– Ngọ Ninh, có một số việc chúng ta trong lòng biết rõ, giả như… Giả như…
Ngọ Ninh đưa tay vỗ vỗ sau lưng của nàng, cười nói:
– Giả như cái gì?
Hoàng Phủ Đoan Dung quay đầu nhìn hắn, giả như một ngày, phía trên sẽ thay máu Quần Anh hội, không muốn để lại Hoàng Phủ gia, chàng sẽ đứng ở bên nào? Sống chết của ta và Nhu Nhu…
Câu nói kế tiếp có chút không thể nói ra, phát hiện Ngọ Ninh thần sắc đã từ từ buồn bã.
Trong lầu các, Miêu Nghị thu lại tinh linh trong tay cười khổ lắc đầu.
Dương Triệu Thanh thử hỏi:
– Đại nhân, chẳng lẽ lại là giảng hòa?
Nhìn ra ngoài cửa sổ, Miêu Nghị hai tay để sau lưng.
– Ngoại trừ Doanh gia, Khấu gia, Quảng gia, Hạo gia cũng muốn ta dừng tay giảng hòa, ta ngược lai cũng muốn bằng lòng nhưng quan hệ giữa ta và Doanh gia đã không thể cứu vãn, một khi để Doanh gia vực dậy, chuyện tương lai ai nói trước được, không nhổ cỏ tận gόc, tất thành hậu hoạn!
Dương Triệu Thanh yên lặng gật đầu.
Miêu Nghị nhấc tay một cái lại lấy ra một chiếc tinh linh, sau một hồi liên hệ, buông tinh linh xuống từ từ lên tiếng:
– Hạ Hầu Lệnh tới tin nhắc nhở, tứ quân cảnh nội đều có nhân mã điều tới Thiên Nhai! Báo phía dưới giữ liên lạc, có bất kỳ tình hình nào cũng phải báo cáo!
– Vâng!
Dương Triệu Thanh trả lời, hắn có thể cảm nhận được áp lực trong giọng nói của Miêu Nghị, cũng biết đây là vòng hung hiểm nhất trong kế hoạch, một khi đại quân công thành, hậu quả khó mà lường được.
Miêu Nghị mặt ngoài vẫn thản nhiên, nhưng tinh thần kỳ thực rất căng thẳng, nếu Thanh Chủ bên kia không hạ thủ đúng lúc với Doanh Cửu Quang, Tứ Đại Thiên Vương cũng không ngồi không, nếu thời gian càng kéo dài, thì càng nguy hiểm, không biết sẽ xảy ra tình huống gì!
Sắp xếp xong xuôi Dương Triệu Thanh lại thay đổi tinh linh trong tay, không biết cùng ai liên lạc một hồi, cũng cười khổ một cái.
Miêu Nghị liếc mắt nhìn hắn:
– Làm sao vậy?
Dương Triệu Thanh nói:
– Là Dương Khánh, Dương Khánh chắc là nghe nói chuyện bên này, tựa hộ có hơi bất mãn với những tình huống xuất hiện ngoài kế hoạch.
Miêu Nghị cười nhạt, biết chắc là nói chuyện của Chính Khí Môn.
Luyện ngục, bên vách đá cạnh bờ biển Dương Khánh thu tinh linh lại trầm mặc đi đi lại lại, sau lưng áo khoác bị gió thổi bay vù vù, trở tay lại lấy ra một cái tinh linh.
Tiểu thế giới, Bên ngoài Trung Túc Tinh cung trong khu rừng âm u, một mình Tần Tịch cũng quanh quẩn đi đi lại lại. Nhận được tin của Dương Khánh, Tần Tịch lập tức trả lời:
– Ta đang ở cách Tinh cung không xa chờ đây, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp mặt Phương Liêu.
Dương Khánh:
– Dương Triệu Thanh bây giờ đang ở cạnh Miêu Nghị, có thể làm theo những gì ta sắp xếp rồi.
Tân Tịch:
– Một câu thẳng thắn thực sự có thể chứ?
Dương Khánh:
– Làm như ta nói là được chính là lúc này, không được kéo dài thời gian, quá hạn sẽ vô hiệu, lập tức!
Tần Tịch:
– Thôi được rồi!
Không bao lâu sau, Trung Túc Tinh cung bên kia có một người lướt đến, chính là người phụ trách trông coi người của Chư Cát Thanh, tên là Phương Liêu.
Đưa mắt nhìn thấy Tần Tịch, Phương Liêu vọt đến trước mặt, chắp tay hành lễ nói:
– Bái kiến phu nhân!
Ánh mắt không khỏi len lén nhìn Tần Tịch, nữ nhân này trong mắt hắn thật sự là quá đẹp.
Tần Tịch nói:
– Ngươi bây giờ lập tức liên hệ Dương Triệu Thanh bẩm báo tình hình giám sát, nói Chư Cát Thanh bò lên trên nóc nhà ca hát rồi, nhớ kỳ, lúc bẩm báo lúc nhất định phải nói thêm đã lên trên nóc nhà, những thứ khác không cần nhiều lời, hiểu chưa?
– Vâng!
Phương Liêu trả lời, lập tức lấy tinh linh ra làm theo.
Tần Vi Vi tọa trấn tiểu thế giới nhiều năm như vậy, huống hồ phía sau còn có Dương Khánh bày mưu tính kế, Tần Tịch muốn khống chế một tiểu nhân vật đương nhiên không dám cãi.
Đơn giản thông báo một tiếng xong, Phương Liêu thu tinh linh lại trả lời:
– Phu nhân, xong rồi.
Tần Tịch gật đầu, phất phất tay ý bảo hắn đi về, lần nữa lấy tinh linh ra liên hệ Dương Khánh:
– Đã làm như ngươi nói. Phương Liêu thực sự không cần diệt khẩu sao?
Dương Khánh:
– Tạm thời không cần, Miêu Nghị thế nào cũng sẽ lưu tâm Phương Liêu. Phương Liêu tự mình cũng rõ dựa vào người nào có tiền đồ hơn, huống hồ cũng không phải bảo hắn làm cái gì, chỉ là bảo hắn cứ theo lẽ thường bẩm báo mà thôi, ngươi bây giờ diệt khẩu chỉ có thể khiến Miêu Nghị hoài nghi, nhưng để phòng trừ hậu hoạn, chờ thêm vài năm nữa khi tất cả mọi người đều quên đi rồi hẵn nói. Ngươi nhớ kỹ, việc này quyết không thể để Vi Vi biết chuyện!
Tần Tịch:
– Biết rồi.
Vách đá bên bờ biển, Dương Khánh vung áo choàng đi nhanh trở về Thánh cung.
Trong lầu các Thủ thành cung, Dương Triệu Thanh không hé răng yên lặng thu tinh linh lại.
– Làm sao vậy?
Liếc mắt Miêu Nghị lại hỏi một tiếng.
Dương Triệu Thanh biết Miêu Nghị bây giờ áp lực rất lớn, giờ không nên vì gia sự phân tâm, vốn chuẩn bị về sau mới báo việc này, nhưng đã bị hỏi tới, chỉ có thể nói đúng sự thật:
– Trong tiểu thế giới tinh cung truyền đến tin tức, Chư Cát Thanh đã leo lên trên nóc nhà ca hát, những thứ khác cũng không có gì.
Lúc đầu Trung Túc Tinh cung là do Diêm Tu quản, năm đó vì Diêm Tu tu luyện âm hồn thông dương bí quyết chôn dưới đất, việc này về sau do Dương Triệu Thanh tiếp quản, Miêu Nghị sở dĩ để người thân cận quản, cũng là vì sợ có người ám sát Chư Cát Thanh, dù sao cũng có chút tình nghĩa.
– Hát? Còn leo lên trên nóc nhà hát?
Miêu Nghị hỏi một tiếng.
– Vâng!
Dương Triệu Thanh gật đầu.
Miêu Nghị sắc mặt trong nháy mắt trở nên âm trầm, cuối cùng chậm rãi nhắm hai mắt lại, cơ mặt nhúc nhích, gằn từng chữ:
– Ban ly rượu độc cho nàng ta!
Dương Triệu Thanh sửng sốt:
– Đại nhân nói là…
– Ban ly rượu độc cho nàng ta!
Miêu Nghị lần nữa nhấn mạnh.
Dương Triệu Thanh thất kinh, vội hỏi:
– Đại nhân, Chư Cát Thanh ở tinh cung bên trong hát là chuyện thường, chuyện này ngài cũng biết việc này có phải nên giao cho phu nhân đi xử lý không? Thuộc hạ sẽ liên hệ phu nhân…
Miêu Nghị bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng!
Dương Triệu Thanh cuối cùng chắp tay trả lời.
– Vâng!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 32 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 26/01/2020 03:29 (GMT+7) |