Ví dụ như Ngọc Nô Kiều oán trách mấy câu Với Tư Đồ Tiếu, nói đã nhiều năm qua Miêu Nghị rất ít thân cận cùng nàng, ngay cả mặt mũi cũng khó gặp.
Kết quả chọc cho Tư Đồ Tiếu giận dữ. Tức giận la mắng nàng không hiểu chuyện, nói cái gì đại trượng phu phải lấy sự nghiệp thiên hạ làm trọng, tình trường nhi nữ sao có thể sớm tối quấn lấy nhau chứ. Người ta có thể cho ngươi công pháp bộ chữ Địa, đã nói lên trong lòng người ta có ngươi. Huống chi hiện giờ tình cảnh người ta khó khăn, ngươi thân là thiếp thất của người ta, lúc này lấy đại cuộc làm trọng, không thể làm càn quấy nhiều, tính tình nhỏ mọn như vậy.
Dương Khánh đưa mắt nhìn, trong lòng thầm thở dài, thật ra hắn được đến thiên tự bộ vô lượng, Miêu Nghị tình cảm sâu nặng như thế, ngược lại gây áp lực thật lớn cho hắn, làm hắn cũng khó mở miệng ra mặt phản đối rồi, chỉ có thể là cúc cung tận tụy, tận tâm tận lực tòng mệnh đi thú phi nghịch tập: Phượng hành thiên hạ!
– Đại chấp sự trở về sao?
Kim Mạn đi tới bên cạnh hắn, lên tiếng hỏi.
Dương Khánh khẽ gật đầu.
– Cùng đi!
Kim Mạn đưa tay tương thỉnh.
Sau đó hai người chắp tay chào mọi người, dắt tay nhau Phi Thiên đi.
Nhìn theo bóng hai vị rời đi, Dạ Hành Không nắm tay, hắc hắc một tiếng.
– Gần đây các nàng Kim Mạn và Dương Khánh thật gần, nghe nói luôn cùng Dương Khánh gặp nhau dưới ánh trăng, các ngươi nói nàng sẽ không thích Dương Khánh chứ?
Mọi người nhìn xem thường, Trường Tôn Cư vận quân áo toàn thân trắng như tuyết, ha ha nói:
– Kim Mạn rất có nhãn quang mà, có vị phong hoa tuyệt đại làm tiêu chuẩn, nam nhân bình thường làm sao lọt vào vào pháp nhãn của nàng, bề ngoài của Dương Khánh cũng chênh lệch hơi quá lớn, căn bản không cùng mộ bậc với vị kia.
Ly Sinh cười cạc cạc quái dị nói:
– Trường Tôn Cư, ngươi đang nói chính ngươi sao, ngươi vừa tự cho là tính tình phong nhã liền thu lại đi, sợ là Kim Mạn không dễ dàng như vậy!
Trường Tôn Cư thuận tay nhất chỉ Ly Sinh.
– Không nói ra được tiếng người, xấu xa!
– Ha ha!
Mấy nam nhân cười to.
Mục Phàm Quân dường như không thích nghe loại bố trí nữ nhân như thế thoát khỏi mọi người trước tiên, bắn không bay vút đi…
Doanh Thiên Vương phủ, bên trong chánh đường trang viên Doanh Vô Mãn, cho người hầu phải trái lui ra, đại tổng quản Tả nhi đã đến rồi.
Bên trong chánh đường là cha con Doanh Vô Mã. Doanh Dương, còn có Tả Nhi nữa.
Ba người lễ ra mắt lần nhau xong xuôi, Doanh Vô Mã cười nói:
– Tả Nhi chuyện săn thú u tuyền có phải đã an bài thỏa đáng rồi phải không?
– Đại gia minh giám!
Tả Nhi gật đầu mỉm cười, nhìn Doanh Dương nói:
– Không biết đại thiếu gia mời bao nhiêu bằng hữu?
Doanh Dương cau mày nói:
– Tả nài nài, chuyện lần này hơi chút kỳ quái, trước kia người của Khấu gia, Hạo gia và Nghiễm gia đều cùng chung chí hướng, lần này không ngờ lại có chuyện, chỉ có người Hạ Hầu gia đáp ứng cùng đi.
Tả Nhi và Doanh Vô Mãn nhìn nhau, tựa hồ không thấy có gì kỳ quái, Tả Nhi hỏi:
– Đại thiếu gia. Hạ Hầu gia bên đó có bao nhiêu người xuất phát?
– Giống như chúng ta bên này vậy, chỉ dẫn theo một ngàn người.
Doanh Dương đáp lời xong, hỏi tiếp:
– Tả nãi nãi, người của Khấu gia, Hạo gia và Nghiễm gia không đi, các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?
Doanh Vô Mãn và Tả Nhi nhìn nhau lần nữa, có một số việc người ngoài không rõ lắm, nhưng hai người lại biết rất rõ ràng, bởi vì chính miệng Khấu Lăng Hư nói cho mấy nhà, Ngưu Hữu Đức thề phải lấy tính mạng của Doanh Dương, lúc này đề xuất săn thú u tuyền, e là ba nhà đã đoán được mục đích của Doanh gia, sở dĩ Hạ Hầu gia vẫn chấp thuận lời thỉnh mời, chẳng qua là không biết nội tình trong đó mà thôi.
Tả nhi tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu, đáp:
– Không đi thì không đi, không cần để ý, dù sao.
Sau này ngươi cũng muốn ném bỏ bọn họ, nếu không một đám người tụ chung một chỗ, ngược lại không dễ dụ cho người mắc câu.
Doanh Dương gật đầu thừa nhận, lại thử hỏi:
– Không biết một ngàn nhân thủ mang đi lần này thực lực như thế nào?
ܼThật sự muốn cứng đối cứng cùng Miêu Nghị rồi, hắn ít nhiều có chút khiếp đảm, tu vi của hắn chỉ là Thải Liên cảnh giới, Miêu Nghị danh tiếng trên sa trường.
Doanh Vô Mãn nhíu mày, trong lời nói mơ hồ toát ra ý bất mãn đối với con trai, nhất là trước mặt Tả Nhi, đây chính là người lão gia tử tín nhiệm nhất, có một số thời điểm, trước mặt lão gia tử tùy tiện nói một câu có thể quyết định vận mạng của Doanh gia tử đệ.
Tả nhi cười nói:
– Đại thiếu gia không cần lo lắng, đã có một vạn nhân thủ đi điều tra u tuyền, phòng ngừa có mai phục, phòng ngừa có người âm thầm tương trợ tiểu tặc kia, một ngàn người cũng chỉ là bày ở bên ngoài, trong đó còn ngầm chứa đội ngũ bốn vạn, đều là tu vi Thải Liên trở lên, có năm mươi vị cao thủ Hóa Liên cảnh giới, còn có hai vị cao thủ Hiển Thánh cận vệ đại thiếu gia, đông quân bên này còn điều tập một vạn trương Phá Pháp cung, chỉ cần tiểu tặc kia dám lộ diện, cũng đừng nghĩ trốn!
Đội ngũ năm vạn, năm mươi vị Hóa Liên, hai vị Hiển Thánh, một vạn trương Phá Pháp cung? Doanh Vô Mãn nghe mà âm thầm kinh hãi, để đối phó một vị Ngưu Hữu Đức nho nhỏ, không ngờ lại vận dụng một lực lượng lớn như vậy, xem ra tả đại tổng quản lần này là hạ vốn đầu tư, nhưng mà ngẫm lại cũng có thể hiểu, tả đại tổng quản mấy lần an bài nhằm vào Ngưu Hữu Đức đều thất thủ, lần này nếu tiếp tục thất thủ nữa, sợ là không thể báo cáo kết quả sự việc với lão gia tử bên đó, không làm đến vạn vô nhất thất được rồi.
Doanh Dương vừa nghe, tất mặt mày hớn hở, hoàn toàn yên tâm rồi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 28 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 08/01/2020 03:29 (GMT+7) |