Sau khi tu vi đột phá một bậc rồi, khả năng nén lại linh khí bị dâng trào ra từ Tiên Nguyên đan cũng mạnh hơn chút, khiến hắn giảm được không ít đau khổ do Tiên Nguyên đan mang tới.
Sau tám mười ngày kế tiếp, Miêu Nghị đã tiêu hóa hết Tiên Nguyên đan ở trên tay mình, vẫn nhắm mắt tiếp, lật hai bàn tay lại, vốc lấy hai nắm Nguyện Lực Châu rồi giữ trên bàn tay để tiếp tục ngồi thiền tập trung tâm trí vào việc luyện hóa…
Chẳng mấy chốc mà lại đến dịp tuế chước mỗi năm, Miêu Nghị bấm đốt ngón tay để tính toán chu kỳ vận hành của cơ thể. Khi đã ước chừng được thời gian ra ngoài rồi, Miêu Nghị vung tay áo lên, bành trướng pháp lực tuôn ra cuồn cuộn, âm thanh ầm ầm vang lên, cửa đá đang dần được mở ra.
Ở phía bên ngoài, Thiên Nhi, Tuyết Nhi đang tu luyện liền nghe âm thanh này, vội kết thúc việc tu luyện, tiến đến chào đón:
– Đại nhân.
Miêu Nghị mỉm cười, bước lên bậc thang ở ngoài điện với tốc độ không nhanh không chậm. Một cơn gió lạnh thổi qua, hắn ngẩng đầu nhìn lên, chân trời hiện lên sắc trắng lờ mờ, vẫn chưa tới lúc hừng đông.
Miêu Nghị vừa mới hít thật sâu luồng không khí mát lạnh của buổi sớm mai thì Thiên Nhi đã cẩn thận khoác lên đầu vai của hắn một chiếc áo choàng màu đen. Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn trời, khoác áo choàng trên vai, bước xuống bậc thềm, hai nữ theo hầu ở hai bên.
Miêu Nghị vừa đi vừa hỏi:
– Gần đây có chuyện gì không?
Thiên Nhi đáp:
– Cũng không có chuyện gì cả, Dương tổng quản đã ôm hết mọi việc, xử lý thỏa đáng cả rồi, hai điện đều bình an vô sự.
Miêu Nghị lại hỏi:
– Người phía bên ngoài hoặc là phía cao tầng có động tĩnh gì không?
Hắn một mực lo lắng vị Nhị gia kia sẽ giở trò, nếu như có điều gì bất trắc thì hắn định bụng sẽ chạy khỏi Tiên Quốc.
Thiên Nhi đáp:
– Hết thảy vẫn như xưa, nhưng mà bên phía Yến đại nhân lại gây ra động tĩnh không nhỏ đâu.
Miêu Nghị ngoảnh đầu lại hỏi trong khi chân vẫn bước:
– Chuyện gì thế?
Tuyết Nhi cười, đáp:
– Đại nhân, bây giờ Yến đại nhân đã vang danh khắp thiên hạ rồi, còn đưa tới cho ngài liên tiếp hai phần quà quý trọng nữa kìa.
Mỗi người trong hai nữ đều lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật rồi dâng lên, Miêu Nghị nhận lấy trong tay rồi làm phép xem xét. Không xem thì không biết, vừa xem đã giật mình, một đống pháp bảo, trong đó có mấy trăm món pháp bảo thuộc hạng tam phẩm. Tinh tệ thì chồng chất như núi, còn có Nguyện Lực Châu. Vô số chủng loại linh thảo, linh đan, còn có những thứ lung tung lộn xộn khác thì càng nhiều vô kể, nhiều hơn không biết gấp bao nhiêu lần so với lần thu hoạch trước của hắn ở Tinh Túc Hải Kham Loạn Hội.
Miêu Nghị ngạc nhiên hỏi:
– Từ đâu mà Yến Đại ca có nhiều tài vật như thế?
Tuyết Nhi cười đáp:
– Nghe nói là bởi vì trong Giám Bảo đại hội ở Vô Lượng quốc, Yến đại nhân đã từng tuyên bố hùng hồn rằng Hồng Liên cảnh giới đều không phải là đối thủ của hắn, kết quả là dẫn đến chính quyền của sáu nước, rồi các môn phái, đến cả Tinh Túc Hải, còn có nhiều tán tu trong số các tu sĩ Hồng Liên tới khiêu chiến. Nghe nói chuyện này đã diễn ra hơn một năm rồi, có hơn một ngàn tên tu sĩ tu vi Hồng Liên liên tục thất bại trong tay Yến đại nhân, cơ hồ trong số những người tới khiêu chiến thì không ai sống sót. Gần như là không ai có thể là đối thủ của Yến đại nhân. Ví như trong số cháu chắt của Yêu thánh Cơ Hoan tới vì lấy lại thể diện đã mất ở Giám Bảo đại hội, thì đã có năm kẻ liên tiếp bị Yến đại nhân giết rồi.
Miêu Nghị khiếp sợ, hỏi:
– Yến Đại ca giết hơn một ngàn tên tu sĩ tu vi Hồng Liên mà không thất bại lần nào sao?
Thiên Nhi đáp:
– Cũng không phải là không thất bại lần nào, đã thất bại hai lần rồi, đã đánh vỡ câu nói “Hồng Liên cảnh giới đều không phải là đối thủ” của hắn rồi.
Ngay tức khắc, Miêu Nghị hỏi:
– Thua vào tay người nào thế?
Thiên Nhi:
– Lần thất bại đầu tiên chính là thua ở trong tay Lục gia của Thiên Ngoại Thiên, lần thứ hai là thua ở trong tay một vị cháu nội của Ma thánh Vân Ngạo Thiên. Từ đó về sau, Yến đại nhân liền xin miễn khiêu chiến, thừa nhận lời phát ngôn “Hồng Liên cảnh giới đều không phải là đối thủ” của mình là lời nói khoác, chuyện này mới được ngừng lại.
Miêu Nghị thở ra một hơi thật dài:
– Nói thế thì chẳng phải là trong hơn một năm nay, trung bình mỗi ngày hắn cũng đều đánh nhau… Kẻ điên!
Hắn biết mình sẽ rước lấy phiền toái cho Yến Bắc Hồng, chỉ là không nghĩ tới một câu nói của hắn có thể dẫn đến đến nhiều phiền toái như vậy cho Yến Bắc Hồng, cũng không nghĩ tới sức chiến đấu Yến Bắc Hồng lại dũng mãnh như thế, càng không nghĩ tới Lão Tam cũng chạy tới tham gia náo nhiệt. Hắn đã từng thách đấu với Nguyệt Dao, cũng từng chứng kiến bản lĩnh của Yến Bắc Hồng, nói thật ra rằng hắn đoán Nguyệt Dao không đủ tầm làm đối thủ của Yến Bắc Hồng, mà Yến Bắc Hồng lại biết quan hệ giữa hắn và Nguyệt Dao, nên chắc chắn là y cố ý thất bại, nhưng không biết chuyện y thua vào tay cháu nội của Ma thánh Vân Ngạo Thiên là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ thực sự là ‘Đại ma vô song quyết’ có thể địch nổi lưỡi bảo đao kia của Yến Bắc Hồng sao?
Sau một hồi suy tư, Miêu Nghị thở dài:
– Đúng là hắn cũng nên thu tay lại rồi.
Tuyết Nhi nói:
– Đó là do đại nhân không có ra tay, nếu như đại nhân mà ra tay, nói không chừng Yến đại nhân đã sớm thất bại rồi.
Miêu Nghị khoát ống tay áo.
– Nếu đối chiến với Yến Đại ca thì e rằng ta cũng không phải là đối thủ của hắn đâu.
Hắn đã được chứng kiến uy lực của lưỡi đao lớn mà Yến Bắc Hồng đang dùng rồi, muốn thắng thì sợ rằng rất khó khăn.
Hắn lại nhìn vào hai nhẫn trữ vật trong tay, đúng thật là cười khổ một lúc. Thế khác nào tài phú từ trên trời rớt xuống, Yến Bắc Hồng làm sao có được những vật này còn cần hỏi sao, trước đó thì Yến Bắc Hồng đã từng cho biết ở trong thư, kể rằng đã giải quyết vài ba đợt khiêu chiến giúp hắn rồi, đồ cướp được sẽ phân chia mỗi người một nửa, xem ra Yến Bắc Hồng quả là làm đúng thế thật, có thể hình dung được tài vật được cất chứa trong ngàn vạn năm của hơn một ngàn tên tu sĩ tu vi Hồng Liên sẽ ra sao rồi.
Hồi đó ở Tinh Túc Hải Kham Loạn Hội vào lúc nửa đêm, hắn từng chia một phần của cải cướp được cho Yến Bắc Hồng, không nghĩ tới Yến Bắc Hồng chia chiến lợi phẩm cho hắn càng khủng hơn nhiều, hoàn toàn hơn đứt mấy thứ trước kia đã từng lấy được ở Tinh Túc Hải.
– Chúng ta lại phát tài lớn nữa rồi.
Miêu Nghị nâng lên bàn tay đang chứa nhẫn trữ vật, vừa lắc đầu vừa than thở rằng:
– Không nghĩ tới ta bế quan tu luyện không ra khỏi cửa mà cũng có thể phát tài lớn.
Hai nữ liền nâng ống tay áo che miệng cười trộm, đây là chuyện tốt mà, nếu là người khác thì cầu cũng không được.
Miêu Nghị lại cầm mỗi chiếc nhẫn trữ vật bằng một tay để chia ra cho hai nữ.
– Trong thời gian bế quan, Bổn tọa không rảnh bận tâm bên ngoài, các ngươi giữ trong người để xem mà dùng đi, có những thứ này thì coi như là bọn Hắc Thán cũng tạm thời không cần lo chuyện ăn uống rồi. Khi nào lấy ra thì nhớ cẩn thận một chút, đừng có khiến người khác chú ý, đủ là được rồi, thay phiên nhau lấy ra từ từ thôi!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 15/10/2019 03:36 (GMT+7) |