Bát Giới nhìn đi nhìn lại, bỗng nhiên kinh hoảng ‘a’ lên một tiếng, một ngón tay hư điểm chỉ kinh văn văn tự, một đường điểm tới, dường như đang kiểm kê số chữ của kinh văn.
Sau khi kiểm kê xong, Bát Giới rõ ràng có chút sững sờ, ngón tay kiểm kê ra số chữ kia ngưng tụ trong không trung, dường như có chút thất thần chưa tỉnh lại.
Miêu Nghị đợi một lát, cuối cùng vẫn không còn kiên nhẫn, hỏi:
– Thế nào rồi?
Bát Giới không trả lời hắn, ngược lại đưa ra một ngón tay, điểm tới đống kinh văn đang lộn xộn bừa bãi trên cửa chính, đầu tiên điểm đến một chữ ‘Nam’, không có phản ứng gì hắn lại dùng lực bấm một chút, chỉ thấy chữ ‘Nam’ đó kêu răng rắc một tiếng lâm vào trong cửa lớn.
Bát Giới quay đầu nhìn Miêu Nghị, hai người quay mặt nhìn nhau.
Yết hầu của Bát Giới rung động, nuốt một ոgụm nước bọt, có chút bất an hỏi:
– Đại ca, là thế này đúng không?
Miêu Nghị liếc mắt nhìn hắn, nói:
– Đệ hỏi ta ư? Ta biết hỏi ai?
Bát Giới cười khan nói:
– Được rồi! Vậy đệ tiếp tục thử xem, làm sai rồi thì triệt để phá hỏng cửa luôn, cũng đừng trách đệ.
Miêu Nghị bĩu môi tỏ ý bảo hắn tiếp tục, nói:
– Đệ cứ thử đi, dù sao chúng ta cũng không mở ra được, phá hỏng được thì cứ phá luôn đi, thầy thuốc chữa ngựa chết thành ngựa sống.
– Đại ca nói có lý!
Bát Giới gật đầu một cái, làm hỏng việc không cần chịu trách nhiệm, hắn lập tức có lòng tin, lại quay đầu nhìn về phía cửa lớn, ngón tay đem chữ ‘Nam’ bấm vào trong cửa rồi buông tay ra, chữ ‘Nam’ đó vẫn chưa bắn lên, hắn lại di chuyển vị trí, ngón tay điểm về phía chữ “Mô” trong đống kinh văn lộn xộn, đồng thời vang lên một tiếng răng rắc, ngón tay lại một lần nữa điểm vào chữ ‘A’ tong đống kinh văn lộn xộn, cứ như vậy điểm một chữ rồi lại một chữ.
Miêu Nghị đứng ở bên cạnh quan sát, tận mắt nhìn thấy Bát Giới liên tiếp điểm ra sáu chữ “Nam mô a di đà phật”.
Sau khi điểm ra sáu chữ này, Bát Giới dường như lấy được cái gì đó chắc chắn, tốc độ bấm ngón tay càng lúc càng nhanh, những tiếng răng rắc răng rắc liên tục vang lên trên cửa lớn, không mất bao nhiêu thời gian, khoảng chừng hơn ba trăm chữ của kinh văn đều được nhập hết vào trong cửa. Bát Giới chỉ điểm có chút gọi là thuận lợi, đơn giản là làm liền một mạch.
Sau khi Bát Giới điểm xong một chữ cuối cùng vừa mới từ trên cửa buông tay ra, liền nghe thấy một tiếng phách giòn tan vang lên, hơn ba trăm kinh văn văn tự nhập vào trong cửa toàn bộ đều bị bắn ra, lại một lần nữa khôi phục nguyên dạng. Tiếp theo đó, ở chỗ thâm sâu bên trong cửa không biết ở chỗ nào vang lên một trận tiếng nổ ầm ầm, tiếng nổ ầm ầm đó vang lên mãi đến trước mắt hai người, chỉ thấy cửa lớn đang bị lấp kín bắt đầu ào ào mở ra, từ từ thăng lên, môn hạ có ánh sáng xuyên ra.
Sau khi cửa lớn bình ổn lại, phía trước đèn đuốc sáng trưng của tàng bảo kho cuối cùng cũng hiện ra trước mắt hai người.
Bát Giới ôm tâm tình hưng phấn tìm bảo vật mà tới lúc này dường như vô tâm với bảo tàng phía trước, cho dù hai mắt đã sững sờ đến phát ngốc rồi, vẫn ở đó tự lẩm bẩm nói:
– Đại ca, trò đùa này của chúng ta có phải là có chút quá lớn hay không?
Nhìn thấy cửa lớn bị Bát Giới mở rộng ra, Miêu Nghị có thể nói là vui mừng không thôi, vỗ vào bả vai Bát Giới nói:
– Lão nhị, được lắm, không phải là trò đùa, mà là sự thực, đệ nhìn không thấy hoa mắt sao, bảo tàng này là của đệ rồi, đệ chắc chắn phải vui mới đúng.
Bát Giới mở cửa lớn của bảo kho ra lại làm ra bộ dạng không có chút vui mừng nào, ngược lại còn ở đó nuốt nước miếng khan nữa, dường như là rất khó nuốt nữa.
Bây giờ tâm tình của hắn dường như có chút không đặt trên bảo tàng, ngẩng đầu sững sờ nhìn cánh cửa bị lấp kín trên đỉnh đầu, có vẻ như có chút chột dạ, nói:
– Đại ca, việc này đệ cảm thấy có chút không đúng lắm, lẽ nào huynh không muốn quan tâm một chút bần tăng làm thế nào để mở cửa lớn này sao?
Nói đến đây, Miêu Nghị thực ra cũng thấy có chút kỳ quái, nói:
– Đệ làm sao mở được?
Bát Giới đưa tay ra hư điểm, nói:
– Cứ như vậy mà mở ra, có phải là quá đơn giản rồi không?
Hắn vẫn làm ra bộ dạng khó có thể tin được.
Miêu Nghị liếc mắt nhìn hắn, nói:
– Phí lời! Ta đang ở bên này quan sát, đương nhiên biết đệ cứ như thế mở ra rồi, ta hỏi là đệ làm sao biết được trình tự điểm kích lò sơ cơ quan, đống kinh văn lộn xộn này hiển nhiên cần phải điểm kích đúng thứ tự mới có thể mở ra, chứ không phải là bấm loạn xạ là có thể mở ra đúng không? Ta thấy điểm rất lưu loát, lẽ nào đệ hiểu rõ trình tự sắp xếp đoạn kinh văn này.
– Mẹ ơi, nếu như đệ không hiểu rõ đó mới là chuyện lạ đó!
Bát Giới bỗng nhiên quay người tới, vẻ mặt giận dữ thần tình phát cuồng, nói:
– Đệ điểm ra là Khai thiên minh yếu tâm pháp của “đại triệt đại ngộ đại pháp” công pháp, thứ này đệ thuộc làu làu, thuộc đến không thể thuộc hơn được nữa, huynh nói đệ có thể không hiểu rõ trình tự sắp xếp đoạn kinh văn này sao?
Miêu Nghị cả kinh, lại Khai thiên minh yếu tâm pháp của công pháp mà Bát Giới tu luyện, không khỏi truy hỏi:
– Đệ xác nhận ư?
Bát Giới gãi cái đầu trần của mình, nói:
– Huynh bảo đệ có xác nhận không ư? Đệ tìm ai xác nhận đây? Đệ chỉ là lúc kiểm tra phát hiện những văn tự kinh văn này nhìn thế nào cũng thấy quen thuộc như vậy, lựa ra chữ để tập hợp lại thành câu lại có thể đúng với Khai thiên tâm pháp đệ tu luyện, đệ còn tưởng rằng đệ nhìn nhầm rồi, kết quả phát hiện câu chữ chọn ra đó không chỉ có thể đúng thành một câu, dường như còn có thể đúng toàn bộ, vì thế đệ lại đếm thêm mấy số, không sai, chữ số cũng hoàn toàn đúng với công pháp Khai thiên tâm pháp mà đệ tu luyện, lại vừa khớp không thêm không bớt một chữ nào, đệ mới thử ấn theo trình tự câu chữ của Khai thiên tâm pháp thử xem, quái lạ, lại mở ra được, đây không phải là chuyện đùa thì là gì?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 30 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/01/2020 11:29 (GMT+7) |