyên tắc, bà có thể hướng dẫn cấp dưới làm những gì họ muốn. Lý Hợp Thanh đã từng làm điều này. Hầu hết công việc của trường do mẹ và một số phó hiệu trưởng kiểm soát. Chỉ một số quyết định lớn sẽ được đưa ra bởi hiệu trưởng.
Còn gặp hiệu trưởng nghiêm túc, có trách nhiệm như mẹ thì tự mình làm hết mọi việc, theo lời mẹ thì đây là công việc yêu thích của mẹ, quan điểm sống của mẹ là còn có động lực để làm những gì mẹ thích thì còn gì bằng. Tôi bất lực, với một người mẹ tham công tiếc việc như vậy, dù không muốn mẹ mệt mỏi, tôi cũng phải để mẹ đi. Và tôi làm việc với mẹ đến khuya mỗi ngày.
Tuy nhiên, để tiết kiệm thời gian ở bên mẹ buổi tối, tôi còn làm bài tập khi mẹ đi làm, tình cờ có mẹ ở bên, giúp đỡ, kết quả học tập của tôi không hề giảm sút chút nào. Và tôi dần dần leo lên. Một mình tôi còn có thể hòa đồng với mẹ, thậm chí có lúc vô tình nhìn thấy cơ thể mẹ nóng bừng, chảy máu mũi, người nóng ran nhưng tôi không thể nào lên được, cảm giác đau đớn và sung sướng này đang giết chết tôi…
Tôi bước đến gần mẹ và hỏi một cách nghi ngờ “mẹ, mẹ có phải là…”
“Tiểu Phong? Con đến thật tốt. Giúp mẹ in một tập tài liệu và đợi mẹ mang nó về nhà” “mẹ tôi liếc nhìn. Ngay khi nhìn thấy đó là tôi, nói với tôi một cách thản nhiên.
“Ồ, vâng chỉ là mẹ sao hom nay mẹ lại nghỉ sớm vậy?”
“Là thế này, bố con vừa gọi điện cho mẹ nói hôm nay bố sẽ về, còn có bạn tốt của bộ, chú Cảnh Minh, tình cờ có mặt ở đây hôm nay, nên hôm nay mẹ sẽ về sớm. May là hôm nay không có việc gì phải làm, những tài liệu còn lại sẽ giữ khi về nhà tối nay.” Mẹ dừng lại, đưa cho tôi một vài tập tài liệu, và nói: ” Hãy đến phòng máy tính bên cạnh những tài liệu này. Mẹ đã làm một bản cho con, nhớ đừng làm mất nó, đây đều là tài liệu của chính phủ và rất quan trọng.”
Tôi trả lời và bước ra khỏi văn phòng tập tài liệu trên tay. Chú Cảnh Minh? Ấn tượng rất mơ hồ, tựa như đã từng nghe qua, trí nhớ cúng không sâu lắm. Nhưng có một điều khiến tôi bận tâm hơn cả là bố đã về.
Bố là tài xế xe khách đường dài, bố thường đi xe khách mấy ngày không về, có khi tắm và thay quần áo xong lại tiếp tục rời đi hơn chục ngày liên tục không về là chuyện bình thường.
Lần này hiếm khi bố vắng hơn nửa tháng, dù sao cũng hiếm khi tiếp tục tăng ca khi xe đã đầy, khó làm mấy lần trong năm và một ngửa. Trừ khi đó là lễ hội mùa xuân hoặc một ngày lễ lớn, hoặc khi sinh viên đại học bắt đầu đi học và tan học.
Lần này thực sự là chưa từng có, đi trong 17 hoặc 18 ngày và đây không phải là ngày nghỉ.
Điều cũng làm tôi lo lắng là mẹ tôi, mặc dù tôi và mẹ có vẻ như đang có một mối quan hệ tình cảm, nhưng mẹ không buông bỏ lo lắng xuống. Tôi biết rất rõ tính tình của mẹ, khi mẹ hứa với tôi thì có quá nhiều yếu tố bất trắc.
Bây giờ bố đã về, tình cảm của mẹ có chỗ gửi gắm, mẹ sẽ không cần tôi nữa sao?
Khi bố đi vắng còn không sao, khi mẹ thật sự đối mặt với bố thì liệu mẹ có duy trì mối quan hệ bí mật với tôi một cách hờ hững với tính cách của mẹ không? Sự lựa chọn giữa bố và tôi, với tư cách là người đại diện cho người phụ nữ truyền thống, mẹ như một người phụ nữ tài đức vẹn toàn thời xưa, với phụ nữ thời xưa, chồng là trời, hễ có chuyện là chồng là chính. Khi đó mẹ sẽ lựa chọn như thế nào, không cần đoán cũng biết lựa chọn của mẹ sẽ như thế nào.
Không phải tôi không tin tưởng vào tình yêu giữa tôi và mẹ, chỉ hạnh phúc đến quá đột ngột, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mẹ sẽ chấp nhận tôi và trở thành người yêu của tôi. Mặc dù quá trình trước đó có chút vất vả, nhưng thật không thể tin được là một người mẹ tuân thủ truyền thống nghĩa vụ của mình lại thực sự yêu con trai.
Chính vì điều này mà tôi cảm thấy không an tâm về tình cảm của mẹ và tôi luôn có cảm giác rằng một ngày nào đó mẹ sẽ rời xa tôi.
Tôi chưa từng yêu đương hay có bạn gái. Tôi không biết cách quản lý một mối quan hệ và thậm chí không biết làm thế nào để mẹ không bỏ tôi. Tất cả những gì tôi có thể làm là bản năng hoảng sợ và cảm thấy choáng ngợp.
Mẹ con tôi kết thúc như thế này sao? Có phải nó sẽ kết thúc trước khi nó bắt đầu… máy photocopy phát ra tiếng “xèo xòe”, và các tờ giấy từ từ tuột ra từng tờ một. Tôi chỉ có một mình đối mặt với máy photocopy với những kỹ năng vật lí khổng lồ…
U sầu… trên đường về, tôi ủ rũ bối rối không nói được lời nào. Mẹ cảm thấy hơi lạ vì tâm trạng chán nản của tôi, thường thì tôi và bà về nhà, không nói là hào hứng, nhưng ít ra cũng phấn chấn, lúc nào cũng nghĩ cách để chiếm tiện nghi của bà. Hôm nay im lặng quá, chẳng giống tôi chút nào.
“Tiểu Phong, con sao thế? Có phải là có chuyện gì không? Con có thể nói với mẹ không?”
“Con…”đối mặt với sự lo lắng của mẹ, trong tiềm thức tôi muốn bày tỏ sự quan tâm của mình với mẹ, và lời nói đã sẵn sàng để nói, nhưng bị mắc kẹt trong cổ họng, không thể mở miệng cho dù thế nào đi nữa. “Không có gì đâu, chỉ là hôm nay con không hiểu gì về đề thi mà cô giáo dạy.”
Mẹ khẽ cười “con đừng vội, việc học không phải là việc tạo ra trong một bước, nó được tích lũy từng chút một, con đừng căng thẳng quá, tốt hơn hết hãy thả lỏng đầu óc.”
“Con hiểu rồi” tôi trả lời ngắn gọn với mẹ, nhưng nỗi buồn trong mắt tôi vẫn không nguôi ngoai. Tôi nhìn thẳng vào mẹ tôi, người đang phong độ vô cùng xung quanh tôi, bà xinh đẹp tuyệt trần dưới cặp kính gọng đen, khuôn ngực kiêu kỳ chót vót, vòng eo và hông ẩn hiện cùng thân hình cong chuẩn tỷ lệ vàng, có đôi chân lụa đen quyến rũ và mảnh mai, mẹ hôm nay không đi giày cao gót, nhưng dáng người cao ráo đã được trang điểm một cách tự nhiên. Dù không cần quá nhiều lớp giấy bạc thì vẻ đẹp của mẹ cô vẫn là vô song.
Một người mẹ xinh đẹp như vậy, nhưng tôi chỉ có thể tồn tại với tư cách là một cặp mẹ con, điều đó thật hành hạ tôi biết bao.
Ngoài cái ôm thật chặt, tôi dùng cái gì để cảm thấy được yêu thương.
Cùng mẹ đi suốt chặng đường, buông tay ra.
Ai tin rằng bạn quan tâm đến tôi trong khoảng không gian mười phân còn lại, khuyết điểm nếu nới rộng thì sẽ chia lìa bất cứ lúc nào.
Ai cũng biets niềm tin này ẩn sau sự miễn cưỡng nắm chặt tay nhau như thế nào. Từ sợ hãi đến có được…
Buổi tối, bố tôi chưa về, mẹ đang nấu ăn một mình trong bếp, còn tôi thì trốn trong phòng, ngồi trước bàn, tay không nhìn vào sổ làm việc trên máy tính để bàn, nhưng tôi thậm chí còn không mở nó ra.
Bỗng bên ngoài có tiếng nói lớn, tôi mở cửa bước ra, hóa bố tôi đang dẫn bạn mình về. Người theo bố vào nhà sau lưng là một người đàn ông trung niên trạc tuổi bố. Chỉ là so với người bố vạm vỡ của tôi, người đàn ông tới trông gầy hơn. Vóc người trung bình, ngoại hình không có gì ấn tượng, điểm khác biệt là khuôn mặt của người đàn ông rất tốt, trời sinh, khí chất ngời ngời như ngọc. Nhìn chung những người có tướng mặt này sẽ không quá xấu cho dù số phận của họ có éo le như thế nào đi nữa.
“Tiểu phong, đừng có ngây ngốc thế, lại đây chào chú Cảnh Minh.”
“Ồ”, nghe thấy lời của bố, lập tức tiến lên chào hỏi, cung kính nói: ” Chào chú Cảnh Minh.”
“Được rồi, đây là Tiểu Phong, cao lớn như vậy, suýt chút nữa tôi không nhận ra”, người đàn ông được gọi là chú cảnh minh ngạc nhiên nói khi nhìn thấy tôi “vài năm nữa sẽ cao hơn bố cháu.”
Tôi mỉm cười đáp lại kiểu chào hỏi này của người quen, ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nữ, tôi nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc thời trang từ cửa bước vào, mang theo nhiều túi và hộp quà.
Chú Cảnh Minh vội vàng đưa cho bố: “Lão Hạ, đây là rượu mận do một người bạn nấu. Nó êm dịu và ngon hơn những loại mua ở ngoài. Tôi vẫn luôn để ở nhà và không lỡ uống. Hôm nay tôi hiếm khi đến đây, chúng ta hãy uống một chút, anh em chúng ta uống một trận thoải mái, ngày mai chú không cần phải lái xe vào ngày mai chứ??”
“Này, tôi mới về hôm nay. Mấy ngày nay đều nghỉ ngơi. Tối nay anh muốn uống thế nào thì uống như thế”
“Được, tối nay sẽ khiến chú say không lên giường của Thục Nhàn được”
“Lão già nhà anh, vừa cao hứng liền thích nói linh tinh, còn có trẻ ở đây đấy”, chú Cảnh Minh vừa dứt lời thì đã bị người phụ nữ bên cạnh chọ cho một phát, trợn mắt ra hiệu không được nói nhảm.
Khiến bố tôi bật cười thành tiếng, và tôi đang phân vân không biết có nên lùi vào không.
Sau đó người phụ nữ ăn mặc thời trang đưa một chiếc hộp khác cho chú Cảnh Minh “suýt nữa thì tôi quên mất, đây là một ít đông trùng hạ thảo và nhân sâm hoang dã, hầm với một ít bạch chỉ và cây sói rừng, dưỡng ẩm và làm đẹp rất tốt cho phụ nữ, anh cầm cho Thục Nhàn đi.”
“Tôi nói cái lão già anh, nếu đã đến đây thì mua gì mà mua thuốc bỏ đắt như vậy tôi không thèm đâu. Chứ mau lấy về đưa cho Huệ Anh ăn đi”, bố nói và đẩy hộp lại cho chú Cảnh Minh.
“Huệ Anh ở nhà vẫn còn mà, yên tâm đi, tôi còn chê cầm ít quá, anh mau cầm lấy, nếu không tôi về đấy”
Hai người đàn ông cứ đưa qua đưa lại như thế, cuối cùng mẹ từ trong bếp đi ra nhận lấy chiếc hộp, cả hai không chịu nhường nhau khiến mẹ và người phụ nữ thời trang được một phen phì cười vì thấy hai người đàn ông lớn như mực.
Bố dẫn chú Cảnh Minh và người phụ nữ vào phòng khách, còn tôi vơi tư cách là con trai của gia đình chủ nhà, tất nhiên phải chịu trách nhiệm pha trà và rót nước. Chỉ sau đó, tôi mới tìm lại được ấn tượng về chú Cảnh Minh từ sâu trong thể hang của não. Chú Cảnh Minh tên thật là Thái Cảnh Minh, là bạn học cũ và là bạn thân của bố tôi, hơi giống tôi và Từ BÉo.
Tuy nhiên, hoàn cảnh của bố trong ngày đó trong sáng, hồn nhiên, không có quá nhiều sắc thái khác. Chỉ là cuộc sống của chú Cảnh Minh này tốt lắm, tranh thủ thu hồi đất của đất nước mấy năm trước, trưng dụng hết đất đai của tổ tiên để lại, nhà nước bồi thường hàng trăm nghìn đô la, với số tiền này, chú ấy đã làm nên tài sản kếch xù, và bây giờ chú ấy là người giàu có nhỏ trong thành phố.
Cho dù không bằng được gia đình Từ BÉo, nhưng so với chúng tôi còn giàu hơn nhiều.
Người phụ nữ bên cạnh chú là vợ Lý Huệ Anh. Ăn mặc hợp mốt, tóc ngắn thẳng buông xõa hai bên thái dương, trên mặt có hai nét ửng hồng, lông mi hơi nhướng lên, dưới lớp áo khoác màu vàng nhạt lộ ra một mảnh trắng nõn dưới cổ, trong đó có một đường màu tím nhạt. Cổ áo được dệt kim đáy áo, một mặt dây chuyền bạc lấp lánh.
Áo thiết kế bó sát phía dưới in hai bóng cao chót vót ở ngực nên không đồ sộ như của mẹ và hơi to hơn. Xét cho cùng, ở trung quốc rất hiếm ngực to như của mẹ tôi. Nhưng cũng không tệ lắm, ít nhất cũng D. Về phần thân dưới là một chiếc váy chữ A màu đen, một đôi chân mảnh khảnh quấn tất bắt chéo vào nhau, cùng một đôi bốt da cao gót màu đỏ. Mặc dù bây giờ mẹ tôi ăn mặc rất hợp thời trang, nhưng bà thật yếu thế trước người phụ nữ này.
Thành thật mà nói, người phụ nữ này ăn mặc rất tốt. Tuổi của cô ấy tương đương với mẹ, cô ấy đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng cô ấy trông giống như hai mươi bảy khi cô ấy ăn mặc như phụ nữ trẻ. Ngay cả khi tôi đã quen với những người phụ nữ trưởng thành và xinh đẹp như dì Ôn và dì DĨnh, tôi không thể không nhìn cô ấy nhiều hơn. Nếu trước đây mẹ ăn mực như bà cô già, thì đã có thể bị giết trên đường phố trong vài giây.
Nếu như trước đây tôi thật sự nghĩ như vậy, nhưng từ khi nhìn thấy bộ dáng tuyệt đẹp của mẹ tôi, cùng với dì Ôn cúng những mỹ nữ có thân hình hạng nhất, tôi hoa cả mắt. Lưu Huệ Anh này là người đàn bà đẹp nhất là trong mắt tôi về nét duyên vẫn còn, nhìn thấy sẽ có nhìn thêm hai cái, nhưng chỉ có hai cái và thế thôi.
Bố và chú Cảnh Minh tiếp tục khoe khoang về những điều thú vị họ đã xảy ra trong quá khứ. Tôi thấy trà đã được pha sẵn nên vào bếp và cố gắng từng phút từng giây để hòa hợp với mẹ. Tôi có thể duy trì một mối quan hệ rất mẹ người yêu? Khi nghĩ đến điều này, tôi rất tổn thương.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mẹ là hiệu trưởng |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Đụ máy bay, Truyện dịch, Truyện loạn luân, Truyện sex cô giáo |
Tình trạng | Update Phần 132 |
Ngày cập nhật | 05/01/2024 12:16 (GMT+7) |