Hoàng Phủ Quân Nhu tức giận nói:
– Đừng chiếm lợi còn phàn nàn nữa! Vấn đề này ngươi nên đi hỏi Hạ Hầu Long Thành, Khấu Văn Lam! Có thiếu nữ nào không hoài xuân? Năm xưa ta cũng có nam nhân vừa ý nhưng hai tên khốn nạn đó là súc sinh, luôn phá hoại việc tốt của ta!
Miêu Nghị câm nín, hình như hắn có nghe Hạ Hầu Long Thành nói. Hạ Hầu Long Thành kể rằng tất cả quen nhau từ nhỏ, còn tự xưng là sứ giả hộ hoa, thì ra hộ hoa nhiều năm cuối cùng là hộ hoa cho Miêu đại quan nhân.
Hai người im lặng một lúc sau Hoàng Phủ Quân Nhu bỗng xoay người chui ra khỏi vòng tay hắn, ôm ngược lại Miêu Nghị.
Hoàng Phủ Quân Nhu khẽ nói:
– Ngươi đối xử với ta như vậy sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng.
Miêu Nghị thầm thở dài. Ta cũng không muốn, nhưng chuyện đã như vậy thì nàng bảo ta làm sao bây giờ?
Miêu Nghị hỏi:
– Nàng đang nói về Hạ Hầu Long Thành hay Khấu Văn Lam? Chắc nàng sẽ không nói cho hai người đó biết chúng ta làm việc này đi?
Hoàng Phủ Quân Nhu nhéo eo Miêu Nghị:
– Không liên quan đến họ, ta theo họ của mẫu thân.
Miêu Nghị hoang mang:
– Là sao?
Hoàng Phủ Quân Nhu giải thích rằng:
– Nữ nhân của Hoàng Phủ gia tộc không gả ra ngoài, nam nhân đều phải ở rể trong Hoàng Phủ gia.
Miêu Nghị nói:
– Đùa sao? Ta không đồng ý chuyện này! Ta có tay có chân lại không phải không thể nuôi sống chính mình, tuyệt đối không ở rể! Sao nàng không nói sớm?
Hoàng Phủ Quân Nhu quê quá hóa giận thật sự nhéo thịt bên hông hắn. Lúc trước Hoàng Phủ Quân Nhu muốn nói nhưng Miêu Nghị không cho cơ hội, chỉ biết giày vò nàng. Nói đi phải nói lại, nếu Hoàng Phủ Quân Nhu thật sự muốn kể ra thì cũng có cơ hội, chỉ tại chính nàng cũng mất lý trí.
Hoàng Phủ Quân Nhu nhéo hắn xong không thèm nói nữa, Miêu Nghị không đồng ý thì nàng không nhắc lại chuyện ở rể, chỉ cắn môi không nói.
Mỹ nhân như ngọc ngay trong vòng tay, rất hấp dẫn người. Nghỉ ngơi một lúc Miêu Nghị lại rục rịch, vứt bỏ mọi hậu quả sau đầu. Dù sao chuyện đã rồi, làm ít hay nhiều thêm một lần thì cũng như nhau. Miêu Nghị lại giày vò Hoàng Phủ Quân Nhu, khoái cảm chinh phục dâng cao, có cảm giác trả thù khi “hành hạ” nữ nhân này.
Từ ban ngày đến trời tối, từ tối lại đến sáng, nữ nhân muốn rời khỏi giường gấm luôn bị nam nhân cưỡng ép kéo lại, nhiều lần không chút thương hương tiếc ngọc, hơi điên cuồng.
Khi trời sáng thì Hoàng Phủ Quân Nhu nhũn người, không có sức nhúc nhích ngón tay, như đã chết. Mãi khi Miêu Nghị chuẩn bị nước thơm tắm rửa ôm Hoàng Phủ Quân Nhu vào, hai người cùng nhau ngâm trong bồn tắm, thì thầm tâm sự.
Bên ngoài có tiếng nô tỳ thông báo là khách thương xin gặp, Hoàng Phủ Quân Nhu kêu chờ chút, mới có sức bò ra khỏi bồn tắm. Đi đứng không tiện, Hoàng Phủ Quân Nhu lại ngại ngùng, lặp đi lặp lại cảnh cáo ai đó không được nhìn.
Miêu Nghị nằm trong bồn tắm nhìn Hoàng Phủ Quân Nhu, khóe môi cong lên giễu cợt, có khoái cảm trả thù nữ nhân này. Miêu Nghị cầm bình rượu từ từ nhấm nháp nhìn Hoàng Phủ Quân Nhu mặc quần áo.
Hoàng Phủ Quân Nhu ngồi trước bàn trang điểm sửa sang lại tóc, Miêu Nghị nhìn mông cong vêu dưới eo nhỏ. Lần đầu tiên Miêu Nghị chú ý hình dáng nàng ngồi đưa lưng hướng hắn, phát hiện cực kỳ đẹp, đường cong tròn đầy rất hấp dẫn. Miêu Nghị nhớ lại lúc trước mây mưa thì hơi nóng trong người, nhưng do lúc nãy phóng túng quá đà nên đã bất lực.
Hoàng Phủ Quân Nhu từ trong gương nhìn Miêu Nghị:
– Ngươi thắng! Chuyện hợp tác chắc ngươi sẽ không lại đổi ý đi?
Miêu Nghị uống rượu nói:
– Sẽ không, vẫn tặng cho nàng cái lợi này, nếu không ta hoàn toàn có thể tìm người khác hợp tác. Khi nào ký khế ước.
Hoàng Phủ Quân Nhu nói:
– Là ngươi chiếm lợi ta thì có! Hy vọng ngươi nghĩ tình chiếm cả thân thể của ta làm ơn đừng giở trò gì nữa, đừng lôi cái cớ Đức Minh ra qua mắt ta. Kêu chưởng môn Ngọc Linh tự mình đến ký hợp đồng đi, khế ước ký xong bên ta sẽ lập tức bắt đầu việc thu mua cửa hàng, còn kéo dài nữa đều không có lợi cho chúng ta.
Miêu Nghị gật đầu nói:
– Ta trở về sẽ liên lạc chưởng môn Ngọc Linh đến ký hợp đồng ngay, hy vọng nàng cũng đừng giở trò gì nữa.
Hoàng Phủ Quân Nhu đột nhiên lấy một cây trâm chuồn chuồn đỏ ra, hỏi:
– Còn nhớ cái này không?
Miêu Nghị cười nói:
– Đương nhiên nhớ, món trang sức thứ nhất Chính Khí tiệm tạp hóa bán đi.
Hoàng Phủ Quân Nhu nói:
– Là ngươi tự tay cài lên đầu ta, ngươi là nam nhân đầu tiên trong đời cài trâm cho ta. Chẳng lẽ có một số chuyện đã định sẵn?
Miêu Nghị ngẫm nghĩ, hắn không nhớ rõ chuyện đó, lúc trước hắn chỉ tiện tay làm nên không ghi nhớ.
Miêu Nghị từ từ uống một hớp rượu:
– Với ta thì thứ khiến ta để ý hơn là ta là nam nhân đầu tiên ngủ Hoàng Phủ chưởng quầy.
Hoàng Phủ Quân Nhu nhìn chằm chằm người trong gương, mắng:
– Vô sỉ!
Hoàng Phủ Quân Nhu chậm rãi cài cây trâm chuồn chuồn đỏ lên đầu, đứng dậy, nhíu chặt mày bản năng che bụng.
Miêu Nghị liếc xéo Hoàng Phủ Quân Nhu, buồn cười nói:
– Nếu không được thì đừng đi, tạm đuổi khách đi đi, việc làm ăn không lúc nào ngừng.
Hoàng Phủ Quân Nhu không đáp, hỏi lại:
– Ngươi thật sự không muốn ở rể vào Hoàng Phủ gia chúng ta?
Miêu Nghị lắc đầu nói:
– Đánh chết ta cũng sẽ không đồng ý, không ở rể không được sao? Nàng gả cho ta cũng tốt.
Hoàng Phủ Quân Nhu cắn môi nói:
– Không thể vì ta sao?
Câu này hỏi hơi nặng, Miêu Nghị im lặng, không biết nên trả lời thế nào. Có thêm một nữ nhân cũng không sao, cùng lắm hắn làm con rùa ở giữa vợ lớn vợ nhỏ, nếu ở rể thì lớn chuyện, Lão Bản Nương sẽ thế nào?
May mắn Hoàng Phủ Quân Nhu không ép hắn, nàng gật đầu nói:
– Ta hiểu rồi! Ngươi đã không muốn ở rể thì ngươi tốt nhất là quên đi chuyện không nên xảy ra này, nếu tiết lộ ra thì chắc chắn ngươi sẽ chết rất thảm. Không cần ta đối phó ngươi, sẽ có người xử ngươi. Đừng ở lì trong khuê phòng của ta, mau dọn dẹp rồi đi ngay, trèo tường đi, ta tạm thời đóng đại trận phòng hộ lại.
Miêu Nghị rời khỏi bồn tắm, trần truồng đi hướng Hoàng Phủ Quân Nhu, nàng đỏ mặt xoay lưng hướng hắn.
Miêu Nghị lắc đầu nhanh chóng mặc áo vào, sửa sang lại đàng hoàng, từ phía sau ôm Hoàng Phủ Quân Nhu, nhẹ hôn lên cổ nàng.
Hoàng Phủ Quân Nhu hỏi:
– Đã chiếm lợi rồi thì ngươi có chịu đến chỗ của ta không? Ta cho ngươi làm chưởng quầy, đãi ngộ có thể bàn lại.
– Đến cũng được, nhưng sau khi đến chắc chắn ta sẽ thường xuyên đến ăn bớt nàng!
Hoàng Phủ Quân Nhu mạnh vùng tay hắn ra:
– Cút! Cút ngay!
Miêu Nghị thả Hoàng Phủ Quân Nhu ra, đi tới trước mặt nàng hỏi:
– Huyết Yêu ở đâu?
– Ngươi đã phế pháp nguyên của nàng rồi còn không chịu tha cho nàng sao?
– Không phải ta không muốn tha cho nàng mà vì nàng vời rắc rối này đến cho ta, nếu không giải quyết sạch sẽ thì nàng ta là người không bỏ qua cho ta. Nàng nên hiểu điều này.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 14 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 30/10/2019 03:36 (GMT+7) |