– Nha đầu! Xin lỗi nha, bà bà không giúp gì được cho ngươi. – Lục bà bà âm thâm truyền âm khuyên nhủ.
Mây năm nay Miêu Nghị bị giam giữ trong Hoang Cổ Tử Địa, Phi Hông vẫn luôn sống cùng Lục bà bà ít nhiều cũng có chút cảm tình.
• Ta bất quá chỉ là một quân cờ mặc cho người ta sắp xếp mà thôi, không sao đâu. – Phi Hồng nhẹ nhàng truyền âm trả lời.
Khấu Lăng Hư đưa Vân Trị Thu đi, Phi Hồng mới tiến lên phía trước bái kiến Miêu Nghị, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt, nói:
– Đại nhân! ݂
Mọi người đều nhìn nữ nhân này, suy nghĩ việc của Vân Tri Thu ban nãy, không biết bao nhiêu người trong lòng đều thổn thức, đây chính là miễn cưỡng cười vui.
Miêu Nghị đưa tay đỡ cánh tay nàng, thần sắc phức tạp, cũng không biết nên nói gì với nàng, chỉ gật đầu một cái.
Dữu Trùng Chân liếc mắt nhưng cũng biết thân phận của Phi Hồng, quay đầu xoay người, đi lên bậc thang của Tổng trấn phủ, chạm trán với Văn Trạch, Văn Trạch đưa cho hắn một khối ngọc điệp (văn thư). Sau khi Dữu Trùng Chân xem qua, có vẻ như rất kinh động, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Văn Trạch, Văn Tạch gật đầu xác nhận.
Nhìn thuộc hạ cũ của Miêu Nghị đều đang vây quanh hắn hỏi han, Dữu Trùng Chân do dự một lát, cuối cùng thở dài một tiếng, trầm giọng nói:
– Pháp chỉ của Cận vệ quân, trên dưới Hắc Long Ti nghe lệnh!
Lời này vừa nói ra, mọi người ở bên dưới đều vội vàng xếp thành hàng đứng trang nghiêm.
Dữu Trùng Chân mở ngọc điệp trong tay ra lời nói vang vang có lực:
– Hắc Long Ti Tổng trấn Ngưu Hữu Đức, ngoài thành Cửu Hoàn Tinh Thiên Nhai tụ tập quân đội đe dọa, gây rối loạn trật tự ở Thiên Nhai, sau khi vào thành dung túng bộ hạ sát hại quân phòng thủ, bức ép các thương hộ trong thành quyên tiền, dùng tư hình với Đô thống Tây Đinh Vực, không được chối cãi, lấy nghiêm trị để giữ vững kỷ cương, lập tức miễn tất cả chức vụ và cấp bậc của Ngưu Hữu Đức, cách chức làm một ngân giáp Thiên bình, phạt canh gác ở Ngự Viên một trăm năm, trong vòng một trăm năm không được đề bạt!
Lời này vừa nói ra, cả hiện trường đều ồn ào, người người khiếp sợ. Một ngân giáp Thiên binh chẳng phải là giống như cách chức tới mức thấp nhất sao? Cứ cho là có thể thăng cấp trở lại, vậy phải đến năm nào tháng nào? Việc trừng phạt này cũng có phần hơi nghiêm trọng một chút, cách chức cũng không cần cách chức như vậy, việc này khác gì một lần cách chức tận mười cấp chứ!
Có người từ Tây Đinh Vực đến hét lên.
– Đô thống đại nhân, việc của Cửu Hoàn Tinh Thiên Nhai không liên quan gì đên Tổng trấn đại nhân, là bọn ta tự ý làm chủ!
– Không liên quan đến Tổng trấn đại nhân! Hiện trường liên tiếp vang lên tiếng reo hò.
Ai biết Dữu Trùng Chân lại một lần nữa trầm giọng quát:
– Trên dưới Hắc Long Ti tiếp nhận sự kiêu căng của Ngưu Hữu Đức lâu ngày, ở Cửu Hoàn Tinh Thiên Nhai tự tung tự tác làm bại hoại danh dự của Cận vệ quân, gió lần này không thể dài, lập tức giải tán Hắc Long Ti giao cho các bộ của Cận vệ quân cai quản, chỉ thị Bắc đẩu quân gây dựng lại Hắc Long Ti!
Dưới hiện trường không có người nào hò hét nữa, mọi người đưa mắt nhìn nhau, không những là Tổng trấn đại nhân bị cách chức, ngay cả Hắc Long Ti cũng phải giải tán mất rồi.
– Lập tức thi hành! – Dữu Trùng Chân bổ sung thêm một câu.
Bên cạnh hắn lập tức có người đến bên Miêu Nghị, đưa tay ra, tỏ ý bảo Miêu Nghị giao ra tất cả đồ vật tương ứng. Ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm, Miêu Nghị cởi hai đoạn tử giáp thượng tướng trên người ra nộp lên, tất cả các loại quan điệu cũng nộp lên toàn bộ, cuối cùng nhận lấy một bộ ngân giáp trên tay.
Trên dưới Hắc Long Ti, đặc biệt là những người may mắn còn sống ở Tây Đinh Vực, đều lộ vẻ mặt bi phẫn, thế nhưng bản thân mình khó bảo toàn, muốn tập trung lại hưởng ứng cho đại nhân đã không thể nào nữa rồi.
Có những người cũng không quá lo lắng, thí dụ như là Từ Đường Nhiên, hắn cho rằng Miêu Nghị sẽ lập tức trở thành nữ tế (con rể) của Khấu Thiên Vương, cách chức mười cấp thì tính là gì, thăng cấp trở lại cũng sẽ rất nhanh thôi, không bao lâu sau, chắc chắn phẩm cấp quan chức còn cao hơn so với bây giờ.
Bên trên hiển nhiên là đã có chuẩn bị mà đến, ngay cả cho mọi người cơ hội cáo biệt cũng không cho, trong Tổng trấn phủ đi ra một đám người khiến cho mọi người cảm thấy xa lạ với tướng lĩnh của Cận Vệ quân, từng người điểm danh trước mặt mọi người, rất nhanh chóng đem nhân mã của Hắc Long Ti chia ra gần như không còn một người nào.
Miêu Nghị ở bên cứng mặt nghe, biểu tình thỉnh thoảng co quắp một chút, mùi vị mở to mắt nhìn người khác phân chia bộ hạ của mình thật không dễ chịu chút nào, hôm nay hắn chỉ là một ngân giáp Thiên binh nhỏ bé ngay cả tư cách nói chuyện cũng không có.
Đám người Từ Đường Nhiên, Dương Khánh, Diêm Tu và Hải Bình một người cũng không lọt, toàn bộ đều bị phân ra cho các bộ của Cận vệ quân, duy chỉ có một tin tốt đó là, Mục Vũ Liên được thăng lên hai cấp, trực tiếp đề bạt thành tổng trấn đương nhiệm của Hắc Long Ti, phụ trách xây dựng lại Hắc Long Ti. Hai phó tổng trấn tiếp tục được ở lại Hắc Long Ti là Đông Cửu Chân và Xích Yên sắc mặt vô cùng khó coi, không ngờ Mục Vũ Liên lại vượt qua bọn họ trở thành Tổng trấn, đặt ở trên đầu bọn họ.
Miêu Nghị cũng tiếp tục được giữ lại Ngự Viên, hình phạt một trăm năm còn chưa bắt đầu, muốn canh gác ở Ngự Viên một trăm năm, chẳng khác nào còn đang ở Hắc Long Ti.
Mục Vũ Liên liếc nhìn Miêu Nghị đang lẳng lặng đứng ở một góc, cũng không biết phải nói gì cho tốt, Dữu Trùng Chân đích thân tọa trấn đốc thúc, bây giờ nàng cũng không để ý được tới Miêu Nghị được, dẫn Đông Cửu Chân và Xích Yên đi tiếp nhận nhân mã mới đến của Hắc Long Ti, một vài nhân mã không ở đây ví dụ như nhân mã của Diêm Tu và Cống viên trông coi cũng không muốn giao nhận.
Bên trên không cho mọi người cơ hội tụ hợp nháo sự nữa, những người phải đi đến các bộ cũng phải lập tức thi hành, rất nhiều người đều không kịp từ biệt Miêu Nghị. Thần sắc của Từ Đường Nhiên trước khi đi vô cùng thảm thương, hắn dựa vào cái gì leo lên được như ngày hôm nay trong lòng hắn biết rất rõ, rời khỏi Miêu Nghị chỉ sợ sau này mỗi ngày đều trôi qua không được tốt lắm, ai cũng không ngờ được bề trên đột nhiên muốn giải tán Hắc Long Ti, gần như khiến cho tất cả mọi người đều không kịp trở tay.
Việc của Văn Trạch đã xong, hắn đi đến bên cạnh Miêu Nghị đưa tay ra vỗ vào vai Miêu Nghị thở dài một tiếng, nói:
– Lão đệ, có cơ hội sẽ cùng nhau uống rượu.
Miêu Nghị trầm mặc gật đầu, Văn Trạch lại thở dài một tiếng, quay người lướt qua không trung mà đi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 26 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/12/2019 03:29 (GMT+7) |