Mọi người chia nhau trở về, theo sự sắp đặt của Vân Tri Thu nên chuyển nhà bắt đầu chuyển nhà. Miêu Nghị không góp vui, hắn cũng không tiện tham gia, địa đạo sâu dưới lòng đất đã được Bì Quân Tử đào sẵn.
Lẽ ra nghiêm cấm đào địa đạo dưới Thiên Nhai nhưng Miêu đại thống lĩnh dùng quyền làm việc riêng thì đành hết cách.
Đêm đó cả gia đình tụ tập trong cửa hàng của Tần Vi Vi, Pháp Âm chúc mừng. Vân Tri Thu không xuống bếp, nàng lên tiếng bắt đám tiểu thiếp cùng nhau chuẩn bị tiệc tối. Đám nữ nhân ở mặt ngoài rất nghe lời Vân Tri Thu. Miêu Nghị buồn bực, có người không thèm sợ hắn, có người cò kẻ mặc cả khi viên phòng với hắn, vậy mà gặp Vân Tri Thu thì như chuột thấy mèo, nàng nói một không người nói hai. Miêu Nghị thầm suy đoán sao Vân Tri Thu làm được, cả ngày thấy nàng cười tủm tỉm với các nữ nhân, không thấy nàng mạnh bạo chèn ép ai. Lạ, chẳng lẽ Vân Tri Thu bẩm sinh có số làm chính thất?
Nhưng phải công nhận điều này khiến Miêu Nghị thở phào, hắn rất lo đám nữ nhân xích mích với nhau. Sự nghiệp lớn, nhà cao cửa rộng thì hậu trạch không yên là chuyện bình thường, Vân Tri Thu trấn được đám nữ nhân này khiến Miêu Nghị bớt lo.
Các mỹ nhân xuống bếp bận rộn, trông rất đẹp mắt mát lòng mát dạ. Miêu Nghị ngồi trong đình thỉnh thoảng nhìn người này ngắm người kia.
Vân Tri Thu cầm nắp gõ tách trà kéo sự chú ý của Miêu Nghị lại:
– Còn nhìn nữa sẽ rớt tròng mắt!
Vân Tri Thu hỏi:
– Ngũ thánh đã đi, ngươi có ý tưởng gì?
Miêu Nghị lặng im, lắc đầu nói:
– Ai nấy lòng cao ngất, rất khó thu về dùng.
Vân Tri Thu nói:
– Ngươi giữ chặt nguồn kiếm sáu kỳ công, dù bọn họ chạy bao xa, phát triển lớn mạnh đến mức nào, miễn ngươi mưu cầu tiến tới không kém gì bọn họ thì đã định trước ngươi sẽ bóp chặt họ trong tay. Không sợ năng lực của họ quá mạnh, chỉ sợ họ không đủ mạnh. Bọn họ càng cường đại càng có ích cho ngươi, ngươi chỉ cần khống chế sáu kỳ công là bắt chặt chỗ yếu cùng ý định cường đại của họ. Khi đó bọn họ muốn không nghe lời ngươi cũng khó. Cơ hội tốt như vậy nằm trong tay ngươi thật là trời cũng giúp ngươi, bỏ qua cơ hội như vậy là bỏ lỡ lương duyên trời ban!
Miêu Nghị nhếch môi cười, không có niềm tin này thì sao hắn mặc kệ ngũ thánh được, chẳng qua là con rối trong tay hắn.
Miêu Nghị cười gian:
– Ta không ngờ kiếm được nguồn sáu kỳ công, phải công nhận mình rất may.
Vân Tri Thu nói:
– Đã giải ra nơi giấu kho báu địa tự bộ Cửu Trọng Thiên, ngươi tọa trấn Thiên Nhai cứ mất tích hoài thì không hay. Ta định chờ việc bên này ổn định sẽ giải công pháp địa tự bộ Cửu Trọng Thiên theo cách ngươi nói, xem có thể đào ra manh mối công pháp nối tiếp không. Giữ thứ này trong tay mình thì ổn hơn.
– Nàng đi?
Miêu Nghị lặng im rồi lắc đầu nói:
– Không ổn! Nàng đi lỡ gặp nguy hiểm thì sao? Ta không yên tâm!
Vân Tri Thu nghe thế lòng như rót mật, mắt trìu mến, miệng cãi lại:
– Ta đi có nguy hiểm thì ngươi đi cũng gặp nguy hiểm, ngươi nghĩ ta sẽ yên tâm cho ngươi đi mạo hiểm?
– Khoan nói tới có nguy hiểm hay không.
Miêu Nghị xua tay nói:
– Có thể kéo ra một chuỗi kho kho báu này vì liên quan tới công pháp ta tu luyện. Trong thử thách trăm năm giải ra địa tự bộ Vô Lượng, cảnh đó khiến ta nghi ngờ kho báu này có liên quan đến công pháp ta tu luyện. Đừng cãi chuyện này nữa, ta tự mình đi càng thích hợp. Không gấp, tu vi của ta sắp đột phá đến Kim Liên tứ phẩm, mười mấy năm nay ta tập trung tu luyện, chờ khi tu vi đột phá liền đi tìm ngay.
Vân Tri Thu ngẫm lại thấy Miêu Nghị nói đúng nên nàng không càu nhàu gì thêm.
Rượu và thức ăn đầy đủ, đám tiểu thiếp tay nghề không quá tốt, may có các thị nữ hỗ trợ nên miễn cưỡng ăn được.
Vân Tri Thu kêu đám thị nữ lui xuống ngồi bàn khác, gia đình mình ngồi chung một bàn. Vân Tri Thu, Tần Vi Vi ngồi hai bên Miêu Nghị.
Nâng chén ngắm trăng nói chuyện phiếm, Miêu Nghị nhìn thoáng qua Pháp Âm bắt đầu ăn mặn, hắn nhức đầu.
Công nhận trong Thiên Đình nếu vừa có bối cảnh vừa có quyền thế thì cuộc sống rất dễ chịu. Thiên Đình mạnh mẽ, không ai dám bỏ qua thiên quy. Miêu Nghị nằm trong phạm trù này, hắn tọa trấn quyền thế Thiên Nhai, cầm bổng lộc ổn định, mỗi năm các cửa hàng lớn hiếu kính hắn, còn được Bích Nguyệt Phu Nhân thưởng thức chống lưng, việc vặt có cấp dưới giải quyết, cho hắn cơ hội yên tâm tu luyện.
Mười mấy năm đối với người tu hành thì tương đương một ngày của phàm nhân, tiến vào trạng thái tu luyện quên mất thời gian qua nhanh.
Miêu Nghị định một hơi đột phá đến Kim Liên tứ phẩm nhưng ngày nào đó mấy năm sau hắn bỗng nhận được tinh linh của Vân Tri Thu truyền tấn: Mau trở về, Hắc Thán có biến đổi khác lạ!
Miêu Nghị vội hỏi: Sao vậy?
Vân Tri Thu chỉ có ba chữ: Mau trở về!
Có vẻ tình huống rất khẩn cấp, Vân Tri Thu không rảnh tán gẫu với hắn.
Miêu Nghị khoanh chân ngồi trên giường lập tức bật dậy, đi qua địa đạo nhanh chóng tới Vân Dung quán.
Yêu Nhược Tiên đã bị đưa về tiểu thế giới, lẽ đương nhiên trở thành chưởng môn Linh Lung tông. Hắc Thán và Đường Lang hiện giờ do Vân Tri Thu trông giữ.
Miêu Nghị vào động tiên của Vân Tri Thu thì giật mình vì không gian lộn xộn. Phòng đã sụp đổ thành phế tích, vườn hoa vọng đến giọng Vân Tri Thu:
– Ngưu Nhị, bên này!
Miêu Nghị bay nhanh đi. Trong vườn hoa tan hoang, Vân Tri Thu đang cùng Thiên Nhi, Tuyết Nhi kiềm chế Hắc Thán.
Ba người sáu tay đè chặt Hắc Thán đang run bần bật, bốn vó không ngừng lên xuống, run run, miệng mũi chảy máu đỏ, bộ dáng cực kỳ đau đớn.
Thấy Miêu Nghị đến Hắc Thán phát ra tiếng gầm thê lương:
– Hú!
Đôi mắt đổ máu nhìn Miêu Nghị, Hắc Thán ngoe nguẩy đầu như đang cầu cứu hắn, có thể thấy nó chịu đau đớn cỡ nào.
Miêu Nghị xem tình hình này rất là lo lắng.
Vân Tri Thu quay đầu nhìn Miêu Nghị, nạt:
– Còn đứng ngó cái gì, mau giúp một tay! Chúng ta sắp không kiềm chế được nữa, sức mạnh của nó trở nên quá lớn! Còn để nó tiếp tục vùng vẫy thì động tiên sẽ hủy, nếu chạy ra Thiên Nhai thì hậu quả không tưởng tượng nổi!
Miêu Nghị giật mình, tu vi cảnh giới Kim Liên của Vân Tri Thu mà không ức chế được Hắc Thán?
Miêu Nghị lập tức lao qua đè người Hắc Thán, tu vi của hắn cao hơn Vân Tri Thu, ba nữ nhân cộng lại không bằng hắn.
Miêu Nghị vừa ra tay liền khống chế được Hắc Thán.
Ba nữ nhân mệt ướt mồ hôi lùi một bước há mồm thở dốc.
Miêu Nghị quay đầu hỏi:
– Béo tặc bị gì vậy?
Vân Tri Thu kéo ống tay áo lau mồ hôi, lắc đầu nói:
– Không biết! Đột nhiên tỉnh dậy rồi phát cuồng chạy lung tung trong động tiên, phá hỏng chỗ của ta. Xem bộ dáng không lẽ nó tiến hóa?
Miêu Nghị quay đầu nhìn Hắc Thán, hỏi:
– Béo tặc, có phải ngươi sắp tiến hóa không?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 18 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 19/11/2019 03:36 (GMT+7) |