– Nơi này không có người ngoài, cần gì phải lừa mình dối người. Tu vi tăng lên nhanh chỉ dựa hết vào công pháp chỉ sợ là vô dụng, trong một số đại môn phái cũng có công pháp tu hành tốt, nhưng có mấy người có thể ra mặt? Không có bản lĩnh, cho dù có đầy đủ tài nguyên tu hành cũng vô dụng. Nếu bàn về bày mưu nghĩ kế, ta không cho rằng ta sẽ thua hắn, nhưng nếu bàn về bản lĩnh mạo hiểm mò tài, ta thật sự chưa chắc mạnh hơn hắn. Ngươi đã quên người này khi còn làm động chủ động Đông Lai, vì mò tài nguyên tu hành, một tên nhãi mới có tu vi Bạch Liên đã dám chạy đến Tinh Túc hải săn thú. Nếu đổi lại ta là hắn, cho ta một vạn cái lá gan cũng không làm như vậy. Bởi vì trong mắt ta, đó tuyệt đối là hành động không lý trí, không liên quan đến gan lớn hay nhỏ. Có đôi khi ta thậm chí đang suy nghĩ, ta có phải lý trí quá hay không… Có lẽ ta đang thiếu tinh thần mạo hiểm của tên nhãi đó. Nhưng thứ đó không học được. Có một số thứ đã chú định trên tính cách, miễn cưỡng bắt chước sẽ chỉ làm mình không giống ai.
Thanh Mai nói:
– Cái này hiển nhiên là tài nguyên tu hành hắn lấy được trong dẹp loạn Tinh Túc hải. – Chẳng lẽ dẹp loạn Tinh Túc hải lấy được tài nguyên không phải bản lĩnh của hắn? Nếu đổi lại là ta, chỉ sợ chưa chắc có thể còn sống trở về.
Dương Khánh liếc nhìn Thanh Mai, lắc đầu, cười trừ.
– Tên đó bò rất nhanh!
Thanh Cúc cũng không nhịn được, buông tiếng thở dài, lại nhớ lại bộ dạng ngượng ngùng lúng túng ban đầu của mình khi nhìn thấy Miêu Nghị tắm…
– Miêu tặc…
Thiếu Thái sơn, Tần Vi Vi một thân bạch y như tuyết, đi bộ hành tẩu trên thềm đá ở dãy núi, nghe tiếng nói chuyện thì thầm của người phía sau.
Dương Khánh là phủ chủ Nam Tuyên phủ, còn Tần Vi Vi nàng cũng là sơn chủ Thiếu Thái sơn. Công Tôn Vũ đi theo phía sau nàng còn là động chủ một động.
Không phải bọn hắn không thay đổi, mà là tốc độ biến hóa của Miêu Nghị quá nhanh. Thật sự là quá nhanh, nhanh đến mức cố nhân có chút phản ứng không kịp.
– Sơn chủ, ta đã từng nói nhân phẩm của Miêu Nghị có vấn đề, hôm nay quả nhiên như vậy, quả nhiên nghiệm chứng phán đoán của ta, hắn hại mười mấy vạn tu sĩ Thủy Hành cung thảm như vậy, dẫm đạp lên thi hài mấy vạn tu sĩ để bò lên, thật là một bước một dấu chân máu, nói đến hèn hạ vô sỉ cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi! May là người này đã cút ra khỏi Nam Tuyên phủ, nếu không sớm muộn gì chúng ta cũng gặp tai họa.
Công Tôn Vũ đi phía sau, căm phẫn nói.
Căm phẫn thì vẫn căm phẫn, nếu nói trong lòng không có chút ghen tị là không thể nào, nhớ năm đó bọn hắn cùng đứng đầu một động, đã từng xưng huynh gọi đệ, nhưng hôm nay Công Tôn Vũ hắn vẫn là động chủ, còn Miêu Nghị đã thành điện chủ.
Là điện chủ, chứ không phải là cấp bậc nào khác. Không giống với động chủ, sơn chủ và phủ chủ, điện chủ hoàn toàn là một chức vị cảnh giới khác. Thủ hạ của Công Tôn Vũ hắn có mười tên, còn thủ hạ của Miêu Nghị là hơn vạn nhân mã, Công Tôn Vũ hắn nắm trong tay mười vạn tín đồ, còn Miêu Nghị nắm trong tay hàng tỉ tín đồ.
Song phương hoàn toàn không có cùng cấp bậc, có thể nói một người trên trời, một người dưới đất. Chính là một động chủ ở trong mắt Miêu Nghị, sợ là ngay cả liếc nhìn cũng không thèm nhìn một cái, giống như điện chủ Hoắc Lăng Tiêu, quỷ biết Công Tôn động chủ hắn là ai, còn Công Tôn Vũ hắn ngay cả điện chủ Hoắc Lăng Tiêu có dáng vẻ như thế nào cũng không biết.
Đối với động chủ phía dưới mà nói, điện chủ là nhân vật cao cao tại thượng, như ngồi trên đám mây, chỉ có tư cách ngẩng đầu nhìn lên.
Nếu cho hắn ngồi lên vị trí điện chủ, hắn cũng tình nguyện để tiếng xấu lan xa. Nhưng nói đi thì nói lại, danh tiếng của hắn có thối cũng chỉ thối ở Nam Tuyên phủ, người ở phía ngoài có ai hứng thú chú ý đến một động chủ nhỏ bé như hắn. Hắn cũng muốn dẫm lên thi hài mấy vạn tu sĩ bò lên, nhưng hắn có tư cách lừa gạt mười mấy vạn tu sĩ sao? Ngay cả bộ mặt của điện chủ cũng chưa từng thấy, thì càng đừng nhắc tới đàm phán với cung chủ.
Công Tôn Vũ phán đoán là, Miêu Nghị chân chính làm giàu chính là sau khi đi dẹp loạn Tinh Túc hải, hắn thậm chí đang suy nghĩ lần dẹp loạn Tinh Túc hải tiếp theo, mình có nên chủ động đi tham gia hay không, nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua rồi dập tắt, cả Tiên quốc còn mấy mấy người còn sống trở về!
Hồng Miên, Lục Liễu đi theo bên cạnh Tần Vi Vi, liếc nhìn Tần Vi Vi mặc nhiên không nói, thần thái có mấy phần ảm đạm, trong lòng thầm thở dài.
Có nhiều thứ bỏ lỡ có lẽ thật sự là cả đời cũng bỏ lỡ, hiện giờ địa vị của Miêu Nghị và sơn chủ đã càng ngày càng kéo xa, ngay cả tư cách gặp mặt Miêu Nghị cũng không có, dựa vào nhãn giới Miêu Nghị của hôm nay muốn có mỹ nữ nào mà không được, tiếp xúc cũng là nhân vật bay trên trời, làm gì còn có thể để ý đến một sơn chủ nhỏ bé dưới mặt đất.
Trong lòng nghĩ đến đây, Hồng Miên, Lục Liễu cũng cảm giác rất biệt khuất, nếu Tần Vi Vi lập gia đình, hai người sớm muộn cũng phải làm thị tì, nhưng không phải người nào cũng muốn làm thị tì, nếu cứ hầu hạ theo đuôi phía sau không phải là chán ngấy…
Nguyệt Hành cung Trấn Ất điện.
– Miêu tặc…
Hoắc Lăng Tiêu lẩm bẩm, vẻ mặt co quắp.
Trời ạ! Tên Miêu tặc cả giới tu hành này phỉ nhổ là huynh đệ kết nghĩa của ta, như vậy ta cũng có thể bị liên lụy, cách xa như vậy cũng có thể liên lụy, nếu như vậy làm sao chịu nổi…
Trấn Bính điện Nguyệt Hành cung.
– Miêu tặc…
Ổ Mộng Lan không biết nói gì, phát hiện vị tiểu lão đệ nhiều năm không gặp thật sự nổi tiếng rồi.
Trong tĩnh thất điện nào đó, sau khi nghe Hồng Tụ và Hồng Phất nói lại lời đồn ở phía ngoài, Yến Bắc Hồng khoanh chân ngồi xuống, khinh thường nói:
– Thái độ làm người của Miêu gia các ngươi không cần hoài nghi, hắn hại người nào chứ tuyệt đối không hại Triệu Phi và Tư Không Vô Úy, lúc trước có nhiều khi ta tận mắt nhìn thấy hắn đánh cược tính mạng đi cứu hai vị này, thiếu chút nữa mất cả mạng, lời phỉ báng như vậy để ý làm chi! Theo ta thấy, lúc ấy hắn không nên để những Hồng Liên tu sĩ của Thủy Hành cung rời đi, mà để bọn chúng đụng độ với đám người của Nhật Hành cung chết thêm mấy mạng mới thanh tịnh, tật xấu của bọn chúng đã lòi ra, có cơ hội ta sẽ tìm bọn chúng tính sổ, xả giận cho Miêu gia của các ngươi, cả đám bọn chúng đều chán sống rồi, cũng nên giết một số đi!
– Miêu tặc… Điện chủ kiêm hành tẩu hai điện, đã đột phá cảnh giới Hồng Liên nhanh như vậy, có chút thú vị, ha ha… Lời đồn đãi nhảm nhí không ngăn được, Miêu Nghị chấp chưởng hai điện dĩ nhiên cũng không tránh được nghe thấy, khó khăn chống đỡ nghị luận xôn xao của mọi người ở phía sau.
Tuyết Nhi mỗi ngày đánh đàn, Thiên Nhi mỗi ngày nhảy múa, dẫn một đám cung nữ vừa múa vừa hát bên trong tẩm cung của Miêu Nghị.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 10 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/10/2019 03:36 (GMT+7) |