– Sư tử!
– Tu vi gì?
– Kim Liên thất phẩm.
– Chậc chậc, tu vi không tệ, nhưng cũng không phải lý do kháng pháp!
– Ta không có kháng pháp!
– Ta nói ngươi kháng pháp ngươi chính là kháng pháp.
Miêu Nghị đạp hắn một cước, nói:
– Tên gọi là gì?
– Xem như ngươi lợi hại! Hoàng Khiếu Thiên.
– Kết giao bằng hữu đi!
– Không dám trèo cao! Có kẻ nào kết giao bằng hữu như ngươi sao? Trước vu oan hãm hại, lại chọc ta một thương, còn hạ độc ta, lại nhét ta vào thú nang để Phiên Vân Phúc Vũ Thú dọa ta sợ, đến bây giờ còn cột ta không thả, thiệt tình không dám trèo cao, có lời gì nói thẳng đi, nếu cảm thấy không có giá trị lợi dụng xin ngươi thả ta, chỉ cần đừng qua sông đoạn cầu giết người diệt khẩu, tiểu lão nhân thắp nhang cảm tạ trời đất.
– Ngươi nghĩ nhiều, ta không thù không oán với ngươi, giết ngươi làm gì? Đúng rồi, ngươi biết Cầu Sinh Tinh bao nhiêu?
– Tiểu lão nhân sống tại đây mấy vạn năm, chưa nói hiểu bao nhiêu nhưng cũng không hoàn toàn không biết, ngươi muốn biết cái gì?
– Ngươi hiểu Vong Ưu Lâm bao nhiêu?
Miêu Nghị cảm giác Hoa Hồ Điệp cấp tư liệu về Vong Ưu Lâm quá ít, một câu Vong Ưu Lâm ngoại nhân khó dò xét, thời gian quá ngắn nhất thời không cách nào tìm hiểu rõ ràng.
– Không nói tới hiểu, bao nhiêu cũng từng tiếp xúc qua, đó là địa bàn của Ban Nguyệt Công, phòng bị rất nghiêm mật, chỉ cần người ngoài xâm nhập sẽ bị Vong Ưu Lâm phát hiện, người không được phép tiến vào sẽ không thể ra ngoài, nghe nói có cao thủ Thải Liên xâm nhập bên trong cũng mai danh ẩn tích, cũng không biết nguyên nhân gì, tóm lại nơi đó rất quỷ dị, cho nên ta không rõ tình huống bên trong lắm.
Miêu Nghị nhướng mày, xem ra tư liệu Hoa Hồ Điệp không được đầy đủ không thể không có nguyên nhân, ngay cả lão quái sống tịa đây mấy vạn năm cũng không rõ tình huống Vong Ưu Lâm, lại hỏi:
– Nghe nói phu nhân Ban Nguyệt Công tên là Thanh Mi, ngươi hiểu bao nhiêu về nữ nhân này?
Hoàng Khiếu Thiên:
– Nữ nhân kia sao? Ta từng gặp nàng khi nàng vừa tới đây, cũng là chuyện tám trăm năm trước. Lúc mới tới bị người ta khi dễ, có người muốn chiếm nàng, nàng phản kháng suýt nữa mất cả mạng, về sau trốn vào Vong Ưu Lâm, không biết tại sao lại bị Ban Nguyệt Công nhìn trúng thu làm phu nhân.
Hắn cũng cảm thấy kỳ lạ, hỏi:
– Ngươi hỏi nàng làm gì?
Miêu Nghị thẳng thắn nói:
– Ta nói thật cho ngươi biết, nàng là đào phạm Thiên đình, lần này ta phụng mệnh tới bắt nàng.
Hoàng Khiếu Thiên hơi suy nghĩ, cao thấp nhìn Miêu Nghị và nói:
– Xem ra đồn đãi là thật.
Miêu Nghị:
– Đồn đãi gì?
Hoàng Khiếu Thiên cười nói:
– Thông đạo vô sinh chi địa lui tới với bên ngoài bị Thiên đình khống chế, lúc ấy ta cho rằng chỉ là lời đồn. Nói Thiên đình muốn bắt đào phạm, hôm nay xem ra không sai.
Miêu Nghị trố mắt, đã tiết lộ từ mấy tháng trước? Mẹ kiếp, lão tử mấy tháng trước còn không biết nơi này là khu vực khảo hạch, công tác giữ bí mật kém thế sao?
– Thiệt giả?
Hoàng Khiếu Thiên nói:
– Cần phải nói dối sao, ngươi tùy tiện tìm người quen thuộc chợ đêm hỏi một chút, bình thường người ra vào chợ đêm không ít, nơi này chính là trung tâm giao dịch của cả vô sinh chi địa, nếu không làm sao gọi là chợ đêm? Hiện tại ngươi cũng nhìn thấy, nhìn xem có bao nhiêu người qua lại, rất quạnh quẽ, đều bị dọa chạy trốn. Chỉ có kẻ đần mới bỏ qua thế gian phồn hoa đi tới nơi này, người nơi đây đại đa số đều có tội trên người. Tin tức vừa ra, không ai rõ ai sẽ là người bị bắt, tự nhiên phải lẫn trốn, ta tự nhận vô sự nên dám tiếp tục lắc lư ở bên ngoài. Kết quả tự tìm phiền não cho bản thân, các ngươi bắt cả người không phạm tội sao?
– Đừng nói lời vô dụng. Ta hỏi ngươi, nếu ta quang minh chính đại dùng thân phận người Thiên đình đi vào đòi Ban Nguyệt Công giao người, Ban Nguyệt Công có thể giao người hay không?
– Ta làm sao biết? Ngươi nói ta muốn hỏi ngược lại, nếu có người muốn bắt lão bà của ngươi, ngươi giao hay không giao?
“…”
Miêu Nghị im lặng, nếu có ai đó đòi hắn giao Vân Tri Thu ra, hắn chắc chắn không chịu, đừng nói Vân Tri Thu, cho dù là Tần Vi Vi các nàng thì hắn cũng không đáp ứng, nói tới cũng phiền toái, ngay cả cao thủ Thải Liên đi vào còn không đi ra, còn bắt người ta giao cái bướm.
Hắn hỏi:
– Ngươi có biện pháp nào giúp ta bắt người hay không?
Hoàng Khiếu Thiên trợn mắt, nói:
– Vậy ngươi giết ta đi! Ta không thể trêu vào Vong Ưu Lâm, ta cũng không phải đối thủ của Ban Nguyệt Công, cho dù ngươi cầm mạng ta đi đổi lão bà của người ta, người ta cũng không đáp ứng đâu! Ta làm gì có biện pháp nào.
Mà bên kia, Trịnh Như Long dẫn đám người Mộ Dung Tinh tiếp cận Vong Ưu Lâm.
Khu rừng bị sương mù bao phủ, sương mù lượn lờ mang theo khí tức như mộng như ảo…
Trịnh Như Long vung tay lên, mấy người dừng lại, hắn nhìn chằm chằm vào Vong Ưu Lâm sau đó nói với đám người chung quanh:
– Các ngươi chờ ở đây, ta sẽ tiến vào Vong Ưu Lâm kiểm tra tình hình, nếu ta đắc thủ thành công dẫn Ban Nguyệt Công đi, lại phát tin tức cho các ngươi, sau đó các ngươi lại động thủ.
Dứt lời hắn lặng lẽ xâm nhập vào trong rừng rậm.
– Ai!
Dương Thái cảm thán, hỏi:
– Các ngươi cảm thấy hắn có thể thành công không?
Mộ Dung Tinh Hoa hừ lạnh một tiếng, nói:
– Đương nhiên không thể thành công.
Dương Thái hỏi:
– Tại sao?
Mộ Dung Tinh Hoa cười lạnh, nói:
– Ta có ngu như vậy sao? Hắn đi làm cái gì nội tâm hai ngươi biết rõ.
Dương Thái và Từ Đường Nhiên xấu hổ nhìn nhau.
Từ Đường Nhiên cười khan nói:
– Không ai muốn xảy ra chuyện như thế, nhưng mà sự thật ngay trước mắt, muốn bắt Tô Lục Nhi nhất định phải đối phó Ban Nguyệt Công, thực lực Ban Nguyệt Công thế nào chúng ta không rõ, mà người thích hợp tìm hiểu thực hư là Trịnh Thống lĩnh, nếu hắn không có chút chuẩn bị, tu vi chênh lệch rõ ràng, đây là hành động không sáng suốt. Lại nói ngay chúng ta không rõ phía sau có gì chờ chúng ta, Trịnh Như Long hành động như vậy cũng hiểu được, dù sao tất cả mọi người không phải vì tư oán, đều vì mạng của mình.
Dương Thái gật đầu, nói:
– Nói có lý!
Trịnh Như Long vừa xâm nhập Vong Ưu Lâm, thấy sương mù ngăn cản tầm mắt, cũng không tiếp tục xâm nhập, hắn đi đường vòng quay về.
Hoàng Khiếu Thiên đang “thương lượng” với Miêu Nghị đột trong hốc cây, nói:
– Đừng cãi, có người đến.
– Là người nào đến?
Hoàng Khiếu Thiên nghiêng tai lắng nghe trong chốc lát, hắn không nghe được cái gì, hỏi:
– Thiên quan, tu vi của ngươi đạt tới cảnh giới nào?
Đến hôm nay hắn không rõ tu vi Miêu cao bao nhiêu, hắn cho rằng tu vi Miêu Nghị cao hơn hắn, nếu không tại sao có thính lực tốt như vậy.
Miêu Nghị chẳng muốn dong dài với hắn, không nói hai lời nhét hắn vào trong thú nang, quay người đi vào hang động, mượn nhờ khe hở cỏ dại nhìn ra bên ngoài.
Hắn cũng ra chỉ thị cho đám Bọ Ngựa, Miêu Nghị nhanh chóng tập trung phương vị người tới, một thân ảnh quen thuộc tiến tới gần không phát ra chút tiếng động nào, người này lặng lẽ tiếp cận hốc cây lúc trước. Sau khi nhìn rõ là ai, hai mắt Miêu Nghị nhắm lại, hắn mở pháp nhãn nhìn chằm chằm vào Trịnh Như Long.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 16 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/11/2019 03:36 (GMT+7) |