– Đây không phải là chuyện tốt sao? Mở ra được có nghĩa là đệ có thể lấy được bảo tàng rồi, đệ vui còn không kịp, kỳ quái cái gì?
Bây giờ hắn đang tâm tình vui vẻ, phát hiện cuối cùng cũng ấn chứng được suy đoán của mình, người đó đem sư đồ Bát Giới dẫn đến Phong ấn chi địa quả nhiên là có nguyên nhân, giữa sư đồ Bát Giới và Yêu Tăng Nam Ba và bảo tàng này quả nhiên là có quan hệ, mặc dù hắn vẫn không biết rõ đó là quan hệ gì, nhưng người đó cũng không buông thả, làm như vậy chắc chắn là có nguyên nhân, chí ít để cho Bát Giới lấy được bảo tàng sẽ không hại Bát Giới.
– Tốt gì mà tốt! Vấn đề lớn rồi.
Bát Giới giống như con mèo bị đâm vào đuôi cả kinh kêu lên:
– Đại ca, huynh thử nghĩ xem, tu hành tâm pháp của Giới môn đệ sao lại có thể khắc ở trên cửa lớn của bảo kho Nam Vô Môn, huynh không thấy kỳ quái sao?
Miêu Nghị trầm mặc, nói:
– Lục đại kỳ công của đại thế giới đều có thể truyền đến tiểu thế giới, tâm pháp của Nam Vô Môn truyền đến tiểu thế giới rơi vào trong tay Giới môn các đệ dường như cũng không kỳ quái lắm.
Bát Giới kỳ quái nói:
– Đây mới kỳ quái ý! Lục đại kỳ công truyền đến tiểu thế giới không có vấn đề gì, nghe đồn đại chiến mười vạn năm trước, hồng trần vạn trượng xuất hiện, lục đại kỳ công mới xuất hiện ở tiểu thế giới, nhưng tâm pháp của Giới môn đệ không giống như vậy, Sư phụ của lão lừa trọc Lục Giới một thân tu vi dừng bước ở Kim Liên Nhất Phẩm, mệnh sống không lâu, mười lăm vạn năm trước đã chết rồi, Ngũ Giới cũng là tình huống như vậy, hai mươi vạn năm trước liền tọa hóa rồi, tình hình của Giới môn đệ cũng không rõ ràng lắm, nhưng chí ít có một điểm đệ biết, đó chính là tâm pháp Giới môn của đệ chí ít hai mươi vạn năm trước mới tồn tại ở tiểu thế giới. Căn bản không phải là chuyện lục đại kỳ công truyền đến tiểu thế giới, hoàn toàn không ở cùng một khoảng thời gian, sao lại có thể khắc ở trên cửa Tàng Bảo Địa của Nam Vô Môn làm trình tự mở cửa cơ quan, đây không phải là nói lung tung sao?
Miêu Nghị lặng lẽ, nói như vậy, quả thực là có chút kỳ quái, đây là xảy ra chuyện gì?
Bát Giới hồ nghi nói:
– Lẽ nào đống kinh văn lộn xộn này còn có thể tạo thành một bài kinh văn khác sao?
Miêu Nghị lắc đầu nói:
– Trước tình hình số chữ hoàn toàn phù hợp, khả năng tạo thành một bài kinh văn khác mặc dù thấp, nhưng cũng không phải là không có khả năng, nhưng mấu chốt là theo như trình tự tâm pháp tu luyện của đệ mở ra cánh cửa này, vậy thì chắc chắn sẽ không sai, cũng không thể cứ tùy tiện nhấn loạn trình tự là có thể mở ra. Huống hồ ta thấy đệ vừa bắt đầu ấn mấy chữ hình như là “Nam mô a di đà phật” đúng không? Giới môn bọn đệ tâm pháp Khai Thiên hai chữ này hình như có ấy ký của ‘Nam Mô’, từ góc độ này mà xem, hình như cũng có thể có liên quan với Nam Vô Môn.
– Đây… đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Không được, đệ phải hỏi lão lừa trọc, lão gia hỏa đó sẽ không có thứ gì giấu diếm đệ đâu.
Bát Giới vội vã lấy tinh linh ra, chuẩn bị liên hệ với Thất Giới đại sư, nhưng tinh linh vừa cầm ra lại tự mình tát mình một cái, phát hiện bản thân mình thật là hồ đồ, Thất Giới đang ở Phong ấn chi địa có thể liên hệ được mới lạ đó.
Hắn đang muốn thu lại tinh linh, Miêu Nghị lại nhắc nhở một câu, nói:
– Có lẽ Thất Giới đại sư đã đổi phiên đến một tinh cầu khác để chăm sóc cho con trai đệ rồi cũng không biết chừng.
Bát Giới gật đầu, lập tức lắc lư tinh linh liên hệ, rất nhanh ánh mắt sáng lên, nói:
– Liên hệ được rồi, quả nhiên ở bên đó… mẹ nó, lại một cái tát!
Miêu Nghị lập tức nhắc nhở thêm:
– Đừng tiết lộ chuyện của bảo tàng này.
– Hiểu rồi, hiểu rồi, bị lão lừa trọc làm ra đi bố thí, bần tăng đến đâu khóc lóc đây.
Bát Giới cười khì khì, ngưng thần liên hệ với Bát Giới.
Một lát sau, Bát Giới dừng liên hệ, cau mày lặng lẽ thu lại tinh linh.
Miêu Nghị hỏi:
– Thế nào rồi?
Bát Giới lắc đầu, nói:
– Lão lừa trọc cũng chưa từng nghe nói Giới môn có thể có dính dáng gì đến Nam Vô Môn, từ trước đến nay chưa từng nghe Sư phụ của ông ta nhắc đến. Lão lừa trọc đó chắc chắn sẽ không nói dối đâu, việc này thật là kỳ quái.
Bí mật trước mắt đã không giải được, Miêu Nghị cũng không định dây dưa đến vấn đề này nữa, hắn tin rằng người đó làm như vậy chắc chăn là có nguyên nhân khác. Miêu Nghị hỏi:
– Lão nhị, đây không giống đệ, trước mắt bày đặt bảo tàng lại không quản, đệ còn có tâm tư để quan tâm vấn đề này ư?
‘Ách’ Bát Giới đưa tay vỗ vào đầu một cái, cười ha ha nói:
– Đúng rồi, đúng rồi, lão đại nói đúng, là bần tăng hồ đồ rồi, dù là nguyên nhân gì khác, chúng ta trước tiên phải quét sạch chỗ bảo tàng này mới là chính sự.
Bát Giới xoay người, hai mắt sáng lên nhìn vào bên trong tàng bảo trận đèn đuốc sáng trưng, có điều lập tức lại cẩn trọng thăm dò, nói:
– Đại ca, trong tàng bảo trận này không có cơ quan gì muốn lấy mạng người ta đấy chứ?
– Đệ cho rằng người trong Phật môn đều xấu xa bỉ ổi giống như đệ sao?
Miêu Nghị đưa tay ra dùng lực đẩy một cái vào lưng hắn. Bát Giới bị đẩy lảo đảo đi vào bên trong, sau đó Miêu Nghị cũng đi vào theo.
Hai huynh đệ sóng vai đi vào, từ Liên hoa pháp luân hồ khuyên của bảo kho đi vào, Miêu Nghị bước xuống bậc thềm, Bát Giới lại đứng ở trên bậc thềm nhìn bảo kho to lớn này đến mức choáng váng.
Mặc dù trước kia đã từng nghe Miêu Nghị nói cả bảo kho này toàn bộ đều do hồng tinh tinh thuần cao tạo thành, nhưng có nằm mơ cũng không ngờ được là bảo kho này lại có thể lớn như vậy, độ cao của không gian ước chừng khoảng hơn một trăm trượng, quy mô này cũng có thể tưởng tượng được số lượng hồng tinh tinh thuần cao hao tốn mất bao nhiêu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 30 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/01/2020 11:29 (GMT+7) |