– Nhị tổng quản, nếu chúng ta có làm gì sai thì người cứ nói, muốn đánh muốn mắng đều được, nhưng không thể đưa tới tay Ngưu Hữu Đức! Ngưu Hữu Đức là tiểu nhân có thù sẽ trả, chúng ta đi địa bàn của hắn chắc chắn chết rất thảm!
Ngực Lan Hương ôm con hồ ly màu hồng của Bích Nguyệt Phu Nhân, nàng nhìn hai người trước mắt, thầm thở dài. Sớm biết như vậy thì lúc trước cần gì? Người ta tùy tiện cho chút lợi đã lung tung xen vào, chơi không nổi thì góp vui làm chi, đến lượt các ngươi ra nổi bật sao? Nếu các ngươi thật sự giỏi xoay sở, theo phu nhân nhiều năm như vậy e rằng bên Hầu gia sớm có chỗ cho các ngươi, nay người ta muốn tính sổ, tự các ngươi tìm đường chết không thể trách ai!
Mặt ngoài Lan Hương bình tĩnh mỉm cười nói:
– Các ngươi suy nghĩ nhiều! Ta đã hạ pháp chỉ cho hắn, nếu hai ngươi xảy ra chuyện gì thì hắn đừng hòng làm đại thống lĩnh. Nếu các ngươi bị gì thì ta sẽ tính trách nhiệm lên đầu của hắn.
Hai người nghe vậy hơi yên lòng, nhưng nghĩ mãi không ra.
Cung Vũ Phỉ biểu tình cực kỳ khó xem hỏi:
– Nhị tổng quản, tại sao muốn chúng ta đi chỗ hắn làm việc?
Lan Hương nói:
– Bên Ngưu Hữu Đức gần đây hơi không bình thường nên cần các ngươi đi làm tai mắt, nếu phát hiện có gì khác lạ thì báo ngay cho ta biết. Kêu các ngươi đi vì hai ngươi có thù với hắn, không dễ dàng bị hắn thu mua. Năm xưa phu nhân từng buông bỏ Ngưu Hữu Đức, ai biết được trong lòng hắn có ôm oán hận, có mưu đồ gì khác không? Hiểu ý của ta chưa?
Thì ra là vậy, nhưng hai người vẫn thầm lo.
Lý Hoàn Đường hỏi dò:
– Nhị tổng quản, có thể đổi người khác đi được hay không?
Lan Hương đảo tròng mắt, sụ mặt xuống cười khẩy nói:
– Xem ra phu nhân đi rồi ta nói chuyện không nặng ký, bắt đầu cò kè mặc cả với ta!
– Không, không phải!
Lý Hoàn Đường luống cuống vội xua tay nói:
– Ta không có ý đó! Nhưng năng lực có hạn, sợ phụ phó thác của nhị tổng quản. Nếu nhị tổng quản đã cất nhắc thì Lý Hoàn Đường sẽ hết sức ứng đối!
Hai người thấy chuyện không thể cứu vãn đành nhận mệnh xin lỗi.
Nhị tổng quản nhìn bóng lưng hai người rời đi, nàng vuốt lông sáng bóng của hồ ly hồng trong ngực mình, nhẹ lắc đầu thở dài. Lan Hương không rõ tại sao phu nhân đột nhiên ra lệnh khiến hai người này đi chỗ Miêu Nghị thượng nhâm làm gì, nhưng nàng phải gánh tiếng xấu là cái chắc.
Hai người ra hậu hoa viên, ngừng lại dưới một cây to, truyền âm giao lưu.
Lý Hoàn Đường chắp tay nói:
– Cung chấp sự, Ngưu Hữu Đức không dễ chọc, tuy có nhị tổng quản ở sau lưng chống, hắn không dám giết chúng ta nhưng sẽ tìm đủ cách làm khó dễ, khó tránh khỏi bị nhục nhã.
Cung Vũ Phỉ cười gằn, rít qua kẽ răng:
– Đành ráng nhịn, nhưng chắc ngươi cũng nghe hiểu ý của nhị tổng quản. Phu nhân đã sinh lòng xa cách với Ngưu Hữu Đức, hai chúng ta hãy lợi dụng điều đó tìm cách tạo ra tội danh cho hắn, thừa dịp cắt đứt tai họa ngầm!
Lý Hoàn Đường nhìn quanh, giơ ngón cái lên:
– Ý hay! Đến bên kia Lý mỗ xin nghe theo Cung chấp sự!
Hai người chung ý nghĩ nhìn nhau cười, cùng xoay người đi, chuẩn bị chịu nhục.
Thiên Nguyên tinh Thủ Thành cung, Từ Đường Nhiên bước chân nhẹ nhàng vào cung, thông báo một tiếng rồi vào thẳng trọng địa hậu cung.
Miêu Nghị đang ở trong đình Từ Đường Nhiên thấy Miêu đại thống lĩnh giao đống thiệp mời cho Bảo Liên, sai nàng đưa cho đám chưởng quầy cửa hàng khu tây thành.
Từ Đường Nhiên thầm thổn thức, đại thống lĩnh lại phải cúi đầu mời tiệc đám thương nhân kia.
Từ Đường Nhiên nhanh chóng chủ động tiến lên xin việc:
– Không nhọc Bảo Liên cô nương, giao việc này cho ty chức làm là được, vừa lúc trong khu vực ty chức cai quản. Ty chức sẽ tiện tay sai thuộc hạ phát thiệp là được, Bảo Liên cô nương khỏi phải chạy một chuyến.
Miêu Nghị ra hiệu:
– Hắn đến vừa lúc, vậy đưa cho hắn đi.
Chờ Bảo Liên giao thiệp rồi Miêu Nghị hỏi:
– Có chuyện gì?
Từ Đường Nhiên xoa tay cười bí hiểm, nhưng không chịu nói ra:
– Ha ha ha! Có chút chuyện…
Miêu Nghị ngầm hiểu, nàng nói với Bảo Liên:
– Ngươi đi xuống trước đi.
Bảo Liên xoay người rời đi, khinh thường liếc xéo Từ Đường Nhiên. Trong tất cả người dưới tay Miêu Nghị thì Bảo Liên ghét Từ Đường Nhiên nhất, gã chỉ là thứ nịnh bợ ton hót trong mắt nàng. Đường đường là thống lĩnh khu tây thành, vì vuốt mông ngựa mà rảnh rỗi là chạy xuống bếp nấu ăn, phục vụ đại nhân hết sức chu đáo, cẩn thận còn hơn nàng, khiến nàng rất bực, như thể người hầu cận như nàng mà không làm tròn trách nhiệm, sao chịu nổi!
Bảo Liên ghét nhất là hễ Từ Đường Nhiên xuất hiện trước mặt Miêu Nghị sẽ làm bộ mặt tiểu nhân nịnh nọt khiến người nhìn buồn nôn, gã cúi đầu khom lưng. Ra khỏi Thủ Thành cung là Từ Đường Nhiên chắp tay sau lưng, bộ dáng vênh váo như thể Thiên Nhai là địa bàn của gã.
Bảo Liên đã méc với Miêu Nghị bao lần, nàng không hiểu tại sao đại thống lĩnh xem trọng tiểu nhân đó, triệu kiến tiểu nhân đến Thủ Thành cung nhiều còn hơn ba vị thống lĩnh kia cộng lại.
Miêu Nghị cũng khó nói rõ tại sao, hắn cũng gai mắt loại người như Từ Đường Nhiên, đổi lại năm xưa có lẽ hắn đã đá gã ra xa, tuyệt đối không giữ lại bên người. Nhưng loại người như Từ Đường Nhiên sau khi dùng sẽ phát hiện rất tiện tay. Có lẽ Từ Đường Nhiên không có năng lực gì lớn nhưng giao việc gì cũng làm tốt đẹp, có điều kiện thì gã sẽ làm tốt, nếu không điều kiện cũng tìm hết sách sáng tạo điều kiện để làm tốt. Có lẽ thủ đoạn không quá rõ ràng nhưng tóm lại bảo đảm làm tốt công việc ngươi giao, khiến ngươi thoải mái vừa lòng.
Bảo Liên rời đi, Từ Đường Nhiên nhanh chóng tiến lên cầm bình rót đầy tách trà cho Miêu Nghị.
Miêu Nghị liếc gã:
– Có chuyện gì thì nói đi.
Từ Đường Nhiên đặt bình xuống, lén lút nói:
– Đại nhân muốn thứ đó ty chức đã tìm giúp người rồi.
Từ Đường Nhiên móc hai cái bình sứ cỡ nắm tay màu đen, trắng ra đặt trước mặt Miêu Nghị, không đợi hắn hỏi gã tự động giải thích:
– Thần Tiên Ngã! Đây là thứ tốt, sai sót duy nhất là dược hiệu tác dụng hơi chậm, cần giây lát mới độc phát, nhưng tuyệt đối phù hợp yêu cầu của đại nhân, bỏ vào thức ăn thì không màu không mùi không phát hiện được. Quan trọng là người bị hại sau khi độc phát chết sẽ không điều tra ra dấu hiệu trúng độc. Bình đen là độc dược, bình trắng là thuốc giải. Ty chức đã thử nghiệm trên tử tù, độc dược và thuốc giải có dược hiệu hoàn toàn không thành vấn đề.
Thần Tiên Ngã? Hình như Miêu Nghị có nghe nói qua thứ này.
Miêu Nghị nghi ngờ hỏi:
– Thứ này sao nghe giống độc dược độc môn của Nguyệt Hành cung?
Từ Đường Nhiên cười tà:
– Đại nhân minh giám, đúng là độc dược độc môn do Nguyệt Hành cung luyện chế!
Miêu Nghị kinh ngạc hỏi:
– Ta nghe nói Nguyệt Hành cung không truyền thứ này ra ngoài, sao ngươi kiếm được?
– Tu Hành giới đánh giết nhau, đệ tử Nguyệt Hành cung luôn sẽ có lúc tử thương rồi đồ vật bị lạc ra ngoài, sao có thể không truyền ra chút nào? Muốn kiếm được cực kỳ đơn giản, ty chức sai người trực tiếp mua từ chợ đen.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 20 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/11/2019 03:36 (GMT+7) |