Kết hợp với những lời mà gần đây người chết hay nói ra, khiến cho không ít người hoài nghi đối tượng có sở chỉ có điều việc này không có chứng cứ.
Vân Tri Thu đang xử lý giúp người chết thoát thân nghe tin cũng cả kinh, lập tức bảo Từ Đường Nhiên phái người đi điều tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai biết Từ Đường Nhiên lại ấp a ấp úng, Vân Tri Thu lập tức hiểu rõ là đã có chuyện gì xảy ra, xông vào trong tỉnh thất tìm Miêu Nghị đang tu luyện.
– Trong Lưu Liên Phường có nữ nhân chết oan chết uổng, có phải là chàng phái người đi làm không?
Vân Tri Thu vừa nhìn thấy liền hỏi.
Miêu Nghị đang ngồi xếp bằng trên giường đá, thản nhiên nói:
– Người quản không nổi cái miệng của mình, cứu ra cũng là phiền toái.
Lời này của hắn không giống như đang thừa nhận là mình làm, Vân Tri Thu nghiến răng nghiến lợi nói:
– Lẽ nào thiếp không biết miệng lưỡi của cô ta đáng ghét sao? Thiếp còn muốn xé cái miệng thối của cô ta ra hơn chàng, nhưng cô ta năm đó dù sao cũng có mấy phần giao tình với thiếp, mà hôm nay những quan hệ thiếp kết giao đó ai dám đảm bảo bản thân mình tương lai nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì? Bây giờ ngôn luận đều hoài nghi là thiếp làm, chàng bảo những quý phu nhân thiếp giao kết đó sẽ nghĩ thế nào, có lạnh tinh không? Thiếp đang muốn lập đạo nghĩa với cô ta để cho người khác xem, chàng thì hay rồi, càng giúp càng phiền!
Miêu Nghị gãi đầu, thả hai chân xuống giường, nói:
– Tức giận đến mức này sao, loại người này sẽ làm hỏng việc.
– Chàng… cái này không giống như đánh đánh giết giết, liên quan là đánh xuống từng điểm từng điểm một, lấy lòng người ta khó vô cùng, để cho người ta ghét lại chỉ cần một chút chuyện nhỏ là đủ rồi, chàng nói nghe thật nhẹ nhàng…
Vân Tri Thu phát cáu, cuối cùng cũng đành chịu không biết làm gì Miêu Nghị, cộng thêm Miêu Nghị dù sao cũng muốn tốt cho nàng, nàng cũng không có lý do níu lấy không buông, cuối cùng chỉ có thể rất tức giận mà cảnh cáo một câu:
– Sau này còn có chuyện như vậy nữa thì phải nói cho thiếp biết trước, bằng không đừng trách thiếp không khách khí!
– Ờ! Thế nào là không khách khí, nói nghe thử xem.
– Lão nương, thiến chàng!
Trong sơn cốc phong cảnh tú lệ, hai ba ngôi nhà tranh tinh xảo, dòng suối róc rách uốn quanh sơn cốc, trên tảng đá lớn nửa ngâm trong nước đặt một cái ghế dựa. Hạ Hầu Thác tỉnh tọa thả câu, thỉnh thoảng nhấc cần câu lên lại được một con cá nhỏ.
Vệ Khu từ ngôi nhà tranh bên kia đi tới, mang một thùng gỗ đựng một đàn có nhỏ đi. Sau khi quay lại, Vệ Khu cầm lấy cần câu trên mặt đất, ngồi ở bên cạnh Hạ Hầu Thác, thả dây câu vào nước.
– Lão nhị đang bận sao?
Hạ Hầu Thác hờ hững nói một câu.
– Nhị gia đang chuẩn bị xuống bếp.
Vệ Khu đang ngồi xếp bằng lập tức đứng lên, nói:
– Tiểu nhân đi gọi nhị gia qua đây.
Hạ Hầu Thác bấm bấm tay, ra hiệu bảo hắn ngồi xuống, Vệ Khu biết mình hiểu sai ý, nhìn ông ta, lại chầm chậm ngồi xuống.
Sau khi câu được một con cá liền tháo ra ném vào trong thùng nước, lại một lần nữa ném sợi dây câu vào trong nước. Hạ Hầu Thác mới chậm rãi hỏi:
– Gần đây các nơi có gì khác thường không?
Vệ Khu nói:
– Nơi có động tĩnh lớn một chút vẫn là mấy nhà đó, còn đang thanh tẩy cấp dưới, các phương diện khác căn bản vẫn như cũ.
Hạ Hầu Thác hỏi:
– Ngưu Hữu Đức bên đó thì sao?
Vệ Khu:
– Hắn bên đó căn bản không có bất kỳ động tĩnh gì, nhiều năm như vậy ngoài việc đi ra ngoài dò xét U Minh chi địa, phần lớn thời gian đều ở trong Đô thống phủ không ra ngoài, có dịch dung lặng lẽ đi ra ngoài hay không thì không rõ lắm, bên đó không tiện sắp xếp nhân thủ nằm vùng, một chút tình hình vẫn là Lục gia thông qua đồng liêu hỏi thăm, thực ra phu nhân Vân Tri Thu của hắn lạ tương đối sôi nổi, lần này trước khi đến Hạ Hầu gia lại đi Thiên Tẫn Cung thăm nương nương.
Hạ Hầu Thác mỉm cười, nói:
– Nữ nhân này không đơn giản, rất giỏi giao lưu gặp gỡ người khác, lợi dụng Tụ Hiền Đường để tích lũy lượng lớn tài lực cho Ngưu Hữu Đức. Ngưu Hữu Đức lấy được một nội trợ có tài đức rồi!
Vệ Khu gật đầu một cái, người khác không rõ, nhưng Нạ Hầu Thác lại biết rất rõ tình hình trong nội bộ của Tụ Hiền Đường.
Hạ Hầu Thác hơi trầm ngâm nói:
– Nhiều năm trôi qua như vậy, Ngưu Hữu Đức này lại không có bất kỳ hoạt động gì với Lục Đạo bên đó, quả thực là có phần khiến cho người khác bất ngờ.
Vệ Khu nói:
– Hoặc là có hoạt động mà chúng ta không phát hiện ra, hoặc là chính là đang tích trữ thực lực.
Hạ Hầu Thác:
– Nếu là người trước người trước đây lại không có gì, nếu là người sau này, Ngưu Hữu Đức này, chỉ sợ chúng ta vẫn đánh giá thấp ý nghĩa xuất hiện của hắn.
Vệ Khu có chút kinh ngạc, nghi hoặc nói:
– Theo cách nhìn của nô tài, bây giờ hắn đang khiêm tốn để tích lũy thực lực mới là biết nhìn xa trông rộng.
Hạ Hầu Thác khẽ lắc đầu nói:
– Lục đạo bên đó mấy năm nay quá yên tĩnh rồi, thậm chí còn thu lại một vài động tác, cũng là bộ dạng cό gắng không gây ra phiền phức gì là Ngưu Hữu Đức theo xu thế của Lục Đạo giữ vững khiêm tốn, hay là Lục Đạo đang phối hợp với Ngưu Hữu Đức ẩn nấp không để cho Ngưu Hữu Đức thêm phiền phức? Liên quan ở trong đó có giá trị để suy nghĩ.
Vệ Khu nghe vậy thần tình cũng nghiêm túc hơn, nhanh chóng hiểu rõ được ý tứ của Hạ Hầu Thác, nếu như người sau này, sức ảnh hưởng của Ngưu Hữu Đức đối với Lục Đạo e là vượt xa tưởng tượng của bên này.
Hắn cau mày suy tư, chợt nghe Hạ Hầu Thác thản nhiên nói một câu:
– Thọ hạn của ta sắp đến rồi!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 30 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/01/2020 11:29 (GMT+7) |