– Ngươi lấy cái gì chứng minh rằng ngươi thích ta?
Miêu Nghị phất tay ra hiệu bưng trà lên.
Miêu Nghị ngồi một bên lập tức đẩy hộp quà tới trước như đang nói đây chính là chứng minh.
– Cái gì vậy?
Miêu Nghị mở hộp quà:
– Quà tặng cho nàng!
Một cái vòng cổ bảo thạch sáng lấp lánh hiện ra, hắn tiện tay mua trên đường. Miêu Nghị có trang sức Đông Quách Lý luyện chế nhưng thứ đó có thể bán với giá tốt hơn, tặng cho nữ nhân này rất lãng phí.
Hoàng Phủ Quân Nhu lấy ra ngắm nghía rồi ném trở lại, thuận tay đóng nắp hộp, vỗ bồm bộp hỏi cắc cớ:
– Chỉ bằng vào cái này đã chứng minh ngươi thích ta?
Miêu Nghị hỏi ngược lại:
– Vậy Quân Nhu muốn ta chứng minh thế nào? Có muốn ta trực tiếp cưới nàng không?
Hoàng Phủ Quân Nhu nói:
– Ngươi mơ xa quá. Ta đã lĩnh giáo cái gọi là thích của ngươi rồi, ngoài miệng nói thích nhưng xuống tay hố ta không chút ngại ngần, có ai thích giống ngươi không? Nếu thật sự thích thì đến làm việc giúp ta, Quần Anh hội quán sẽ không bạc đãi ngươi, ở chung lâu biết thích hợp hay không rồi nói cưới ta cũng không muộn, ngươi thấy sao?
– Ài, Chính Khí môn đối xử không tệ với ta, ta không thể thấy sắc quên nghĩa. Nếu ta là loại tiểu nhân này thì Quân Nhu đã không vừa mắt ta đúng không? Phải rồi!
Miêu Nghị nhìn bốn phía, đồi đề tài hỏi:
– Huyết Yêu đâu?
Hoàng Phủ Quân Nhu khịt mũi:
– Thì ra nói thích ta, tặng quà gì đó toàn là giả, hỏi thăm Huyết Yêu mới là thật. Sao? Pháp nguyên của người ta bị ngươi hủy gần sắp chết rồi còn không chịu tha cho người ta?
– Theo ta biết đó là Hạ Hầu thống lĩnh hủy pháp nguyên của Huyết Yêu, liên quan gì tới ta?
– Ngươi bớt nói bậy bạ đi! Nói, ngươi làm sao xúi giục Hạ Hầu giúp ngươi làm việc này? Hai mươi phần trăm lợi nhuận mỗi năm của Chính Khí tiệm tạp hóa sao?
Hoàng Phủ Quân Nhu phỏng đoán Hạ Hầu Long Thành giúp đỡ Chính Khí tiệm tạp hóa là vì hai mươi phần trăm đó.
– Thật sự không liên quan đến ta…
Bắt đầu từ hôm nay Miêu Nghị ba ngày hai lần chạy tới Quần Anh hội quán một chuyến, nhân tiện kiếm chút hàng rể tiền ven đường làm quà, mặt dạn mày dày khen Hoàng Phủ Quân Nhu xinh đẹp, thích nàng, yêu nàng.
Hoàng Phủ Quân Nhu cười tủm tỉm như đang nghe nói đùa, thỉnh thoảng nhắc nhở Miêu Nghị đổi từ mới hơn, còn đích thân dạy hắn nói loại lời gì dụ nữ nhân vui vẻ, cố ý làm hắn bực mình chơi. Miêu Nghị không để bụng, coi như da mặt hắn dày thật đi. Dù sao hắn không thật sự thích người ta. Nếu cưới loại nữ nhân này về nhà sẽ suốt ngày treo tim treo gan lên.
Thời gian trôi qua từng ngày, nụ cười của Hoàng Phủ Quân Nhu càng quỷ dị hơn.
Thỉnh thoảng Hoàng Phủ Quân Nhu sẽ nhắc nhở:
– Ngưu Hữu Đức, tiền ngươi cho ta mượn sắp đến thời hạn rồi.
Miêu Nghị vui vẻ trả lời:
– Chính Khí tiệm tạp hóa buôn bán rất tốt, Đức Minh Đạo Trưởng nói khi đến kỳ chắc chắn gom đủ, Quân Nhu đừng lo ta không trả được.
Miêu Nghị thuận tiện sờ tay người ta một cái, hai người ở chung lâu, nói chuyện không cần nghiêm túc, hắn dần tập thành thói quen ăn bớt nàng.
Hoàng Phủ Quân Nhu cũng đã quen, ban đầu nàng còn quát mắng cảnh cáo hai câu, hiện tại thì lười nói. Hoàng Phủ Quân Nhu phất tay phủi Miêu Nghị ra, nàng cũng biết hắn sẽ không làm quá đáng hơn, chỉ thích đùa giỡn nàng cho vui.
Hoàng Phủ Quân Nhu không đánh rắn động cỏ, nàng chờ tới lúc đó nhìn xem Miêu Nghị còn cười nổi không.
Hai người tự nuôi dưỡng tật xấu, lúc gặp mặt thì cười tươi như bằng hữu với nhau, sau lưng ôm ý xấu gì thì chỉ mình họ biết. Miêu Nghị ngẫu nhiên tìm đến Hoàng Phủ Quân Nhu mà quên sàm sỡ thì nàng sẽ ngồi trước bàn trang điểm, bản năng vuốt cây trâm cà Hồng Tinh Diên. Hoàng Phủ Quân Nhu có cảm giác kỳ kỳ, cứ cảm thấy thiếu cái gì đó, loại cảm giác này rất khó nói.
Thiếu nợ thì trả tiền! Thiên kinh địa nghĩa!
Ngày trả tiền đến gần, hai bên đều nhận ra có gì kỳ cục.
Đức Minh Đạo Trưởng tìm đến Ngọc Hư Chân Nhân, muốn chiếm dụng số tiền trả nợ giúp Miêu Nghị, nói là liên lạc bạn hàng lớn, có nhiều hàng rẻ không thể bỏ qua. Rất nhanh có thể trả lại số tiền đó ngay, chỉ tạm thời lấy đi, Đức Minh Đạo Trưởng hứa sẽ trả lại tiền trước khi tới ngày trả nợ.
Nhưng Miêu Nghị đã dặn trước phải giữ kỹ số tiền kia, kiên quyết không không cho Đức Minh Đạo Trưởng đụng vào nên Ngọc Hư Chân Nhân từ chối.
Đức Minh Đạo Trưởng liên tục tìm Ngọc Hư Chân Nhân mấy lần, nhiều lần bảo đảm có thể trám tiền trước khi tới kỳ trả nợ, lặp đi lặp lại liệt kệ được và mất ích lợi nhưng vô ích, Ngọc Hư Chân Nhân không chịu cho.
Ngay lúc này hành động kỳ lạ của Đức Minh Đạo Trưởng khiến Miêu Nghị cảnh giác, hắn và Ngọc Hư Chân Nhân ngồi lại bàn bạc.
Miêu Nghị trầm giọng nói:
– Sự việc hơi lạ, chân nhân, không thể giữ Đức Minh Đạo Trưởng lại tiệm tạp hóa nữa, ra tay trước đi, nếu muộn thì ta sợ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Ngọc Hư Chân Nhân khẽ thở dài:
– Còn chưa tới một năm, ta hơi lo thả bọn họ ra có thể bắt tay làm việc ngay được không.
Miêu Nghị nói:
– Chân nhân, quen thuộc một chút là sẽ ổn. Hiện giờ chân nhân không thể yêu cầu mỗi người đều có kinh nghiệm dày dạn được. Con đường tiến lên luôn sẽ có va vấp, chịu thiệt một chút rồi sẽ hiểu ra, sau này từ từ lần mò. Nếu không được nữa thì đổi người, không có chuyện tốt một lần là xong, cứ từ từ đi tới.
Ngọc Hư Chân Nhân lặng im nửa ngày, cuối cùng gật đầu.
Trong Quần Anh hội quán. Nghe Đức Minh Đạo Trưởng kể xong Hoàng Phủ Quân Nhu ngồi trong đình chậm rãi đứng lên.
Hoàng Phủ Quân Nhu nghiêm túc nói:
– Sự việc hơi lạ, sư thúc của ngươi chưa từng can thiệp vào chuyện buôn bán nhưng tại sao đột nhiên kiên quyết trong chuyện này như vậy? Có phải ngươi sơ sẩy để lộ tiếng gió, khiến bọn họ nhận ra cái gì?
Đức Minh Đạo Trưởng đứng lên nói:
– Tuyệt đối không có! Việc này là ta và Hoàng Phủ chưởng quầy liên lạc với nhau, chưa từng mượn tay người khác, tự tay ta làm hết, trong tiệm tạp hóa không có người thứ hai biết.
Hoàng Phủ Quân Nhu đi qua đi lại mấy vòng, dừng bước khuyên nhủ:
– Sự việc không bình thường, ngươi trở lại nhớ cẩn thận chút, tìm cách thăm dò ý của sư thúc ngươi. Nhớ là đừng kinh động Ngưu Hữu Đức, năng lực ứng biến của tên đó kinh người, nếu bị hắn phát hiện cái gì rất có thể sẽ làm ra trò gì lật lại bàn cờ.
Đức Minh Đạo Trưởng nghe Hoàng Phủ Quân Nhu khuyên mà lòng lo âu, cũng sợ Ngọc Hư Chân Nhân thật sự phát hiện cái gì, lòng nặng trĩu rời đi.
Đức Minh Đạo Trưởng vừa về đến tiệm tạp hoá đã thấy nữ nhi chờ trong sân.
Bảo Liên tiến lên nói:
– Chưởng quầy, sư thúc tổ triệu tập các sư bá, sư thúc, đệ tử quản lý nói là có việc muốn tuyên bố, chỉ chờ một mình người.
Rất nhiều chuyện bỗng trở nên đột ngột, Đức Minh Đạo Trưởng thầm hoang mang nghi ngờ, cảm giác áp lực vô hình bỗng ập đến.
Phụ thân và nữ nhi cùng lên lầu, vào phòng của Ngọc Hư Chân Nhân.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 14 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 30/10/2019 03:36 (GMT+7) |