– Vì thấy cô nương này hợp ý nên ta nói nhiều vài câu, ngươi đã nói vậy thì thôi. Đã phụng mệnh vậy tức là cấp trên có chuyện lạ, đêm nay tốt nhất đừng chạy lung tung, đừng không lý do rời khỏi đây. Ở đây nếu gặp chuyện thì ngươi còn có chỗ dựa vào, rời khỏi đây thì một mình ngươi đơn độc. Tốt nhất là cho cô nương này đến nơi an toàn, đừng theo bên người mạo hiểm, ta nói hết lời, ngươi nhớ kỹ trong lòng chứ đừng tự cao tự đại!
Miêu Nghị buồn cười, hắn và Vô Lượng Thiên có thù, nghe lời Vô Lượng Thiên nói mới bị khùng. Huống chi Miêu Nghị chỉ thuận miệng nói, vốn không có lệnh gì cho hắn, là hắn nằng nặc đòi đến thế thì cấp trên có gì kỳ lạ?
Miêu Nghị qua loa nói:
– Vãn bối ghi nhớ ý tốt của phu nhân, cáo từ!
Tần Tịch nhíu mày, dường như nhìn ra Miêu Nghị không tin tưởng mình, nàng bổ sung thêm:
– Ta muốn mang cô nương này đi thì ngươi chưa chắc ngăn ta được, nếu không tin thì tối nay hãy chờ xem!
Miêu Nghị giật mình, hắn không rõ tại sao nữ nhân này cứ nhằm vào Tần Vi Vi. Miêu Nghị không nói nhảm với Tần Tịch nữa, hắn quay người chộp cánh tay Tần Vi Vi nhanh chóng bay trở lại, bay về nơi vừa mới đi, biệt viện Đại Ma Thiên cư trú.
Thấy hai người quay về nơi Đại Ma Thiên cư trú, Tần Tịch thở phào nhẹ nhõm, lại ngẩng đầu nhìn trăng.
Tần Tịch thì thào:
– Dương Khánh… Dương Quảng… Dương Khánh… Dương Quảng…
Tần Tịch lấy lại tinh thần. Phất nhẹ tay áo ẩn trong núi rừng.
Miêu Nghị quay về biệt viện Đại Ma Thiên cư ngụ, hắn chờ một lát trong chính sảnh, thấy Vân Báo đi ra liền chắp tay chào:
– Bát thúc!
Vân Báo nhận được thuộc hạ thông báo nên đi ra, nhìn Miêu Nghị từ trên xuống dưới, lấy làm lạ hỏi:
– Vừa mới đi tại sao quay lại rồi?
Miêu Nghị chỉ Tần Vi Vi bên cạnh mình:
– Lúc mới xuống núi gặp phải Tần Tịch thê tử của Phong Bắc Trần, bà điên đầu óc có vấn đề, chỉ vì Tần Vi Vi cùng họ với nàng, mặt mũi hơi giống nên đòi mang Tần Vi Vi đi. Ta lo sẽ xảy ra chuyện gì bất trắc nên quay lại, định để Tần Vi Vi lại chỗ bát thúc, nhờ bát thúc bảo vệ giùm một lúc.
– Tần Tịch?
Vân Báo kinh ngạc nói:
– Nàng ta đến? Nguy rồi, vậy tức là Phong Bắc Trần cũng tọa trấn ở đây, thế thì mang Tử Dương Tiên Sinh đi sẽ càng khó khăn hơn.
– Ài, dù sao rận nhiều không sợ ngứa.
Miêu Nghị lại chỉ vào Tần Vi Vi:
– Bát thúc, người đặt ở chỗ của thúc, nếu xảy ra chuyện gì thì cọp cái nhà ta sẽ liều mạng với ta.
Vân Báo cười phá lên:
– Cọp cái? Ha ha, đúng là cọp cái thật.
Vân Báo cũng biết quan hệ giữa Tần Vi Vi và Vân Tri Thu, hai người xưng hô tỷ muội.
Vân Báo đồng ý ngay:
– Yên tâm, để người ở chỗ ta sẽ không sao, nếu Tần Tịch dám đến thì coi chừng lão tử ngủ nàng luôn. Không nói cái khác, nhan sắc của nàng đúng là hiếm có trên đời, lỗ mũi trâu Phong Bắc Trần lời to.
Miêu Nghị đổ mồ hôi, ngươi nói năng tùy tiện như thế Tần Vi Vi sao dám ở lại chỗ của ngươi? Người ta là hoàng hoa khuê nữ, không nghe nổi lời như thế.
Quả nhiên Tần Vi Vi căng thẳng, nếu rơi vào tay ma đầu kia sợ là muốn kêu cứu mạng cũng không kịp.
Tần Vi Vi vội chắp tay nói:
– Đại nhân, có nhị gia Thiên Ngoại Thiên tọa trấn chắc không quá lo.
Tần Vi Vi không muốn một mình ở lại đây.
Vân Báo nhìn ra, cười nói:
– Miêu Nghị, đêm nay ngươi ở lại đây đi, dù sao ngươi và Phong Bắc Trần có thù, ở bên Thiên Ngoại Thiên chưa chắc an toàn. Nơi này thì Phong Bắc Trần không dám lỗ mãng.
Miêu Nghị ngẫm nghĩ, gật đầu nói:
– Cẩn thận chút cũng tốt, nhưng ta phải trở lại thông báo một tiếng. Phong Bắc Trần có thể ở lại đây thì cũng nên thông báo cho bên kia chuẩn bị trước, không thì khi về khó ăn nói.
Vân Báo gật đầu.
Miêu Nghị đứng dậy, dặn dò Tần Vi Vi:
– Ta đi rồi về ngay.
Tần Vi Vi nói:
– Đại nhân đi đường cẩn thận.
Vân Báo lên tiếng:
– Đừng lo quá, chỉ đi vài bước, lắc mình một cái là tới nơi, nếu có động tĩnh gì tất cả sẽ xuất hiện giúp đỡ ngay. Phong Bắc Trần muốn đụng vào hắn cũng sẽ không làm chuyện không nắm chắc, nếu thất bại là tự tát mặt mình. Nhiều người cùng hành động thì Linh Lung tông sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, chúng ta không ngại lấy cớ diệt Linh Lung tông!
Miêu Nghị ngây người:
– Diệt Linh Lung tông…
Mắt Miêu Nghị sáng rực. Phải rồi, trực tiếp diệt Linh Lung tông là xong! Không có Linh Lung tông thì Yêu Nhược Tiên không cần lộ mặt đấu bảo nữa.
Miêu Nghị sờ cằm thì thào:
– Sao ta không nghĩ ra vậy kìa.
Bốp!
Vân Báo cốc đầu Miêu Nghị:
– Nghĩ bậy bạ cái gì, khi không diệt Linh Lung tông, ngươi nghĩ Phong Bắc Trần tọa trấn nơi này là ăn chay sao? Ngoài ra ngũ thánh chưa đến, mấy phe chúng ta cộng lại cũng không đấu nổi với Phong Bắc Trần. Lo chuyện của ngươi đi nhanh về nhanh, không thì ta sẽ ngủ thuộc hạ của ngươi!
Tần Vi Vi không chịu nổi kiểu nói chuyện này, nàng cục xúc bất an.
Miêu Nghị sờ gáy, đã cảm nhận được đãi ngộ của Vân Phi Dương trong Đại Ma Thiên, hắn luôn thấy gã bị trưởng bối tát một cú lảo đảo.
Miêu Nghị chắp tay nhanh chóng ra khỏi cửa, bay lên trời.
Như Vân Báo nói, không cần đi, lắc mình một cái là đến nơi. Chỗ Tiên quốc cư trú là trên ngọn núi này phía đối diện xéo.
Miêu Nghị quay về biệt viện Thần Lộ cư ngụ, không thấy có Nhạc Thiên Ba đâu, hắn thầm lấy làm lạ.
Tại sao không thấy ai hết?
Miêu Nghị vòng quanh biệt viện, tìm đến thủ vệ Linh Lung tông giữ cửa.
Miêu Nghị hỏi:
– Người bên trong đi đâu rồi?
Thủ vệ trả lời:
– Hình như đều đi chỗ Thiên Ngoại Thiên trú ngụ.
– Đi Hết? Chuyện gì vậy?
Miêu Nghị đổ mồ hôi, cung chủ như hắn chạy lung tung khắp nơi thì hơi kỳ cục. Miêu Nghị nhanh chóng rời khỏi biệt viện lắc người bay đi viện trên đỉnh núi, phát hiện ngoài cửa không có thủ vệ nào.
Miêu Nghị càng lấy làm lạ hơn, hắn nhìn đông ngó tây.
Trong chính sảnh vọng ra tiếng quát:
– Ai đó?
Một nữ hầu của An Như Ngọc đi ra, thấy là Miêu Nghị thì buông cảnh giác.
Nữ hầu gật đầu chào:
– Thì ra là Miêu cung chủ.
Lúc trước Miêu Nghị có thấy nàng đi theo bên An Như Ngọc, giờ đi cùng tới đây thì chắc là thân tín của An Như Ngọc.
Miêu Nghị chắp tay hỏi:
– Không biết Nhạc Quân Sử có đây không?
Nữ hầu cười nói:
– Không có, đã đi hết, nhị gia mang theo các vị Quân Sử rời đi. Trước khi đi Nhạc Quân Sử có dặn nếu Miêu cung chủ đến thì kêu cung chủ đi đất cũ Linh Lung tông cách trăm dặm phía bắc.
Cái gọi là chỗ cũ Linh Lung tông tức là nơi năm xưa bị bảo tháp Linh Lung phá hoại sụp đổ, Linh Lung tông bây giờ chọn nơi mới xây dựng lên.
Miêu Nghị nghi ngờ hỏi:
– Đi chỗ cũ Linh Lung tông làm gì?
Nữ hầu nói:
– Không rõ lắm, Nhạc Quân Sử dặn như vậy, hình như phát hiện nơi Tử Dương Tiên Sinh ẩn náu tại đó.
Miêu Nghị xoe tròn mắt:
– …
Chỗ đó là nơi Yêu Nhược Tiên tòng sư học nghề, rất có thể Yêu Nhược Tiên thật sự trốn ở đó.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 14 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 30/10/2019 03:36 (GMT+7) |