Diêm Tu lên tiếng rời đi.
Đi không bao lâu liền quay về bẩm báo.
– Phu nhân bảo ta báo với đại nhân, một người ngoài mà thôi, không phải đại nhân nên quan tâm.
Miêu Nghị im lặng, hắn biết rõ chuyện mình làm ngu xuẩn cỡ nào, bảo lão bà của mình đi nghĩ biện pháp bảo vệ hoa dại mình thông đồng, đoán chắc nữ nhân kia đã tức giận điên cuồng.
Sau nửa ngày thấy Miêu Nghị không phản ứng, Diêm Tu lại thử nói.
– Triệu Phi, Tư Không Vô Úy và một ít bằng hữu cũ của đại nhân có đến bái phỏng, bởi vì đại nhân không có mặt cho nên không có gì, hôm nay đại nhân trở lại có nên báo cho bọn họ một tiếng hay không?
Hắn biết rõ Miêu Nghị là người trọng tình nghĩa cho nên lên tiếng nhắc nhở.
Miêu Nghị phục hồi tinh thần lại, hắn yên lặng, trải qua suy tính, hiện tại hắn không thể không thừa nhận Vân Tri Thu có mấy lời nói có đạo lý.
Túi hắn sâu hơn nữa cũng không thể nuôi tất cả mọi người, thí dụ như thủ hạ của Từ Đường Nhiên. Bình thường không cần Miêu Nghị cho chi tiêu làm gì cũng trung tâm làm việc cho hắn, thời điểm Miêu móc túi đều là luận công ban thưởng, đây mới là hợp lý. Miêu Nghị cần làm chính là sáng tạo chức vị cho người chung quanh hắn, như vậy sẽ tạo thành đoàn thể lợi ích của mọi người, mà không phải một mình hắn toàn lực bao dưỡng các thê thiếp.
Lại ví dụ như đám người Phục Thanh và Ưng Vô Địch, bọn họ không cần Miêu Nghị móc túi nuôi sống.
Những bằng hữu cũ cần hắn chiếu cố, đối mặt với sự thật này, mọi người sẽ có chênh lệch càng lúc càng lớn, hắn cũng chỉ có thể làm dẫn, hôm nay hắn không có tinh lực với mỗi người, mỗi người đi theo hắn đánh hạ sự nghiệp cần tự đứng trên chân của mình, như vậy về sau sẽ gặp tình huống có người không theo kịp bước chân của hắn.
Hiện tại thân phận địa vị mọi người chênh lệch quá lớn, cho dù gặp mặt cũng là vui chơi giải trí. Trọng điểm hắn không thể mang theo tất cả bằng hữu cũ bên cạnh, bên cạnh mình có thêm một người thì người khác như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, nếu muốn tiếp tục bảo trì thân phận bằng hữu. Mọi người nên ít gặp mặt mới tốt, như vậy giao tình vẫn còn, nếu không muốn giống như đám người Phục Thanh, anh em kết nghĩa cũng phải biến thành thủ hạ.
– Cũng được, chờ sau này có cơ hội liền nói sau.
Miêu Nghị bất đắc dĩ khoát tay.
– Tỷ, tỷ phu!
Vân Nhược Song kích động chạy vào trong nội cung, nàng vụng trộm chạy tới bên người Vân Tri Thu cười trộm một hồi, lúc này lại duỗi đầu nhìn Miêu Nghị, đôi mắt to híp lại thành ánh trăng khuyết, hai má lúm đồng tiền đọng ở trên mặt, nàng cười tươi nói:
– Tỷ phu, nói là phải giữ lời.
Một đám người chuẩn bị tiến vào trong Đại Thế Giới, đang dặn dò các hạng mục công việc trong Đại Thế Giới cần chú ý, không nghĩ tới La Song Phi lại xuất hiện.
Miêu Nghị nhớ tới hình tượng có nốt ruồi của nàng lúc đó, nàng là người không đáng tin cậy, cũng biết nàng có ý gì nên quay đầu đi.
– Ta không đáp ứng ngươi cái gì, hỏi tỷ tỷ của ngươi đi.
Vân Nhược Song lập tức ôm lấy cánh tay Vân Tri Thu.
– Tỷ! Ngươi không nuốt lời đó chứ?
Vân Tri Thu khó xử, đổi nàng là người nói lời giữ lời, chuyện trong địa ngục là Vân gia có lỗi với Miêu Nghị, nàng không muốn đáp ứng, Vân gia đuối lý, nàng sợ chọc Miêu Nghị mất hứng.
Vì vậy đột nhiên một tay vỗ vào gáy Vân Nhược Song, Vân Nhược Song khiếp sợ, trong khiếp sợ còn mang theo thần sắc bi phẫn, giống như đang nói các ngươi không giữ lời… Trợn trắng mắt ngã xuống.
Vân Tri Thu thuận tay đỡ nàng, cũng phân phó thủ hạ:
– Thông tri Đại Ma Thiên tới dẫn nàng về.
Còn chưa đến Thiên Nguyên tinh, trên tinh cầu hoang vu nhìn thấy Thiên Nguyên tinh, trải qua phi hành đường dài nên Miêu Nghị và Vân Tri Thu cùng đáp xuống.
Miêu Nghị thả Thất Giới đại sư ra khỏi thú nang, phất tay chỉ vào Thiên Nguyên tinh ở xa xa, nói:
– Đại sư, địa bàn của ta gần ngay trước mắt, thật không đi sang hay sao?
Thất Giới đại sư chắp tay trước ngực nói:
– Ta nghe nói tình huống bên này, nên ít lui tới với người Phật môn mới tốt, nếu không sẽ gây phiền toái cho Thánh Tôn, ta tự đi tìm Bát Giới.
Lúc này Vân Tri Thu lên tiếng hỏi:
– Đại sư chuẩn bị tìm thế nào? Nếu đi không có mục đích, Đại Thế Giới mênh mông còn khó tìm hơn mò kim đáy biển.
– A Di Đà Phật!
Thất Giới đại sư nói:
– Giới môn nhất mạch đơn truyền, tu luyện công pháp Giới môn đều phải lưu lại hạt giống pháp nguyên lên người đệ tử. Hạt giống sẽ trưởng thành trong cơ thể đệ tử, dần dần nảy mầm và đơm hoa kết quả, không giống công pháp khác muốn tu luyện ra pháp nguyên phải dựa vào mình. Bổn môn có thể truyền thừa hương hỏa đời đời nên làm thế. Nguyên nhân chính là như thế, khi lão phu tới gần khu vực có Bát Giới sẽ cảm giác được hắn, trên người lão phu không có vật xuyên qua tinh môn, cần hai vị bố thí.
– Thì ra là như thế!
Phu thê hai người bừng tỉnh đại ngộ, Miêu Nghị không nói hai lời, lúc này lấy kim toa và tinh đồ trong túi trữ vật ra ngoài.
– Tinh không mênh mông, cho dù đại sư có thần thông, sợ rằng cũng phải đi mòn gót sắt. Vì tránh để đại sư gặp phiền toái. Trong đây có tinh đồ biết rõ phương hướng trong Đại Thế Giới, đại sư tìm được Bát Giới, mong kịp thời thông báo cho ta một tiếng.
Thất Giới đại sư tiếp đồ vật, chắp tay trước ngực bái tạ hai người, hắn không nói nhiều, lập tức bước vào tinh không mênh mông, hắn muốn đi tìm đệ tử thân truyền của mình.
Qua một lát Miêu Nghị lấy tinh linh liên hệ với bên thiên nhai một lúc, Vân Tri Thu cũng thả đám người Hùng Uy ra khỏi thú nang.
Không đợi quá lâu, Phục Thanh và Ưng Vô Địch dẫn người bay r. A.
– Đại ca!
– Tứ đệ!
Sau khi đám người đáp xuống liền đấm ngực vỗ vai Hùng Uy, Hồng Thiên, bọn họ gặp nhau vô cùng hưng phấn.
Lần này Tinh Túc Hải túc chủ và yêu vương đã tập trung toàn bộ tại đây, cũng dẫn trê trăm yêu tướng thân tín tới đây.
Miêu Nghị không muốn quan tâm vấn đề giữ bí mật, nếu tứ phương túc chủ không muốn hủy hoại cơ nghiệp tại Đại Thế Giới trong chốc lát. Tự nhiên sẽ nghĩ tất cả biện pháp quản lý thủ hạ nghiêm ngặt. Miêu Nghị có quá nhiều thủ hạ, hắn cũng không có biện pháp tiến hành quản khống nhắm vào từng người, chỉ có thể phân quyền cho cấp dưới quản lý.
Sau khi ôn chuyện sơ sơ, tính cả Dương Khánh, Diêm Tu và Dương Triệu Thanh đều phân thành mấy nhóm người do Liệt Hoàn và mấy yêu vương mang theo bay vào sâu trong tinh không.
Bọn họ muốn đi tìm Phiền Ngọc Phỉ, La Khánh Tử, Man Sơn, Lữ Đạt Khai, Tương Trọng Thâm, còn có Khấu Văn Lam.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 21 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 03/12/2019 11:36 (GMT+7) |