Trong trận pháp, vô số hỏa diễm đao ấn công, số lượng tăng lên rất nhiều, Miêu Nghị không ngừng quyền đấm cước đá.
Lúc hỏa diễm đao công phá phòng ngự của hắn, sau khi đánh trúng hắn dừng tay, cảm giác tốc độ mình ra tay không đủ nhìn, lại tiếp tục đi biển sâu ma luyện tiếp.
– Áp lực không đủ lớn! Muốn áp lực lớn nhất!
Miêu Nghị truyền âm dưới đáy biển.
Vì vậy mỗi khi Miêu Nghị mệt mỏi kiệt sức trồi lên mặt biển nghỉ ngơi, Bích Hải đại vương cũng bị giày vò mệt mỏi, hắn dùng pháp lực không ngừng tăng pháp lực, thời gian lâu hắn cũng không chịu đựng nổi.
Dần dần có tiến bộ, công kích của hỏa diễm đao và thủy tiễn không lọt mắt Miêu Nghị.
Cũng không phải Miêu Nghị có thể tiếp được tất cả công kích, sở dĩ tiếp không được là do mật độ của thủy tiễn và hỏa diễm đao quá lớn, cho dù tốc độ phản ứng mau hơn nữa cũng khó ngăn cản được, trừ nhân tố mật độ công kích, tốc độ công kích của hắn không nhanh.
Thời điểm hắn ma luyện quyền cước của mình, Miêu Nghị cảm thấy chưa đủ, hắn nhìn chằm chằm vào Ưng Vô Địch.
Bích Hải đại vương hóa thành “vòi rồng”, dùng nước biển biến thành “vòi rồng”.
Ưng Vô Địch và Miêu Nghị song song chui vào trong “vòi rồng” ở, Miêu Nghị nhắm mắt phiêu phù bên trong, Ưng Vô Địch hóa thành trăm ngàn hư ảnh tấn công Miêu Nghị.
Miêu Nghị đang nhắm mắt ra tay đánh trả, quyền, trảo, chỉ, chưởng giao phong nổ ầm ầm.
Qua một lát vòi rồng tan trong biển, Miêu Nghị xuất hiện và nói:
– Tam ca, trên người ta trúng sáu trăm hai mươi ba chỉ!
Trên thân và hai chân của hắn, khắp nơi là dấu tay Ưng Vô Địch điểm trúng.
Ưng Vô Địch vẫn ngạc nhiên không nhỏ. Hắn công kích liên tục không ngừng, ra tay ít nhất trên trăm vạn lần nhưng chỉ trúng Miêu Nghị hơn sáu trăm lần.
Đương nhiên, đây là ưu thế pháp lực vô cùng dọa người, nếu không Miêu Nghị sao có thể trúng hơn sáu trăm lần.
Miêu Nghị ngay từ đầu nhắm mắt giao thủ với hắn, trong tình huống mắt không thấy, hơn nữa chung quanh còn có vòi rồng quấy nhiễu và sức gió ảnh hưởng, hắn có thể ngăn cản nhiều công kích trong điều kiện phức tạp như vậy, nội tâm Ưng Vô Địch cảm thấy khó hình dung nổi.
Cho nên sắc mặt Ưng Vô Địch tối tăm.
– Lão ngũ, ngươi đang xem thường ta sao, nếu không vì sao nhắm mắt giao thủ với ta?
Miêu Nghị cười khổ, nói:
– Tam ca, nếu ta mở mắt, chỉ sợ không phải trúng sáu trăm lần công kích, sợ rằng không dưới sáu ngàn lần đấy.
Ưng Vô Địch khó hiểu nên hỏi:
– Vì sao?
Miêu Nghị chỉ vào trái tim mình, nói:
– Ta đang dùng tâm cảm ngộ, tốc độ công kích của tam ca nhanh như vậy, nhãn lực dễ dàng sinh ra sai lầm.
– Như vậy…
Ưng Vô Địch nói thầm như có điều suy nghĩ.
Dùng ba loại phương thức thay phiên ma luyện, Miêu Nghị không dám nghĩ tới điều kiện tu hành tốt như thế, có thể nói hắn đầu nhập tâm thần vào đó.
Lúc Ưng Vô Địch đánh trúng Miêu Nghị hạ xuống dưới sáu trăm, tất cả mọi người đều cảm giác Miêu Nghị tiến bộ, nội tâm vô cùng giật mình, chẳng lẽ loại tu luyện tu hành như thế lại có hiệu quả? Xem bề ngoài có vẻ rất đần…
Mọi người không nguyện ý bỏ qua cơ hội tốt như vậy, vì vậy đều thừa dịp Miêu Nghị đi tu luyện phương thức khác hoặc nghỉ ngơi khôi phục pháp lực đều đi ra tu luyện.
Dưới đáy biển, Liệt Hoàn bị thủy tiễn đánh tới mức chóng mặt.
Vừa quay đầu lại Bích Hải đại vương lại kêu gào trong trận pháp hỏa diễm.
Miêu Nghị lơ đễnh, cũng không sợ người học hắn, khi tu vi càng cao, hắn dần dần lĩnh ngộ một ít thứ gì đó, phương pháp giống nhau nhưng không phải ai cũng thích hợp, mấu chốt trong lòng hắn hiểu rõ, không thể bỏ qua công lao của Tinh Hỏa Quyết.
Lúc tham gia quần công, trong lòng ngươi có biết bao nhiêu thứ đang tấn công ngươi không, đến từ phương hướng nào, phán đoán chuẩn xác trở nên vô cùng quan trọng đây là điều kiện tiên quyết ngươi có thể đánh trả, chỉ có biết rõ tâm niệm mới có thể dẫn dắt ngươi xuất chiêu tốc độ nhanh hơn, nếu không biết thì luyện lâu hơn nữa cũng vô dụng.
Nói một cách khác, Miêu Nghị cảm thấy “Tinh Hỏa Quyết’nên gọi là ‘Tâm Hỏa Quyết” thích hợp hơn, nếu không tại sao lại thiêu đốt thất tình lục dục? Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn có thể chuyên tâm tu hành như vậy.
Lúc Miêu Nghị phát hiện công kích của Ưng Vô Địch hạ thấp xuống dưới năm trăm lần, kỳ hạn một năm đã tới.
Tuy tiến bộ không lớn, có quan hệ lớn với thời gian tu hành nhưng trong mắt người khác hắn có tiến bộ cực nhanh.
– Tam gia, có phải ngươi chiếu cố ta đặc biệt hay không? Ngũ gia có thể chèo chống lâu như thế, tại sao ta không ngăn được một công kích nào của ngươi? Ngươi xác nhận tốc độ ra tay là như nhau sao?
Liệt Hoàn hét thảm thoát ra khỏi vòi rồng, Miêu Nghị lại bay lên cao tuyên bố:
– Trở về thôi, Khấu Văn Lam đã phát tin tức cho ta, khảo hạch sắp bắt đầu!
Ưng Vô Địch và Liệt Hoàn lơ lửng, Hồ Phi, Thanh Phong, Phá Không đứng trên đỉnh sóng, Bích Hải đại vương cũng lao ra khỏi đáy biển, cùng nhìn về phía Miêu Nghị.
Miêu Nghị đổi một thân áo dài, vung tay sau đó bay lên không trung.
– Đi!
Ưng Vô Địch cũng nói một tiếng, mọi người phá không bay lên âầu trời.
Trở lại Thiên phố, Ưng Vô Địch dẫn người quay về thành đông, Miêu Nghị đi thẳng tới Thủ Thành Cung, lại gặp mặt đám người Từ Đường Nhiên cũng bị triệu kiến tới.
Bốn thống lĩnh hàn huyên với nhau, Miêu Nghị ngạc nhiên phát hiện Mộ Dung Tinh Hoa lại nguyện ý chủ động nói chuyện với mình, không hề còn bộ dạng xa cách như mình thiếu nợ nàng, hắn suy nghĩ đoán là do khảo hạch nên Mộ Dung Tinh Hoa cũng muốn đoàn kết thật tốt.
Dù nữ nhân này lúc trước chán ghét hắn, Miêu Nghị không đắc tội với nàng, vẫn câu nói kia, người có thể làm thống lĩnh Thiên phố bao nhiêu cũng có chút bối cảnh, thí dụ như Miêu Nghị và Từ Đường Nhiên có bối cảnh là Khấu Văn Lam. Miêu Nghị cũng nghe đồn, tục truyền Mộ Dung Tinh Hoa là tình nhân của đô thống nào đó, mà Dương Thái đã nhận ai đó làm nghĩa phụ.
Nghe đồn không biết là thật là giả, nếu là thật sự, Miêu Nghị sẽ khinh bỉ Mộ Dung Tinh Hoa, làm tình nhân của người khác? Là kỹ nữ còn lập đền thờ, dựa vào cái gì xem thường hắn theo đuổi phụ nữ có chồng?
Bọn họ trò chuyện với nhau, chủ đề dần dần lái tới việc khảo hạch, lúc này Lạc Nam Trùng Lạc đại phó thống lĩnh đi vào trong điện và nói với bọn họ:
– Đại thống lĩnh có lệnh, lệnh bốn vị thống lĩnh tới trong núi ngoài thành bắc gặp mặt.
Trong núi ngoài thành bắc? Có ý gì? Bốn người hai mặt nhìn nhau, Mộ Dung Tinh Hoa ôm quyền hỏi:
– Lạc đại phó thống lĩnh, vì sao Đại thống lĩnh phải gặp trong núi?
Lạc Nam Tùng nói:
– Ta cũng không biết, đây là Đại thống lĩnh nói, các ngươi đi liền biết.
Đã như thế bốn người đành phải tuân mệnh, cáo từ nhanh chóng rời đi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 16 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/11/2019 03:36 (GMT+7) |