– Phó… Phó Đô Thống?
Dương Triệu Thanh và Thiên Nhi cũng kinh hãi rồi, đại nhân không ngờ lại để cho cái tên nịnh bợ này trực tiếp làm phó Đô Thông?
Vân Tri Thu cũng có chút bất ngờ, nhưng mà nhìn phản ứng đó của Từ Đường Nhiên, nàng không nhịn được có chút mỉm cười.
Miêu Nghị mắt lạnh liếc xéo nói:
– Thế nào? Làm phó thủ cho ta cảm thấy ủy khuất? Nhưng mà cũng phải, ngươi đẳng cấp cao hơn so với ta nữa, một mực cho ngươi làm phó thủ cho ta là có điểm ủy khuất ngươi rồi.
– A…
Từ Đường Nhiên đột nhiên thức tỉnh, cái đầu lắc như trống bỏi, liền vội vàng khoát tay nói:
– Không không không, có thể làm phó thủ cho đại nhân là tam sinh hữu hạnh ti của ty chức.
Dường như dùng từ nói đã không đủ để biểu đạt lòng cảm kích của mình, hoặc có chút bị Miêu Nghị châm chọc khiêu khích như thế dọa sợ rồi, khom người xuống, lại quỳ một chân trên đất, chợt dùng lời nói mạnh hùng hồn tuôn điên cuồng ra ngoài.
– Ân của Đại nhân đối với ty chức, ty chức làm trâu làm ngựa cũng khó mà báo đáp một phần vạn, ty chức nguyện phát lời thề độc, sau này nếu có chút bất trung đối với đại nhân, ty chức nhất định chết không được tử tế.
Lời nguyền rủa độc địa liên tiếp liều mạng tung ra bên ngoài, dường như ngay cả miệng của mình cũng không quản được nữa.
Người này thật đúng là có thể làm được a! Trong phòng mấy người nhìn hắn ngây ngẩn hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Miêu Nghị cũng nghe mà đau buốt cả răng, có mấy lời đích thực nghe không nổi nữa, nịnh bợ có chút quá rồi nhanh chóng giơ tay lên nói:
– Ngừng lại! Ngươi nói xong rồi hay chưa? Không đứng dậy ta cho ngươi một mực quỳ ở đó.
Khóe miệng Từ Đường Nhiên cứng lại, sau đó gương mặt lúng túng đứng lên. Sợ Miêu Nghị không yên lòng, lại không nhịn được bồi thêm một câu:
– Ty chức nói những câu là lời nói thật tâm, đều xuất từ lời tâm huyết, nếu có một câu nói dối ắt gặp trời phạt.
Hắn… lời nói thật lòng không mất tiền mua này nói đã nhiều năm như vậy rồi. Miêu Nghị cũng nghe cho có nghe, lười tiếp cái giọng của hắn dặn dò:
– Chuyện của Nguyên Công, ngươi coi như không biết, không được lộ ra sơ hở gì, đợi ta suy nghĩ lại một chút.
– Dạ vâng!
Từ Đường Nhiên liên tục gật đầu:
– Ty chức hiểu rõ.
– Tình huống Tinh Hải minh ngươi rõ ràng nhất, chuyện của Tụ Hiền đường tiếp tục do ngươi phụ trách. Có chuyện gì kịp thời trao đổi với phu nhân bên này.
Miêu Nghị chi chỉ Vân Tri Thu:
– Đừng cứ không nói không rằng làm ra chuyện vui mừng lớn như vậy, sự tình làm hỏng ta cũng bao không được hiểu chưa?
– Dạ dạ dạ, lần này là ty chức quá gấp gáp rồi, cộng thêm lúc bắt đầu không nắm chắc, liền tự tiện chủ trương rồi, nhưng mà sau này nhất định sẽ không thế nữa. Sau này chuyện lớn nhỏ nhất định kịp thời bẩm báo với phu nhân.
Từ Đường Nhiên không chút do dự bảo đảm xong, lại chắp tay nói với Vân Tri Thu:
– Sau này có phu nhân đốc thúc ty chức, ty chức sẽ không phạm sai nữa, còn xin phu nhân chỉ điểm nhiều hơn.
Vân Tri Thu mỉm cười, không nói gì.
– Được rồi, không trì hoãn vợ chồng các ngươi đoàn tụ nữa, đi về nghỉ ngơi trước đi quay trở về cho Triệu Thanh dẫn ngươi đi giới thiệu với thuộc hạ mới trong phủ của ngươi.
Miêu Nghị phất phất tay tỏ ý hắn lui xuống.
– Ty chức xin được cáo lui trước.
Từ Đường Nhiên chắp tay chào hắn, lại chắp tay tỏ ý với những người khác, một lộ lui đến cửa mới xoay người đi ra ngoài. Cung kính khách khí đến mức không chịu nổi.
– Người này tật xấu cả thân là không thể sửa đổi được rồi.
Miêu Nghị buông tiếng thở dài, sau đó ngồi xuống cứ lắc đầu mãi.
Thiên Nhi tiến lên chấp hồ châm trà, Vân Tri Thu đi tới phía sau lưng hắn đưa một đôi tay mềm xoa bóp hai vai hắn, lực đạo vừa phải cười nói:
– Hắn có thói quen đối nhân xử thế của chính hắn, đại nhân thật sự muốn miễn cưỡng bảo hắn sửa lại, chỉ sợ hắn ngược lại cần phải thấp thỏm lo âu.
Miêu Nghị hưởng thụ sự thoải mái ở đầu vai:
– Ta còn thật là không có nghĩ tới, hắn lại dám hạ thủ với Tinh Hải minh.
Vân Trị Thu:
– Đoán chừng cũng là bị ngươi bức ép không có biện pháp rồi, ngươi lại không cho người khác, lại không cho hắn tiền, tình huống Quỷ Thị lại bày ở nơi này. Khiến cho hắn tay không đi thu người như vậy, hắn như thế nào làm được a? Ta cũng ngại không hỏi tới nữa rồi. Chọn lựa thực hiện một số thủ đoạn phi thường cũng là tránh không khỏi, nếu không không có biện pháp trở về đây báo cáo kết quả công tác. Bất luận sự tình làm thế nào, tra ra chuyện của Nguyên Công, nói như thế nào cũng là một cái công lớn, nếu không hậu quả thiết tưởng không thể chịu nổi.
– Ừ!
Miêu Nghị chậm rãi nhắm hai mắt lại, phía dưới chiêu mộ tới một nhân vật khó giải quyết như vậy, đủ làm đầu hắn đau, nên thế nào chung sống đã thành một vấn đề.
Biết hắn vào lúc này khẳng định là nhức đầu, ngón tay ngọc nhỏ và dài của Vân Tri Thu dời đến trên huyệt thái dương của hắn, nhẹ nhàng xoa, rất là tri tâm.
Mà Từ Đường Nhiên từ nơi này đi ra ngoài có thể nói là trong nháy mắt buông lỏng xuống, thời gian dài căng thẳng thần kinh như vậy rốt cục buông lỏng xuống, cặp chân bước lướt nhẹ cả người như bay lên rồi, có cái loại cảm giác nhẹ nhàng bay bổng như tiên.
Phó Đô Thống? Vị trí này trước đây hắn không hề nghĩ ngợi qua, chiêu mộ tới nhiều cao thủ như vậy, trước đó không cho là có chuyện gì cho tự bản thân mình, hắn còn lo lắng vị trí Phó tổng trấn của mình bị người chen lấn hất đi rồi, khẩn cấp chạy trở về, bảo vệ vị trí của mình là chủ yếu, nếu như có thể tiến thêm một bước ngồi trên vị trí tổng trấn cũng đã có thể âm thầm mừng rỡ như điên rồi. Ai ngờ a! Đại nhân không ngờ lại đồng ý cho tự bản thân mình ngồi lên vị trí phó Đô Thống.
Phó Đô Thống a! Đô Thống đã là một phương chư hầu rồi, trở thành phó thủ của một phương chư hầu a, vậy quyền lực của mình sẽ không ở một cái tinh cầu rồi, mà là một mảnh tinh không, trước kia vào lúc ở Thiên Nhai ngay cả vị trí tổng trấn cũng không dám mơ, có nằm mơ cũng không nghĩ tới bản thân mình có một ngày có thể có khả năng trở thành phó Đô Thống. Thật sự sắp ngồi trên vị trí này rồi, má nó, mình nhất định phải dẫn Tuyết Linh Lung trở về đi dạo ở Thiên Nguyên tinh, khiến cho những kẻ coi thường lão tử năm đó hảo hảo lặng lẽ giương mắt chó bự chó mập chó ghẻ chó lòi xương mà nhìn.
Vừa nghĩ tới tình hình những kẻ coi thường mình năm đó cúi đầu khom lưng ở trước mặt mình khen tự bản thân mình, tâm của Từ Đường Nhiên cũng đã say rồi.
– Từ huynh!
Thanh âm Dương Triệu Thanh từ sau truyền đến.
Từ Đường Nhiên lập tức tỉnh táo lại từ trong mộng đẹp, xoay người nhìn lại nhanh chóng chắp tay khách khí nói:
– Dương huynh, có phải là có gì phân phó?
Hắn hiện tại đối với người nào cũng đều khách khí, trước khi vị trí phó Đô Thống trở thành sự thật, hắn không dám có chút khinh thường, vạn nhất đắc tội với ai bên đó cạnh đại nhân nói đôi câu nói bậy bạ gây ra cảnh gà bay trứng vỡ, cái đó thì coi như xong đời rồi, nhất là cái vị trước mắt này, càng là tâm phúc bên người đại nhân, tự nhiên càng không dám có sơ suất.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 29 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/01/2020 03:29 (GMT+7) |