Miêu Nghị về đến đây nhìn một chút, thấy Ngọc La Sát rõ ràng đã tắm rửa thay trang phục, lại quay đầu nhìn thấy một bộ quần áo nữ ở ven hồ, gương mặt lập tức tối sầm lại, nhìn chăm chăm Ngọc La Sát lạnh lùng nói:
– Ngươi tắm rửa ở ngay trước mặt hắn sao?
Ngọc La Sát còn tỏ ra vẻ:
– Đúng thì sao?
Miêu Nghị lập tức vung kiếm, lạnh lùng nói:
– Thu hồi lại bộ dạng lả lơi của ngươi đi, đã qua tay vạn người rồi còn bộ dạng quyến rũ này.
Hắn tiến lên một bước liền muốn động thủ, ai ngờ Bát Giới lại vội vàng tiến lên ngăn cản:
– Đại ca, có chuyện gì cứ từ từ nói, ta cái gì cũng không thấy.
– Có thể tin ngươi mới là lạ.
Miêu Nghị đẩy hắn ra, chỉ kiếm vào Ngọc La Sát:
– Ngươi có biết nữ nhân này xuất thân là gì không? Thói quen gặp nam nhân là câu dẫn, cẩn thận ngươi trúng phải lúc nào không biết.
Sắc mặt Ngọc La Sát trở nên khó coi đột nhiên lại ôm bảo kiếm đứng lên, lạnh lùng nói:
– Chẳng lẽ ta sợ ngươi?
Bát Giới bỗng nhiên quay đầu lại, nổi giận, đưa tay ra chỉ quát:
– Ngươi muốn làm gì? Ai cho phép ngươi dùng kiếm chỉ vào đại ca ta. Buông!
Ngọc La Sát tức giận nói:
– Là hắn khinh người quá đáng.
Bát Giới quay người, gằn từng chữ:
– Ngươi buông cho ta, có nghe hay không?
Ngọc La Sát vô cùng phẫn hận, thế nhưng lại không chống được ánh mắt của Bát Giới, cuối cùng quăng thanh kiếm trong tay xuống, leng keng một tiếng rơi xuống đất.
– Ngươi bày ra sắc mặt này cho ai xem?
Bát Giới mắng, trong giọng nói vẫn chưa tan hết sự tức giận, hắn bước đến, đưa tay lên tát một cái bốp. Một cái tát thanh thúy vang dội, Ngọc La Sát bị tát lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, trên mặt trong nháy mắt xuất hiện năm dấu ngón tay đỏ tươi, bên khóe miệng cũng vương một chút máu.
Ngọc La Sát cũng không thèm tránh, chỉ ôm mặt mình. Cắn chặt môi nhìn hắn, trong ánh mắt như có như không nước mắt, quay người rời đi, chạy vào trong đình, ngồi lên giường, co chân lại ôm gối, im lặng không nói gì.
Nhìn những đàn cá ngẫu nhiên lại làm mặt hồ thanh tịnh lay động đột nhiên nàng có chút mờ mịt. Không biết mình làm sao lại như vậy.
Nàng cảm thấy hắn là muốn nàng chịu nhục để bảo vệ nàng, để giúp nàng có cơ hội thoát thân. Thế nhưng vì sao trong lòng nàng lại cảm thấy rất khó chịu? Mà nàng khó chịu vì cái gì chứ? Cái cảm giác khó chịu này dường như bản thân nàng đã từng lãng quên từ rất lâu.
Miêu Nghị trợn mắt há hốc mồm, bộ dạng giống như gặp phải quỷ nhìn Bát Giới. Hắn hoàn toàn bị khí phách của Bát Giới trấn trụ rồi. Hắn có chút không hiểu được, Ngọc La Sát ở trong tay mình khó chơi như vậy nhưng tại sao rơi vào tay Bát Giới rồi lại biến thành bộ dạng như vậy? Sai làm việc thì liền làm việc, muốn mắng cứ mắng, nói đánh liền đánh, một chút tính khí cũng không có, đây là Diện Ngọc Phật thật sao?
Chỉ sợ nằm mơ hắn cũng không ngờ đến, lão nhị nhà mình vừa mới gặp mặt người ta đã bắt đầu cấu kết rồi.
Hắn tự nhiên cũng không nghĩ đến trên đầu có con rùa và đậu xanh, tự nhiên cũng không ngờ đến trên đời còn có loại chuyện vỏ quýt dày có móng tay nhọn này.
– Đại ca, ngươi đừng so đo với nàng. Tức giận vì nàng ta không đáng. Ngươi trước tiên ngồi xuống bớt giận đã, đồ ăn lập tức nướng chín rồi.
Bát Giới vui tươi hớn hở, ấn Miêu Nghị ngồi xuống trên mặt đất. Thuận tay đưa ống rượu lúc này Ngọc La Sát đã uống cho Miêu nghị.
Miêu Nghị cũng không kịp thở nữa. Bát Giới tát mạnh một cái tát kia lên mặt Ngọc La Sát đã làm cho tính tình của hắn tiêu tán không còn một móng.
– Có chút không đúng. Có phải nàng ta ngoan quá mức không? Có thể có ý đồ gì không?
Miêu Nghị nhỏ giọng hỏi một câu lại uống một hợp rượu, cũng không biết ống này lúc nãy Ngọc La Sát đã uống rồi.
Mắt Bát Giới nhìn ống trúc, tựa hồ lúc này mới kịp phản ứng, thế nhưng hắn lại vờ như không biết, nói ra chẳng phải sẽ càng thêm kích thích sao? Vội vàng ho một tiếng, Bát Giới nhỏ giọng trả lời:
– Nữ nhân này hoàn toàn bị ta lừa gạt rồi, cho rằng ta có thể thi triển pháp lực.
Hắn liếc ánh mắt gian tà nhìn qua cây cỏ đang nở hoa dưới mặt đất.
A! Miêu Nghị bừng tỉnh hiểu ra, quả nhiên trước sau thì lừa gạt và hãm hại vẫn là sở trường của lão nhị. Việc này tạm thời gác sang một bên, hắn nói:
– Trở lại đưa ta đến ngôi chùa bên kia xem một chút.
– Muốn đi trời cũng tối rồi, hãy để hừng đông ngày mai rồi nói sau.
Bát Giới nhìn sắc trời cười hắc hắc, quay đầu lại lấy ra một ít gia vị rải lên đồ nướng.
Lúc hoàng hôn buông xuống cũng là lúc thức ăn được nướng chín. Bát giới sau khi chia món ăn dân dã cho Miêu Nghị rồi thì mắt liếc về phía Ngọc La Sát đang ngẩn người trong đình một chút. Lại rút kiếm chặt ra một chiếc khay nhỏ, lấy một ít thức ăn trên bàn đứng dậy bước sải.
Sau khi bước vào trong đình, Bát Giới đặt đồ ăn đến trước mặt Ngọc La Sát:
– Đã nướng chín rồi… nếm thử xem mùi vị thế nào, có lẽ ngon hơn những thức ăn không có mùi vị các ngươi ăn trên đường đấy.
Ngọc La Sát hừ lạnh một tiếng, ánh mắt oán độc nhìn hắn, lạnh lùng nói:
– Không dám! Nhận không nổi!
Bát Giới cười hì hì nói:
– Tranh thủ thời gian nhân lúc còn nóng ăn đi, hãy dưỡng thân xác ngươi thật tốt rồi tìm bần tăng báo thù có phải tốt hơn không?
Ngọc La Sát quay đầu sang một bên.
Bát Giới đặt đồ ăn ở bên cạnh nàng.
– Không muốn ăn cũng phải ăn, một chút cũng không được để lại. Ăn không hết chính là không chừa mặt mũi cho bần tăng, lát quay lại có tin bần tăng cưỡng ép bóp miệng ngươi ra nhét vào hết hay không? Bần tăng nói được làm được, ngươi không tin cứ thử mà xem.
Lời này nghe có vẻ ngang tàng bạo ngược, thế nhưng lại làm lòng Ngọc La Sát khẽ run lên. Đã lâu, thật thật lâu năm rồi còn chưa cảm nhận được thành ý quan tâm như vậy rồi. Hắn vừa mới đánh nàng ra bộ dạng này, giờ lại như vậy là có ý gì? Hắn xem nàng là đứa trẻ lên ba sao? Nàng càng quyết quay đầu sang một bên không thèm để ý đến.
Bát Giới cúi người xách mấy ống rượu trúc lúc nãy lấy từ dưới đất lên, thuận tay đặt bên cạnh Ngọc La Sát hai ống, nhỏ giọng nói một câu:
– Có đang đùa hay không? Rượu đây! Chuyện vừa rồi thật xin lỗi, ta cũng chỉ vì muốn bảo vệ ngươi.
Sau đó nhanh chóng cầm theo mấy ống rượu rời đi.
Ngọc La Sát thiếu chút nữa bị hắn làm cho hỏng mất, nàng muốn mình là một nữ nhân mạnh mẽ, suốt cả đoạn đều là cắn chặt răng chống đỡ đấy. Cả đường hung hãn đấu với Ngưu Hữu Đức cũng chưa từng yếu thế, thế nhưng chạm phải tên hòa thượng này không hiểu sao bản thân nàng lại cảm thấy ủy khuất đến vậy? Nàng thậm chí còn không biết được pháp danh của hòa thượng này, cũng không biết vì cái gì chỉ trong một buổi ngắn ngủi nàng lại muốn bật khóc.
– Chịu đựng! Sớm muộn cũng sẽ cho người muốn chết cũng không được yên lành!
Ngọc La Sát tàn nhẫn lẩm bẩm một tiếng, lại cầm chén dĩa một bên lên, trực tiếp tay bóc đồ ăn nhét vào trong miệng. Ăn như hổ đói, ăn quá nhanh đến mức bị nghẹn, lại vội vàng rót rượu từ trong ống trúc vào miệng.
Rót lại rót rượu theo gương mặt chảy xuống, nước mắt không hiểu sao cũng chảy theo, vết sưng đỏ trên gương mặt vẫn còn nóng rát, đau đớn, cái cảm giác này có chút khắc cốt ghi tâm.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 30 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/01/2020 11:29 (GMT+7) |