Chuyện này tạm thời cũng không đáng để hắn suy nghĩ nhiều. Từng trải qua nhiều sóng to gió lớn như vậy, hai nữ nhân hắn vẫn sẽ không để vào mắt. Nếu ngay cả hai “hồ ly tinh” hắn cũng không hàng phục được, vậy mấy năm nay hắn lăn lộn cũng uổng công.
– Đại nhân, làm sao bây giờ?
Từ Đường Nhiên cẩn thận từng li từng tí, lên hỏi tiếng.
Miêu Nghị nghiêng đầu hỏi:
– Cái gì mà làm sao bây giờ?
Từ Đường Nhiên chỉ về phía trước, nói:
– Hai tiểu tình nhân của Bá Phó tổng tới, thì phải làm sao bây giờ? Nếu chẳng may cũng làm ầm ĩ giống như ở Địa Hổ Kỳ bên kia…
– Đây tính là vấn đề sao?
Miêu Nghị xem thường một tiếng, liếc mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới một cái, hỏi:
– Ngươi sẽ không tới mức ngay cả hai người! Không! Nhầm! Nữ nhân cũng không đối phó được chứ?
– …
Từ Đường Nhiên nghẹn họng nhìn trân trối. Hắn cảm thấy có chút khó có thể tin nổi, nói:
– Ta… Ta đối phó sao?
Miêu Nghị kỳ quái nói:
– Ngươi không tới đối phó, chẳng lẽ còn để ta hạ thấp tôn ti, đi đối phó với hai người bọn họ sao?
Vẻ mặt Từ Đường Nhiên đau khổ, nói:
– Đại nhân, phía sau các nàng lại là phó đại thống lĩnh. Bất luận là cấp bậc hay chức vụ, ta đều không quản được các nàng.
Miêu Nghị:
– Có ta làm chỗ dựa cho ngươi, ngươi sợ cái gì? Sau khi hai người bọn họ tới, cho ngươi một tháng… Ngươi đường đường là thống lĩnh trung quân muốn người có người, muốn quyền có quyền. Nếu như ngay cả hai người bọn họ cũng quản không được, ta còn trông cậy vào ngươi tới bảo vệ Hắc Hổ Kỳ xung quanh nữa sao?
– …
Từ Đường Nhiên á khẩu không trả lời được hồi lâu. Khi nhìn thấy Miêu Nghị nhìn mình chằm chằm không tha, hắn liền càng hắng giọng, hỏi:
– Đại nhân muốn xử lý hai người bọn họ như thế nào? Muốn chết hay là muốn sống!
Miêu Nghị:
– Hai người kia có thể liên hệ với Bá Ước, vẫn có tác dụng. Chúng ta từ Thiên Nhai đi tới nơi này, có thể nói là hai bàn tay trắng. Tạm thời cần Bá Ước ở phía trên giúp chúng ta. Ngoài ra ta cũng không muốn nhìn thấy hai nữ nhân kia làm ầm ĩ trong Hắc Hổ Kỳ. Khiến cho các nàng đàng hoàng một chút.
Từ Đường Nhiên hiểu rõ. Chính là muốn biến Mục Vũ Liên và Khuất Nhã Hồng thành bình hoa của Hắc Hổ Kỳ. Thời điểm cần thiết sẽ lấy ra làm vật trang trí. Thời điểm không cần thời gian, phải yên lặng ở một bên. Hắn gật đầu nói:
– Mạt tướng nhất định sẽ không khiến cho đại nhân thất vọng!
Trong lòng hắn có chút khẩn trương. Cả đời này hắn luôn đón ý nói hùa với người có cấp bậc cao hơn mình. Đây vẫn là lần đầu hắn phải hạ độc thủ đối với thủ trưởng của mình. Nhưng hắn cũng biết, đại thống lĩnh có thể giao vị trí thống lĩnh trung quân cho mình, mà không phải là cho thân tín khác bên cạnh. Nếu như mình không lấy ra chút thành tích tới giải ưu phiền cho đại thống lĩnh, thật sự xấu hổ với đại thống lĩnh. Cho nên hắn ngầm hạ quyết tâm. Chuyện lần này phải làm cho thật tốt. Phải để cho những người khác ở bên cạnh đại thống lĩnh nhìn thấy, lão tử cũng không phải chỉ ngồi không!
Thật ra hắn có chút suy nghĩ quá nhiều. Mấy người bên cạnh Miêu Nghị cũng không quá quan tâm, thích hợp để đẩy ra ngoài. Bằng không vị trí thống lĩnh trung quân này thật sự không tới phiên hắn ngồi.
Khoảng chừng vào giữa trưa ngày hôm sau, Dữu Trọng Chân Đô đốc quân Bắc Đấu đích thân tới Lục Chỉ Môn. Nhiếp Vô Tiếu dẫn người ra nghênh đón.
Khi nhìn thấy Dữu Trọng Chân, Miêu Nghị có chút nghiến răng nghiến lợi. Dữu Trọng Chân chỉ liếc mắt nhìn hắn, khóe mắt lộ vẻ cười mà như không cười.
Ở Lục Chỉ Môn từ chạy một vòng trên xuống dưới, Dữu Trọng Chân lại dẫn người đi xuống mười Ưng Kỳ chạy một vòng.
Tại các địa điểm đóng quân của Mười Ưng Kỳ, nơi kiểm tra ra khoáng mạch tinh tệ, các nơi đều lưu lại bóng dáng của Dữu Trọng Chân. Miêu Nghị vẫn dẫn một đám người đi theo phía sau. Dữu Trọng Chân đi tới mỗi nơi, vẻ mặt đều tươi cười, hòa ái dễ gần, tìm không ít người đặt câu hỏi. Nhưng từ đầu tới cuối, hắn chỉ không nói với Miêu Nghị một câu. Giống như hắn không quen biết Miêu Nghị vậy. Mãi cho đến lúc rời khỏi, hắn cũng không nhìn Miêu Nghị lấy một cái.
Thật ra Miêu Nghị rất muốn cùng hắn từ từ nói chuyện, muốn dính chút ánh sáng của Đô thống đại nhân. Sau này ở bên cạnh cũng tiện lăn lộn. Thế nhưng một đám người cấp bậc cao hơn mình vây quanh Dữu Trọng Chân, khiến hắn ngay cả tư cách tới g ần cũng không có. Sau khi nhờ người thông báo, Dữu Trọng Chân căn bản không gặp hắn. Hình như có ý định phủi sạch quan hệ. Năm đó hắn ở Thủ Thành Cung mở miệng ngậm miệng “Ngưu lão đệ” đều bị chó ăn rồi sao?
Đô đốc đại nhân tuần tra một lượt, không phát hiện có vấn đề gì. Dữu Trọng Chân đi rồi, đám người Nhiếp Vô Tiếu cũng quay trở về Hắc Long Tư.
Ngày kế tiếp, Mục Vũ Liên và Khuất Nhã Hồng đã dẫn theo mười người đến báo danh. Ở trong đình viện, nơi Miêu Nghị tạm thời dừng chân, hai người cùng tới thăm viếng.
– Tham kiến đại thống lĩnh!
Thái độ vẫn tính là khách khí giữ bổn phận. Trước khi hai người tới đây, Bá Ước đã nhiều lần cảnh cáo các nàng. Tổng Trấn đại nhân đã tương đối có ý kiến đối với các nàng, đã có ý định bãi miễn các nàng. Hắn tốn nhiều công sức mới bảo vệ hai người không nói, còn giúp hai người lên một cấp, tự nghĩ công lao không dễ dàng. Hắn còn đặc biệt báo cho biết, Ngưu Hữu Đức người này không dễ chọc.
Thật ra hai người được biết mình sẽ tới chỗ của Miêu Nghị, cũng có chút sợ sệt. Mấu chốt là danh tiếng của “Ngưu Hữu Đức” ở bên ngoài. Bối cảnh của các nàng ở trong mắt Ngưu Hữu Đức chỉ sợ thật sự không đủ nhìn. Bao nhiêu người có bối cảnh bị người kia chém đầu. Có thể nói đi tới nơi nào giết nơi nào. Hai người Khang, Diêu chính là vết xe đổ.
Hai người cũng không ngốc, quyết định chủ ý sẽ thành thật một thời gian. Đương nhiên, hai người cũng có lòng tiến thủ. Vị trí đại thống lĩnh ai không muốn ngồi? Tất cả đều phải chờ tới lúc đứng vững vàng chân, khi mình có căn cơ lại nói tiếp.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 22 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/12/2019 03:36 (GMT+7) |