Mình với Linh chung 1 nhóm, thêm mấy đứa lớp khác với mấy thầy cô nữa. Mỗi nhóm sẽ cử 3 người đi tới điểm đến trước để… nấu cơm, nôm na là thế, đám còn lại sẽ khởi hành để đi tìm đám nấu cơm đó, tụ họp xong cũng là lúc đến được với trại. Linh ở nhóm nấu cơm, còn mình thì trong nhóm đi tìm.
Mọi thứ tưởng chừng như khá đơn giản vì cách tầm trăm thước sẽ có một vài mũi tên ở thân cây, hoặc đâu đó có cột mật thư, cách tầm hơn 1 cây số thôi, nhưng thầy cô vẽ đường vòng nên dự tính 1 tiếng mới mò tới. Mỗi cái… dân ở đó chơi ác. Bao nhiêu mũi tên bằng phấn các thầy cô vẽ sẵn thì họ… xóa đi, vẽ lại hướng khác. Kết quả cả đám cả thầy cả trò đều… lạc. Không nhóm nào về đúng giờ… đi mãi không thấy tới, cũng khá xa, nên cả đám mới đề nghị thầy đi cùng… quay lại, rồi sau đó mới biết ở cây phía sau cây đánh mũi tên luôn có 1 mật thư để hướng dẫn đường tắt, thường là Moorce hoặc giải ma trận gì đấy.
Cả đám cũng giải và đi theo hướng mật thư, chứ không theo hướng mũi tên nữa. Tới một con suối nhỏ thì không thấy dấu vết gì, từ mũi tên tới khăn đỏ cột mật thư, cả đám hoang mang, 2 đứa con gái bắt đầu mếu máo, vì đi cả 2-3 tiếng, vừa đói vừa khát, lại khả năng bị lạc, nói chung là không khí thất vọng vô cùng.
Thình lình, thằng Mẫn ML la lên “có khói kìa thầy”, thì thấy rõ ràng ở đồi bên kia suối có khói trắng bốc lên. Chẳng suy nghĩ, mình chạy thẳng lên đồi, rồi gọi to “Linh ơi! Có đó hông! Linh ơi”.
Chẳng đợi mình gọi thêm lần nữa, từ dưới đồi, có tiếng vọng lên “Có!! Linh nè! xuống đây đi!”. Lúc đó, tâm trạng như muốn vỡ òa ra, mình quay lại la lớn với thầy “Tới rồi thầy ơi, qua đây mau lên”, rồi chạy thẳng tới chỗ Linh. Nhìn không ra cô tiểu thư ngày nào luôn, giờ mặt mũi lấm lem vì khói, lại lần đầu nấu cơm niêu nên đi từ xa đã thấy mùi khét bốc lên rồi vậy mà vẫn còn cố nấu tiếp.
– Sao không tắt lửa đi, nấu nữa cơm khét mất tiêu rồi.
– Tắt thì mọi người không thấy, nên thôi kệ, nấu luôn. Linh có mang theo bánh mì với bơ, tối đói mình kẹp ăn.
– Cả đoàn chục người luôn đó, sao đủ được, không lẽ tụi mình bỏ ra ăn riêng?
– Hmmm vậy sẽ cố chia nhau ăn thôi.
– Hư quá đi. Kiểu gì Hưng chả tìm được chỗ này.
– Xạo quá, đợi mãi có thấy tới đâu.
– Giờ tới rồi nè.
– Hì.
Hôm đó, đoàn mình về đầu trong nhiệm vụ tìm trại. Nhưng hạng chót trong nhiệm vụ nấu bữa cơm gia đình. Tối hôm đó toàn bộ các đoàn cùng nấu ăn chung, các cô với con gái thì vào bếp. Còn thầy với đám trai thì cùng dựng lều, nhóm lửa chơi với người dân ở trong đó. Chỗ tụi mình chơi là 5-6 căn nhà sàn sát nhau. Tối sẽ dựng lều trước nhà, ai ngủ lều thì ngủ, ai ngủ nhà sàn thì xin người dân ngủ ké.
Buổi tối, đốt lửa khai mạc đêm trại, rồi cùng nhau ăn uống các món dân dã do đám gái nấu, rồi ca hát nhảy nhót múa lửa. Trò chơi là mỗi đội cử ra từng cặp trai gái để nhảy, đám còn lại hát, mỗi lần như vậy sẽ chấm điểm nhất nhì 3 gì đó, nhóm nào tổng kết hạng cao nhất thì thắng và được thưởng. Mình với Linh, hiển nhiên là trong tầm ngắm của đám lựu đạn và thằng Mẫn ML. Chả có gì khó khi 2 đứa phải ăn gạch đầu tiên. Và cũng nhờ đó mình biết rằng, mình không có duyên với các thể loại nhảy nhót. Nhảy thì éo biết nhảy, chỉ biết nhún như 1 thằng lên cơn dại… Còn Linh thì trong đội múa nên mấy thể loại múa dân tộc gì đó Linh khá rành, nói chung là 2 đứa múa chả ăn nhập gì nhau.
Tiệc trại tới 10 giờ cũng kết thúc, cả đám chui vào lều, đứa ngủ, đứa chạy đi chơi, đứa rửa chén bát, đứa dọn dẹp. Mình đi tìm Linh mãi chả thấy, lúc sau mới mò ra là Linh đang ngồi trong lều viết nốt mấy dòng Nhật ký.
– Sao vậy? Hông vui hở?
– Đâu có. Linh vui mà, chỉ là giờ muốn lưu chút kỉ niệm ở đây cho sau này không quên thôi.
– Con gái có nhiều sở thích lạ quá ha
– Mốt Hưng làm con gái đi rồi biết.
– Ra chỗ này chơi với Hưng đi.
– Thôi, để Linh viết xong đã.
– Đi về rồi viết.
Chẳng đợi Linh trả lời, mình nắm tay Linh, kéo Linh ra ngoài. Hơi bất ngờ, Linh giật tay lại.
– À… đợi Linh mang giày đã.
– Ờ… à… cho mình xin lỗi, mình không cố ý.
– Ngố quá đi.
Đợi Linh giày dép nghiêm chỉnh, 2 đứa dắt nhau chạy lên ngọn đồi hồi chiều, ở đó lúc đó cũng có mấy đứa đang chơi này nọ. Mình chọn một hòn đá to ở trên cao, leo lên trên, rồi kéo Linh lên đó ngồi cùng. Ở góc này, vừa có thể nắm được sao, vừa được nhìn tụi khỉ ở dưới quẩy, lại vừa được nghe, được thấy âm thanh của rừng.
– Thích quá ha, lần đầu Linh thấy thoải mái vậy đó.
– Ừ, ở ngoài này vui lắm, cứ trốn trong lều không biết được đâu.
– Hưng hư lắm.
– Sao hư?
– Con trai á, muốn nắm tay con gái phải nhẹ nhàng thôi, đau chết đi được.
– Hưng xin lỗi… Hưng cũng không có ý muốn vậy đâu.
– Ngốc quá.
– Hì.
– Hưng thích ai chưa?
– Nếu là thích theo dạng chơi thân, quý mến nhau thì nhiều lắm.
– Con gái ấy.
– Có, cũng quý người bạn đó, hơn những bạn nữ khác.
– Ai dzậy, nói Linh nghe với.
– Ừm… là người mình đang làm tài xế đưa đón đấy.
– Là ai ? – Linh vờ tròn mắt ra vẻ không hiểu
– Là Linh.
– Hì, Linh cũng vậy.
– Hì.
– Không biết đó có phải tình yêu đầu đời không nhỉ?
– Cũng không rõ, nhưng cũng hy vọng là như vậy. Nhưng tụi mình còn con nít mà, cứ coi nhau như những người bạn thân, thấy như vậy sẽ vui hơn.
– Ừ. Cứ vui như vậy ha, sau này yêu đương gì để lớn lên rồi mới tính.
– Ừ. Thôi giờ xuống chơi với tụi kia tí đi.
– Ừ, muốn vọc nước một tí.
Mình nhảy tót xuống dưới. Linh vẫn ngồi trên.
– Linh hông xuống được.
– Đưa tay đây mình đỡ xuống cho.
Linh làm theo, mình cũng không mạnh bạo nắm tay như khi nãy nữa, mà nhẹ nhàng hơn, sợ lại làm Linh đau. Xuống tới nơi, mình cũng nhẹ nhàng buông tay Linh ra, thì chợt, Linh vẫn giữ lấy tay mình. Hơi bất ngờ, mình quay sang nhìn Linh, rồi Linh quay mặt đi chỗ khác. “Tới đó chơi với các bạn đã”, Linh nói. Mình cũng cười, cũng nắm lấy tay Linh rồi kéo nhau tới chỗ đám ở dưới.
Lần đầu tiên nắm tay con gái, cảm giác vui, hồi hộp, xen lẫn vào đó là chút bất ngờ, chút ngại ngùng của 2 đứa học sinh mới lớn. Chơi một lúc thì chúng bạn để ý, nên 2 đứa ngại quá, bỏ tay ra, rồi cùng lủi vào trại. Tiễn Linh vào lều ngủ (nam nữ ở 2 dãy lều riêng), mình cũng về lều của mình, vừa nằm vừa… xoa tay như 1 thằng tự kỉ, tới quá nửa đêm khi mọi người đã về ngủ hết, thì mới lăn ra ngủ được.
Hôm sau đó, đoàn khởi hành đi Đà Lạt, Langbiang, nhưng chả có gì đặc biệt, 2 đứa vẫn ngồi cạnh nhau, vẫn vui vẻ như mọi ngày, nhưng không nắm tay nhau nữa.
Thời gian cứ như thế trôi, 2 đứa cũng quen dần với việc tách nhóm đi chơi riêng. Mình chở Linh đi vòng vòng quanh đó, hoặc nắm tay nhau đi dạo công viên trong lúc đám bạn bè đang ngồi học bài. Ừm… 2 đứa lúc đó đã coi như 1 người bạn đặc-biệt-hơn-những-người-còn-lại. Lũ bạn cũng hiểu, chọc thì có nhưng rồi cũng thôi, chơi thân với nhau nên chẳng đứa nào để bụng mấy chuyện đó.
Hè năm lớp 8, khu mình sống được hoàn tất giải tỏa. Sòng bài, sòng gà bị phá, đất được thu hồi và đền bù để xây dựng, nay là khu Chung Cư Sơn Kỳ. Đường sá cũng được làm, thông thẳng ra đường lớn. Nhà mình thì được đền bù 3 lô đất 100 thước (do giấy tờ làm “giả” từ trước 1985, thực chất mua từ 1995, nhưng do giấy tờ mập mờ nên người ta tính dựa trên thời điểm bán đợt trước). Đó cũng là 1 trong 2 thời điểm buồn nhất của cuộc đời mình. Đùng 1 cái từ gia đình nghèo khó, lại có thể ôm 1 số tiền lớn trong tay. Đất 100 thước thời đó bán tầm 1.5 tới 2 tỉ 1 lô, giờ có hơn 1 ít, tức là… đùng 1 cái nhà thành… tỉ cmn phú.
Năm đó, ba mình có người mới, dù rằng gia đình đã không hạnh phúc lâu nay, nhưng đây là lần ba quyết định viết đơn ra tòa. Rồi gia đình tan rã, ba lấy phần lớn số tiền bán đất được, chỉ chừa cho mẹ một phần.
Mẹ dùng số tiền đó, thuê 1 căn nhà trọ mua 1 mảnh đất nhỏ hơn, rồi nhờ thời thế gì đó, cứ mua đi bán lại, còn dư thì bỏ ngân hàng, chi tiêu nhờ tiễn lãi suất với tiền hoa hồng làm môi giới. Công việc này chắc gọi là “vừa làm cò vừa đầu cơ”. Được đầu tầm nửa năm, trúng ngay dịp sốt đất thì có vốn mua 1 căn nhà ở góc, mở văn phòng, rồi mua đất dạng công ở Vĩnh Lộc – Bình Chánh, xẻ lô bán lại. Cũng nhờ đó mẹ quen biết nhiều bạn bè hơn, rồi hợp tác trồng giấy ở Tây Ninh, nhưng bị đám công ty giấy chơi 1 vố, sau 6 tháng trồng thì chúng nó lén ban đêm mang xe tới đốn toàn bộ cây. Thành ra hợp đồng trồng cây giấy cho chúng nó thành công cốc. Mất cả chì lẫn chài.
Rồi mẹ mở 1 xưởng may gia công, cũng từ đó ngoài việc kinh doanh Bất động sản, nhà cũng có một xưởng riêng, lỡ đất đai đứng thì còn cái nuôi thân. Dần dần quy mô mở rộng, thành nhà máy, rồi công ty.
Nói nôm na như thế để mọi người hiểu thêm 1 chút về gia đình mình… Giờ quay lại chuyện của mình
Tới năm lớp 9, mình cũng bắt đầu có cuộc sống mới dư dả hơn sau khi ba đi. Có xe đạp mới, đồ mới, cũng thường xuyên có những món quà nhỏ cho Linh, thường xuyên rủ Linh ăn những món Linh thích hơn. Gia đình Linh vài lần cũng ghé chỗ mẹ mình, để dự định mua nhà gì đấy ở đó sau này để lại cho Linh, nhưng coi thầy thấy không hợp hướng gì đó nên lại thôi. Mình cũng bắt đầu thời điểm ăn nhiều hơn, mập hơn.
Năm đó, mình thi vào Lê Hồng Phong và đậu vào lớp chuyên, Linh cũng thi, nhưng lại trượt phải học ở Nguyễn Thượng Hiền. Tụi bạn cấp 2 thì phần lớn vào Trần Phú. Mẹ cũng sắm cho mình 1 chiếc Wave. Tính ra mỗi đứa một nơi, nhưng ngày nào mình cũng đi sớm, đưa đón Linh đi cùng. Trưa 2 đứa lại đi ăn đâu đó khu bờ kè, rồi chiều nếu Linh học thì mình ở lại vừa chơi vừa đợi, còn không thì mình chở Linh về trước. Cuối tuần thì họp nhóm cấp 2, chẳng bao giờ thiếu ai cả.
Cứ như thế, mình và Linh vẫn duy trì tốt một mối quan hệ đặc biệt, cũng như vẫn chơi chung với nhóm bạn ở Trần Phú.
Hè lớp 10, sinh nhật Linh (20/06) mình với cô trong lúc Linh đi học ngoại khóa ở trường thì 2 cô cháu đi chợ sớm, mua đồ về nấu một buổi tiệc thật lớn cho Linh. Bạn bè cấp 2, rồi bạn bè của Linh đều tới dự đông kín hết cả sân.
Tới tối, mình với Linh kéo lên phòng khách trên lầu mở quà.
– Quà này của Hưng hở, to thế
– Hì, người ta có lòng mà.
– Ô, con gấu xinh quá, lại mềm nữa. Cảm ơn Hưng nhé.
– Linh thích không?
– Thích. Mà… sao to vậy, chắc đắt lắm, sao hông mua con nhỏ hơn.
– Để Linh ôm ngủ cho đã.
– Ngủ ôm gấu thì có gì vui?
– Ừm thì cứ nghĩ là đang ôm… ai đó được rồi.
– Bậy bạ quá.
– Nói giỡn thôi, chứ ít ra có con gấu tâm sự buổi tối Linh sẽ đỡ tự kỉ hơn.
– Hừ.
– À, con gấu cũng có quà cho Linh đó.
– Đâu?
– Tự tìm đi. Hông chỉ đâu.
Linh thọc tay vào túi con gấu, trong đó có một thỏi son Hàn (loại màu trắng, khi bôi lên thì môi chuyển sang đỏ, thời đó loại này hơi đắt), với 1 cặp nhẫn bạc được đeo trên cổ con gấu.
– Con gấu nói, con gái phải trang điểm mới đẹp, nên mình tìm khắp lotte mới được thỏi son này ưng í, vừa thơm, màu lại không đậm quá. Linh bôi lên thử đi.
– Hông thích thử, bôi thiệt luôn.
– Ừ.
– Bôi dùm Linh đi.
Véo mũi Linh một cái, mình cũng lấy tay quệt 1 ít, rồi nhẹ nhàng bôi lên môi Linh…
– Ừm… sao giống… đang hôn tay thế nhỉ.
– Nghĩ linh tinh.
– Giống thật mà.
– Hông thích hở?
– Có.
– Có thì ý kiến làm gì, bôi lẹ đi người ta còn coi nữa.
– Ừ. xong rồi
“Đẹp quá”, Linh chỉ nói được như thế khi nhìn vào gương, màu đỏ nhạt của son lại vô tình rất hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn nhí nhảnh của Linh. Lúc đó, trông Linh thật… quyến rũ.
– Vậy còn cặp nhẫn? – Linh nháy mắt.
– Ừm… – mình gỡ cặp nhẫn ra. – cái này..
– Sao nè?
Mình đỏ mặt… nói ấp úng chả thành lời…
– Thì… món quà… tình bạn.
– Nói dối Linh hổng nhận đâu nha.
– Ừ thì… là món quà đầu tiên Hưng tặng… cho người… Hưng thích.
– Chứ con gấu với hộp son cho Linh thì cái này cho người khác hở?
– Hông phải… cái đó… là tặng kiểu… bạn bè. – lúc này mồ hôi mình vã ra như tắm, còn Linh thì nhìn mình ấp úng cứ cười khúc khích.
– Còn… cặp nhẫn này, là tặng Linh và mình…
– Hử? Sao có cả người tặng ở đây nữa – Linh lại cười.
– Mình… – gãi đầu 1 lúc – thích Linh.
– Cái đó Linh biết rồi. Hồi trước nói rồi mà
– Hông phải, thích khác nữa. Mình muốn… sau này (nhấn mạnh chữ sau này), lớn rồi, ra trường, tụi mình sẽ vẫn thích nhau như vậy… rồi, yêu nhau. Mình muốn sau này… được làm người yêu của Linh.
– Ngố ơi là ngố. Có chàng trai nào lại tỏ tình với con gái như vậy hông trời.
Lình cười 1 cái rõ duyên. Mình thì tái hết cả mặt, chả nói thành lời. Linh vờ quay mặt đi. Mình nắm tay Linh lại. Linh cũng quay lại nhìn, mỉm cười trìu mến
– Mình… thương Linh.
Linh vẫn mỉm cười, một giọt nước mắt trên khóe mắt Linh chảy ra. Linh giật nhẹ tay mình, rồi kéo mình lại gần, bất ngờ hôn nhẹ lên môi mình một cái.
– Có mỗi nhiêu đó thôi mà đứng rặn một buổi mới ra. Đàn ông gì mà…
– Tại… Hưng… ngại lắm.
– Ghét thế cơ.
– Linh… đồng ý chứ
– Ngốc quá đi mà. Người ta đợi câu này lâu lắm rồi đó.
– Nghĩa là Linh… cũng có… tình cảm đặc biệt… với mình?
– Là em cũng yêu anh, ngốc ạ.
Linh véo mũi mình, kéo nhẹ đầu mình xuống, rồi 2 đứa lại hôn nhau. Nụ hôn không thể vụng về hơn vì đều là nụ hôn đầu của 2 đứa… (à thứ 2 mới đúng nhỉ). Cảm nhận được hơi ấm của hơi thở, vị ngọt của son môi, mùi thơm của những chiếc răng khẽ cắn môi nhau… cả không gian như dừng lại, chỉ còn nơi đây, chơi làm chứng cho tình yêu đầu đời của 2 người.
– Mình… gọi nhau là anh em từ giờ luôn à?
– Có ai gọi vợ mình là bạn không hở, ngốc.
– Nhưng hông quen.
– Thì sẽ quen thôi. – Linh lại cười. – Nè – Linh xòe tay ra – đeo nhẫn cho em với.
– Ừm. Món quà kỉ niệm ngày mình nói lời yêu nhau.
– Anh đã nói đâu.
– Anh yêu em.
– Hì.
2 đứa lại hôn nhau. Một lúc nữa thì mình mang nhẫn giúp Linh, và ngược lại, Linh cũng mang giúp mình. Ừm, cặp nhẫn bạc mình đặt sẵn, có khắc tên viết tắt của 2 đứa trên đó. Hơi nhỏ so với tay mình, nhưng khá hợp với những ngón tay xinh xắn bé xíu của Linh.
– Cảm ơn anh.
– Vì cái gì cơ
– Vì những món quà anh tặng em hôm nay.
– Có gì đâu nè.
– Em vui lắm. Hết ế rồi
– Em mà ế gì, anh thấy cũng đâu thiếu bạn trai trên trường thích em.
– Anh để ý hở?
– Ừ, thì anh cũng muốn biết mình còn có cơ hội không thôi mà.
– Ghê nha. Nhưng em biết em cần ai mà.
– Hì, nói nghe người lớn dữ, vẫn chưa quen được.
– Con gái dậy thì sớm, biết yêu sớm mà. Không lo giữ mai mốt mất ráng chịu đừng khóc nhé.
– Anh sẽ giữ và nuôi dưỡng nó, để không gì trên đời chia cắt được.
– Hì, em cũng vậy.
– Nè, phụ em mở quà nữa đi, quà của mẹ nè.
Mẹ Linh tặng Linh một sợi dây chuyền bạc, mình đeo giúp Linh, 2 đứa lôi máy ảnh ra chụp đủ trò hết. Rồi lại khui quà của bạn bè, cô chú này nọ.
Tới tầm 8 giờ 2 đứa dắt nhau xuống dưới nhà, cô chú đang ngồi uống cafe, thấy mình liền chọc ngay
– Úi trời ơi, 2 đứa thơm nhau hay sao mà miệng đứa nào cũng đỏ tấy hết thế?
– Dạ… – Linh giật mình – Hông phải, ảnh tặng con hộp son, con bôi cho cả 2 đứa.
– Ảnh luôn nhaaa. Biết rồi nhaaaa…
Linh đỏ mặt, chạy lại ôm cổ ba.
– Thiệt hả con – cô quay sang hỏi mình, giọng trêu đùa – bôi son cho nhau thôi hở?
– Dạạ.. – mình đỏ mặt, gãi đầu – dạ.
– Nói dối dở quá nha.
– Dạ… con hông dám.
– Chọc tụi mày tí thôi, nãy cô chú đứng ở cầu thang lén thấy hết rồi. – cô nói
2 đứa nghe thế, nhìn mặt nhau, đứa nào cũng đỏ như trái gấc. Chú vỗ vai mình:
– Đàn ông gì tỏ tình dở ẹt. Như chú hồi đó dẻo miệng lắm nhé, cưa em nào em đó đổ nứt vách luôn. Mạnh dạng lên mới có được tình yêu chứ. Nhát quá thằng khác nó cướp mất.
– Nói chứ cô chú cũng không cấm 2 đứa quen nhau, nhưng trước mắt nên lo việc học trước, duy trì được tình cảm tới khi ra trường là tốt, đến được với nhau nữa thì quá tốt, cô chú cũng quý con, quen con lâu rồi nên hiểu tính con mà. Cô chú không ngăn cấm gì đâu, nhưng 2 đứa còn trẻ, ráng giữ gìn cho nhau, để sau này lớn lỡ có gì cũng không hối tiếc.
– Dạ.
– Ừ, thôi chắc cũng trễ, con cũng về sớm đi, chứ không nhà lại lo.
– Dạ. Vậy con xin phép cô chú con về.
– Ừ, đi cẩn thận nha rể – chú nói to
– Để con ra tiễn bạn ý.
– Tiễn bạn hay tiễn anh thế – cô nói
– Dạ tiễn anh. Hì.
– Hết nói nổi con bé này.
Linh theo mình tới tận cổng, quay qua quay lại không có ai, Linh thơm mình 1 cái.
– Anh về cẩn thận.
– Ừ, em cũng tranh thủ nghỉ ngơi sớm, giữ gìn sức khỏe nhé.
– Hì, em biết rồi.
– Anh yêu em.
– Em cũng vậy.
2 đứa lại hôn nhau. Một lúc nữa thì nghe có tiếng ho bên trong nhà vọng ra (chắc bố mẹ lại rình thấy), Linh chạy vào trong, khóa cổng, rồi vẫy tay chào, mình cũng chào Linh rồi nổ máy xe chạy. Lòng đầy niềm vui. Ừm… Kỉ niệm ngày đầu yêu nhau. Tối hôm đó 2 đứa nằm nhắn tin cho nhau tới nửa đêm mới ngủ.
Rồi cứ thế, mỗi ngày mình đều chở em đi học, ngày nào không học thì đi chơi, chiều chiều khi thì cùng đám bạn chơi ở công viên gần trường cấp 2, khi thì 2 đứa đi lẻ. Ở đó, mỗi ngày trôi qua là một ngày hạnh phúc. Mình ngồi trên thảm cỏ, nhìn em và lũ trẻ quấn quít chơi với nhau. Nhiều lúc mình với đám bạn cũng tham gia vào mấy trò chơi em chơi với chúng nó, lúc nào cũng đầy ấp tiếng cười, lúc nào cũng đầy ấp những nụ hôn, và kỉ niệm.
Em thích ăn kẹo hồ lô, thích ăn hột gà nướng, thích ăn gỏi khô bò, thích mọi món ăn vặt. Mình thì thích chụp ảnh, nên món nào em ăn mình cũng làm cho mấy tấm. Nhìn ngố vô cùng. Nhiều lúc, mình cứ nghĩ, có lẽ 2 đứa mãi mãi cứ như vậy thì thật tốt.
Một buổi chiều nọ, đó là vào năm lớp 11, vẫn ở công viên cũ, em nằm tựa lên đùi mình, vừa học bài vừa lim dim ngủ. Mình thì đang ngồi coi tụi bạn thi vật tay. Bất giác, nhìn thấy khuôn mặt thiên thần của em lúc ngủ, không kiềm được lòng, mình nhẹ nhàng hôn lên môi em một cái. Giật mình, em thơm lên mũi mình, rồi thơm nhẹ lên môi mình. “Để em ngủ một chút đi, đừng phá em nữa”. Mình mỉm cười, “Ừ, em ngủ đi, anh không chọc nữa đâu”.
Cầm điện thoại, chụp lấy 1 tấm, rồi post lên face (Năm đó face vừa tràn vào VN, đám tụi mình chắc trong thế hệ dùng đầu tiên), đặt caption: “Ngủ ngoan nhé, thiên thần nhỏ của anh. Yêu Em Nhiều Lắm, Vợ Yêu”
Rồi thình lình đọc lại mấy dòng đó, mình bật cười, ừm… vậy thì… sau này, nếu có con gái, mình sẽ đặt tên là YẾN VY, em nhé. Vuốt nhẹ mái tóc mềm của em lúc ngủ, miệng thì thầm Yến Vy… thật vui vì cuối cùng đã chọn được một cái tên ý nghĩa cho con của tụi mình.
…
Rồi dòng thời gian cứ thế trôi, cái áp lực trường chuyên dường như chả có ý nghĩa gì với 2 đứa, ngày nào cũng học cùng nhau, ăn cùng nhau, về cùng nhau, còn thời gian thì đi chơi, không thì về nhà hôn nhau chào tạm biệt. Tình yêu cứ thế lớn dần qua những nụ hôn, và chỉ như thế.
Cho tới một ngày…
Đó là vào một ngày cuối tháng 8. Thời điểm những ngày đầu tiên của năm lớp 12. Đã 3 ngày không gặp em, cũng không đưa em tới trường vì em đã nhắn trước “hôm nay em với gia đình chưa về SG, anh đừng ghé đón nhé”. Dẫu vậy, mỗi lần đi về mình cũng ghé nhà em. Cửa vẫn khóa, sân vẫn chưa quét, tức là mấy ngày rồi vẫn chưa có ai về.
Sáng hôm đó, mình đang trong tiết Lý, thì nhận được một tin nhắn, từ em. “Chiều nay 3 giờ hẹn anh ở KFC Maximax nhé. Hôm nay em muốn gặp anh”
Học xong, mình tới đó đợi từ 2 giờ. Sự hồi hộp trong lòng cứ ngày một dâng cao, đứng ngồi không yên, không biết mấy hôm nay em đi đâu, có vui không, có ốm đi không, có còn bệnh gì không? Chỉ mới gần 1 tuần không gặp nhưng cảm giác nhớ nhung – đoàn tụ nó cứ như lửa đốt trong lòng mình.
Tới tầm hơn 3 giờ, em vào. Mình ngồi đó. Chết lặng. Em vẫn thế, vẫn xinh đẹp rạng ngời, vẫn gương mặt thiên thần, nụ cười duyên dáng, vẫn hồn nhiên…
Nhưng… Em không đi một mình, bên cạnh em là một chàng trai khác, chắc lớn hơn mình vài tuổi, không quá cao to, nhưng cũng có thể gọi là giống công tử bột. Em lại bàn mình, ngồi xuống, nhỏ nhẹ.
– Tụi em mới đi chơi xa với gia đình về, nên cũng muốn được ra mắt mọi người, mà ai cũng bận nên hẹn anh trước. Chắc chỉ gặp anh thôi rồi nhờ anh nhắn lại với các bạn.
– Ừ, em nói đi. – mình nghẹn giọng
– Xin phép giới thiệu với anh, đây là Tuấn, chồng sắp cưới của em.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mèo con |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/10/2017 12:38 (GMT+7) |