Nhưng những giai lệ hậu cung không thể so bối cảnh gia thế với Hạ Hầu Thừa Vũ, ai có thể so sánh với một trong năm hào môn? Thoáng thấy Hạ Hầu Thừa Vũ xuất hiện, mấy vị giai lệ tuyệt sắc mắt lóe tia hoảng loạn, vội thu về dáng vẻ lả lời tranh tình.
Các nàng chủ động nhường vị trí bên cạnh Thanh Chủ ra, sợ bị Hạ Hầu Thừa Vũ hiểu lầm.
Hạ Hầu Thừa Vũ tiến lên hành lễ:
– Bệ hạ.
Thanh Chủ xem ca múa đến say mê không đáp lại nàng, thế là Hạ Hầu Thừa Vũ không mời tự ngồi xuống bên cạnh. Nguyên Thiên Đình chỉ một mình Hạ Hầu Thừa Vũ có tư cách ngồi ngang hàng với Thanh Chủ.
Các phi cùng hành lễ:
– Thiên Hậu nương nương!
Hạ Hầu Thừa Vũ nhẹ gật đầu.
Sắc mặt của Thiên Hậu dường như không quá vui vẻ, mấy vị giai lệ tuyệt sắc ngoan ngoãn tìm đủ lý do cáo lui rời đi.
Không biết điều không được, dám tranh sủng trước mặt Thiên Hậu là tìm chết… Sau lưng Thiên Hậu có Hạ Hầu gia tộc vững chắc chống, tuy Hạ Hầu gia tộc không thể trực tiếp thò tay vào cung làm gì bọn họ nhưng có thể dẹp thế lực sau lưng họ.
Nếu không có thế lực ở phía sau hỗ trợ nghĩa là trong cung chẳng ai nói chuyện giúp ngươi được, sẽ không ai vì một người không có bối cảnh thế lực mà đắc tội người có có bối cảnh thế lực, kết cục rất rõ ràng. Thiên Hậu liếc mắt một cái là sẽ có hàng tá người tới kiếm chuyện, chụp mũ đủ loại tội cho ngươi, dễ dàng giết ngươi. Khi ngươi không có bối cảnh thế lực thì Thiên Đế sẽ không vì một người không chút sức nặng làm hậu cung không yên ổn. Dù Thiên Đế hỏi tới thì ngươi cũng chỉ là người gánh đầy tội danh đáng chết, không người giải oan giúp ngươi.
Bởi vậy nữ nhân trong hậu cung có thể đứng vững trong hậu cung hay không thì nhân tố quyết định nằm ở ngoài cung. Trong cung chỉ là chốn vui chơi của Thiên Đế, những đại thần ngoài cung mới là người giúp Thiên Đế khống chế thiên hạ chứ không phải nữ nhân tranh sủng. Nếu Thiên Đế trọng dụng người nhà ở ngoài cung của vị phi tử nào thì trong cung không ai dám đụng vào phi tử đó, không thì chẳng nữ nhân nào gánh nổi tội vì chuyện trong cung phá hỏng việc lớn thiên hạ ngoài cung của Thiên Đế.
Nên trong cung rất nhiều nữ nhân vừa hy vọng được Thiên Đế yêu thương vừa khiến gã yêu ai yêu cả đường đi xem trọng người nhà của mình, ổn định địa vị trong cung của mình. Các nữ nhân không có bối cảnh thì hy vọng có quan hệ tốt với trọng thần Thiên Đình ở bên ngoài, nếu gặp rắc rối gì, đám trọng thần nói một câu trước mặt bệ hạ còn hơn các nàng nói trăm ngàn câu.
Nên mới nói vị trí của Thiên Hậu không phải ai cũng có thể ngồi, nếu không có bối cảnh thực lực tương đương thì không ngồi lên nổi, mặt đẹp hay xấu chẳng quan trọng.
Hạ Hầu Thừa Vũ không quấy nhiễu Thanh Chủ xem ca múa, nàng nhẹ nhàng đổ thêm quỳnh tương ngọc dịch vào ly cho gã.
Thanh Chủ nhìn chằm chằm ca múa chợt mở miệng hỏi:
– Nghe nói điệt tử của nàng hôm nay vào cung.
Hạ Hầu Thừa Vũ biết chuyện như vậy không qua mắt Thanh Chủ được, nàng cười nói:
– Đúng vậy! Là Hạ Hầu Long Thành đến, có chút chuyện muốn hỏi hắn, không hỏi rõ thì trong lòng thần thiếp không yên.
Thanh Chủ nói:
– Hạ Hầu Long Thành… là người đi đất Luyện Ngục tham gia sát hạch?
– Bệ hạ có trí nhớ thật tốt, là người đó.
– Nghe nói hắn thi được hạng chín, thành tích rất tốt.
– Thần thiếp vì việc này nên muốn tìm hắn hỏi rõ ràng, tiểu tử thô lỗ như hắn làm sao thi được hạng chín. Không hỏi không biết, sau khi hỏi rõ ràng thần thiếp hết sức tức giận. Thì ra thành tích của hắn là Ngưu Hữu Đức chia cho, để hắn hưởng lây…
Hạ Hầu Thừa Vũ kể tỉ mì tình huống, làm bộ tức giận nói:
– Thần thiếp đã sắp xếp rồi, sẽ trừ bỏ hạng chín của hắn. Việc sát hạch dù sao một tay thần thiếp lo, sao có thể để bản thân mình không làm việc công bằng được!
Cuối cùng Thanh Chủ cũng chịu cười:
– Nàng đấy!
Thanh Chủ nghiêng đầu nhìn nàng:
– Sát hạch lần này có nhiều người trùng tên, tưởng trẫm không biết chuyện gì sao? Trẫm chỉ không muốn làm quá tuyệt tình gây bắn ngược, dù gì Cao Quan đã chém đầu rất nhiều, nên mới kêu Cao Quan ngừng điều tra tiếp. Hạ Hầu Long Thành xem như một nửa điệt tử của trẫm, chỉ là vị trí đại thống lĩnh Thiên Nhai, cứ cho hắn đi. Tội gì lấy hắn ra chứng minh cái gì cho người khác xem? Có người lôi chuvyện này ra nói thì nàng cứ bảo đó là ý của trẫm, trẫm muốn xem thử ai dám nói gì!
Đúng là vị trí đại thống lĩnh Thiên Nhai bình thường không đáng lọt vào mắt Thanh Chủ, gã chỉ quan tâm thái độ của Hạ Hầu Thừa Vũ đối với việc này, coi thử nàng có giấu diếm mình không.
Hạ Hầu Thừa Vũ nắm đúng chỗ ngứa của Thanh Chủ. Thật ra Hạ Hầu Thừa Vũ thông qua người của Hạ Hầu gia là làm rõ ràng sự việc ngay, cố ý chặn Hạ Hầu Long Thành giữa đường kêu tới đây là làm cho Thanh Chủ xem.
Hạ Hầu Thừa Vũ cười khổ nói:
– Bệ hạ đã nói giúp hắn vậy coi như tiểu tử thối đó may mắn, thần thiếp xin tuân chỉ. Nhưng sát hạch tiếp theo thần thiếp vẫn lo phản ứng của quần thần quá lớn, muốn xin ý kiến của bệ hạ.
Thanh Chủ lạnh nhạt nói, bưng quỳnh tương ngọc dịch lên nhấp một ngụm:
– Nàng cứ thoải mái làm, có trẫm chống lưng cho, không phải lo cái gì. Chuyên sát hạch và cùng xếp hàng thì trẫm định mắt mở mắt nhắm, nhưng nếu có ai phản đối vậy kẻ đó nên nhìn xem mông mình lau sạch sẽ chưa. Nên tra ai, không điều tra ai chỉ có trẫm nói!
Hạ Hầu Thừa Vũ hiểu ra, hóa ra không cho Cao Quan tiếp tục điều tra vì trải đường cho sát hạch đợt sau.
Hạ Hầu Thừa Vũ mới hiểu ra Thanh Chủ lại hỏi:
– Nàng cảm thấy Ngưu Hữu Đức thế nào?
Hạ Hầu Thừa Vũ không biết sao Thanh Chủ bỗng dưng hỏi chuyện đó, nàng nói nước đôi:
– Có thể chạy thẳng thiên thính, danh tiếng khá nổi, thần thiếp chỉ nghe đồn chứ không rõ ràng. Ý của bệ hạ là…
Thanh Chủ mỉm cười nói:
– Có mấy lão già thuận miệng nhắc trước mặt trẫm, Đằng Phi trở về tham gia triều hội càng tỏ ý muốn mãnh liệt là định kéo người qua chỗ mình, cảm thấy chiến tướng như vậy bị đặt ở Thiên Nhai ăn không ngồi rồi chôn vùi. Ài, Cao Quan cũng xin trẫm đòi điều tới Giám Sát Hữu Bộ của hắn, khiến trẫm khó xử đưa hắn cho ai cũng không thích hợp. Trẫm nói đây là người trong hệ thống Thiên Nhai, có thả người hay không phải xem ý của nàng, kêu bọn họ tìm nàng bàn đi. Ước chừng họ sắp sai người đưa lời với nàng, hãy chuẩn bị tâm lý đi.
Khuôn mặt Hạ Hầu Thừa Vũ kinh ngạc hỏi:
– Cao Hữu Sứ cũng lên tiếng?
Thanh Chủ gật đầu nói:
– Hình như năm xưa sát hạch mới bắt đầu thì Cao Hữu Sứ có nhắc một lần, khi đó trẫm nói miễn nàng không có ý kiến là được. Khi đó không biết Ngưu Hữu Đức có thể sống trở về hay không nên tạm gác lại, không ngờ lần này Cao Quan nhắc lại nữa, khiến trẫm hơi hứng thú với Ngưu Hữu Đức.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 20 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/11/2019 03:36 (GMT+7) |