– Có đệ nói sư phụ của mình như vậy sao? Theo như đệ nói, sư phụ đệ còn không bằng đệ ư?
Lời này thật có ý vị chế giễu.
Bát Giới vội nói:
– Đại ca, đệ không có ý gì khác đâu, đệ chỉ là thực sự cầu thị thôi, cũng là vì muốn tốt cho ông ấy, không muốn hại ông ấy mà thôi. Huynh khoan hãy nói, ở phương diện này lão lừa trọc thật đúng là không bằng đệ, bảo ông ấy chạy đến đây để tu luyện, vậy thật sự không bằng đệ ở đây tu luyện, ông ấy ở đây không chịu được bao lâu, huynh đừng có trừng mắt với đệ, đệ nói là thật đó. Ở đây khắc họa toàn những vui vui buồn buồn, hỉ nộ ái ố, chua ngọt đắng cay là cái gì? Chính là cái gọi là khổ ải của phật gia, lão lừa trọc trên miệng thường xuyên lẩm bẩm khổ hải vô biên quay đầu là bờ, ông ta thật sự không phải nói không đâu, ông ta đối với bộ này vẫn thật sự là giỏi, bởi vì ông ta làm rất tuyệt, căn bản là sẽ không đi vào khổ ải, không biết tư vị thật sự của khổ ải làm sao có thể đại triệt đại ngộ? Tâm tính đó của ông ta nếu thật sự vào khổ ải sẽ bị chết chìm trong đó, bởi vì không ta sẽ không vẫy nước. Đệ không giống như vậy, vốn dĩ là đang ngâm ở trong khổ ải, thủy tính tốt (kỹ năng bơi lội giỏi), người không chết chìm mới có khả năng đại triệt đại ngộ, xuống nước liền chìm xuống không ngoi lên được thì làm sao có thể đại triệt đại ngộ, khả năng sợ hãi và hô cứu mạng thực ra tương đối lớn. Nói trắng ra chính là, ông ta ở đây một khi tiến vào lĩnh hội rất dễ dàng không đi ra được, đệ so với ông ta càng dễ đi ra hơn, bởi vì đệ tục tâm quá nặng.
Dài dòng một hồi lâu, Miêu Nghị vẫn không có hứng thú lắm, chỉ hỏi một câu:
– Ý của đệ là đệ có khả năng tu thành phật pháp vô biên này ư?
Bát Giới cười khổ lắc đầu nói:
– Đệ biết ý tứ của đại ca, đại ca dẫn đệ đến đây chỉ sợ là không muốn để nước phù sa chảy ra ruộng ngoài thôi. Sợ rằng chính là muốn để đệ đến tu luyện pho phật pháp vô biên này đúng không? Nhưng khổ ải này cũng thực sự là quá vô biên rồi, đã không phải là việc quay đầu sẽ là bờ nữa, mà là phải đi xem giới hạn của khổ ải là ở đâu, đệ không có nghĩ là thể lực lớn như vậy, không có cách nào bơi được tới bờ bên kia để tu thành chính quả, phải để đại ca thất vọng rồi.
– Đại pháp mà ngay cả Yêu Tăng Nam Ba cũng cố kỵ, lẽ nào đệ không muốn tu luyện ư?
Miêu Nghị cau mày nói:
– Muốn chứ!
Bát Giới gật đầu, lại mở hai tay ra, nói tiếp:
– Thế nhưng có cố muốn cũng vô dụng thôi, đệ không làm được đâu! Thứ mà mấy thế hệ của Nam Vô Môn ngưng kết tâm huyết lại mà thành, thật sự là dễ dàng thành công như vậy sao, Nam Vô Môn đó nhiều người như vậy tại sao không có ai luyện thành, không phải là vì khó thành chính quả sao, bằng không cũng không có việc Yêu Tăng Nam Ba gì đó.
Miêu Nghị hỏi lại:
– Đệ chưa từng thử qua, sao có thể biết bản thân mình không làm được.
Bát Giới:
– Việc này còn cần phải thử sao? Không thể nào làm được đâu, chuyện biết rõ là làm không được còn ở đây phung phí thời gian, đầu óc bần tăng có bệnh sao, theo đệ thấy, vẫn là nghĩ cách cắt bảo kho này ra đi, rời tài vật đi là được.
Miêu Nghị trầm mặt xuống, nói:
– Bản thân đệ cũng nói bích họa này mới là vật báu vô giá, đệ nhẫn tâm hủy hết đi sao?
Bát Giới dở khóc dở cười, nói:
– Nói tới nói lui, mấu chốt là pho phật pháp vô biên này không có ai có thể tu luyện thành công được, nếu như đại ca có thể tìm được một người có thể tu luyện thành công, tài vật ở đây đệ không lấy một xu nào đem tặng hết cho hắn đấy.
Miêu Nghị liếc mắt nhìn hắn nói:
– Đệ thật sự không muốn thử sao? Đệ muốn thử một chút, toàn bộ tài vật ở đây đều là của đệ hết!
Bát Giới liếc mắt nhìn hắn một cái, sao lại có cảm giác giọng điệu này có chút không đúng, lập tức lách người nhảy xuống khỏi liên hoa bảo tọa. Vừa lùi ra khỏi cửa động vừa nói:
– Đại ca, bỏ đi, tài vật ở đây đệ không cần nữa, huynh xem rồi xử lý là được, bần tăng là người xuất gia đối với tài vật trên người kỳ thực không có bao nhiêu hứng thú. Mắt thấy hắn đã lùi đến cửa động, Miêu Nghị thản nhiên nói:
– Đệ không muốn phí thời gian ở đây, lẽ nào đệ muốn nhìn thấy quãng đời còn lại của sư phụ đệ đều phung phí ở Phong ấn chi địa để trấn thủ thần hồn của Yêu Tăng Nam Ba ư?
Bát Giới dừng bước lại, ngạc nhiên nói:
– Đệ phung phí ở đây hay không thì có liên quan gì đến lão lừa trọc?
Miêu Nghị lắc mình đến trước mặt hắn, hỏi:
– Đệ có tin Vu hành giả người này có thể biết coi bói hay không?
Bát Giới có chút không theo kịp dòng suy nghĩ của hắn, ngẩn người nói:
– Cũng được! Vậy Khổ Hạnh Tăng hình như thật sự có chút môn đạo.
Miêu Nghị:
– Chẳng lẽ đệ thật sự cho rằng Vu hành giả chỉ điểm sư đồ đệ đến Phong ấn chi địa của Yêu Tăng Nam Ba là đang bẫy sư đồ các người sao?
Bát Giới có chút khổ não, nói:
– Đại ca rốt cuộc huynh muốn nói gì?
Miêu Nghị nhìn hắn chằm chằm, nói:
– Đệ có muốn nghe ta nói cách nhìn của ca về việc này không?
Bát Giới vẻ mặt đau khổ nói:
– Nếu như tu vi của đệ cao hơn của huynh, chạy nhanh hơn huynh, đệ chắc chắn không nghe, mấu chốt là bây giờ hình như đệ không muốn nghe cũng không được.
Miêu Nghị không cùng hắn mồm mép tép nhảy nữa, nghiêm mặt nói:
– Vu hành giả dẫn sư đồ hai người đến Phong ấn chi địa của thần hồn Yêu Tăng Nam Ba, đệ chắc chắn cũng nhìn thấy rồi, bây giờ không ai có thể hủy diệt được thần hồn của Yêu Tăng Nam Ba. Bất kể là Giới Môn và Nam Vô Môn có quan hệ gì, nhưng tu hành công pháp chắc chắn có liên quan, bằng không đệ cũng không mở được đạo môn này hôm nay Nam Vô Môn bị hủy diệt, sợ là ngoài sư đồ các người ra đã không còn ai có thể hiểu được “Đại triệt đại ngộ đại pháp” nữa rồi, đệ không cảm thấy Tàng Bảo Địa này của Nam Vô Môn cho đến giời vẫn đang đợi người của Giới Môn các người đến mở ra sao?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 30 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/01/2020 11:29 (GMT+7) |